Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full) - Chương 1096
Quả nhiên, trong mắt Chu Hiểu Tinh chợt có ánh sáng.
Người cũng tràn đầy kỳ vọng.
“Thật, sao mẹ có thể lừa con chứ? Mẹ hứa cậu ta sẽ xuất hiện trước mặt con trong 10 phút nữa.”
“Ừm, vậy con chờ anh ấy đến.”
Mẹ Chu nhanh chóng từ phòng bệnh đi ra ngoài.
Bà ta trực tiếp đưa mắt nhìn cố Mạc Hàn: “Hiểu Tinh vừa nói gì chắc cậu đều nghe thấy rồi, con bé muốn gặp cậu, tôi không muốn làm nó thất vọng.”
“Còn có mười phút nữa, anh mau sửa soạn cho mình chút đi.”
“Được.”
Mười phút sau, Cố Mạc Hàn đi vào phòng bệnh.
“Hiểu Tinh…”
Vừa mới mở miệng gọi tên cô ta, trong đôi mắt Chu Hiểu Tinh đã tràn đầy nước mắt.
“Mạc Hàn, thật sự là anh sao?” Nước mắt lập tức của cô ta chảy ra như một vòi nước.
Cố Mạc Hàn đi tới, vừa đến bên giường, Chu Hiểu Tinh đã nhanh chóng ôm lấy anh.
“Mạc Hàn, anh đến thăm em rồi, anh vẫn còn quan tâm em, lo lắng cho em đúng không?”
“Mạc Hàn, thực xin lỗi, em không bảo vệ tốt bảo bối của chúng ta, anh trách em đi, đều do em không cẩn thận, em biết anh vẫn luôn muốn có một tiểu công chúa, bác sĩ nói, bảo bối là con gái.”
“Thực xin lỗi Mạc Hàn, thật sự xin lỗi.”
Chu Hiểu Tinh khóc nước mắt giàn dụa, gần như trở thành một người mau nước mắt.
Cố Mạc Hàn ngực càng nghẹn không nói được một câu nào.
Thấy anh trầm mặc, Chu Hiểu Tinh càng lo lắng hơn.
“Mạc Hàn, anh đang tức giận sao?”
“Anh nói chuyện được không? Làm ơn, đừng phớt lờ em.”
Cố Mạc Hàn run rẩy mở miệng: “Anh…”
Nhưng vừa nói được một chữ, anh lại không thể tiếp tục.
Lúc này, Chu Hiểu Tinh đẩy anh ra, cô ta vừa lau nước mắt trên mặt, vừa miễn cưỡng cười: “Mạc Hàn, anh đi đi! ”
“Em yêu anh, cho nên em càng không muốn cưỡng ép anh.”
“Nếu như anh thật lòng thích Nam Khuê, vậy em buông tay thành toàn chơi các người, hơn nữa bây giờ…”
Dừng một chút, cô ta cố gắng mỉm cười, nghẹn ngào nói: “Bây giờ đứa bé đã mất, rất tốt, cuối cùng chúng ta không còn chút ràng buộc nào nữa. ”
“Anh không cần phải băn khoăn gì với em nữa, em đồng ý chia tay, cũng đồng ý hủy hôn ước.”
Chu Hiểu Tinh cắn môi, cố gắng làm cho mình cười: “Mạc Hàn, em yêu anh, cho nên, em chúc anh hạnh phúc.”
Cố Mạc Hàn nhìn Chu Hiểu Tinh đang suy yếu, lại cố gắng nặn ra một nụ cười, trong lòng quả thực vô cùng áy náy.
Môi nhích nhích, anh vừa định mở miệng nói chuyện.
Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Bác sĩ mặc áo blouse trắng bước vào.
Kiểm tra tình trạng, mọi thứ vẫn tốt.
Mẹ Chu thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, bà ta hỏi: “Đúng rồi bác sĩ, con gái tôi còn trẻ, nếu muốn mang thai lần nữa, có phải cần tĩnh dưỡng một chút hay không, khoảng bao lâu thì tốt.”
“Cái này…”
Bác sĩ đột nhiên ngây ngẩn cả người, đồng thời lộ vẻ khó xử.
“Bác sĩ, có chuyện gì vậy? Không sao đâu, anh có chuyện gì muốn nói thì cứ nói thẳng. ”
“Nếu các vị đều là người nhà bệnh nhân, vậy tôi sẽ nói thẳng, căn cứ vào đánh giá của chúng tôi về tình trạng sức khỏe của cô Chu, cô ấy có thể…”
“Rất khó thụ thai nữa!”
Trong vài từ cuối cùng, bác sĩ nói cực kỳ chậm chạp.