Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full) - Chương 737
“Các con tôi đâu? Tôi muốn nhìn hai đứa.” Cuối cùng Lục Kiến Thành cố gắng chống đỡ cơ thể mà nói.
Trả lời anh là sự trầm mặc của Chu Tiễn Na,
“Rốt cuộc hai đứa bé đang ở đâu?” Lục Kiến Thành lại lần nữa đau lòng hỏi.
Lần này Chu Tiễn Nam chỉ có thể âm trầm trả lời: “Đứa bé qua đời đã nhờ phía bệnh viện xử lí.”
“Anh nói cái gì? Chu Tiễn Nam, đó là con tôi, anh dựa vào đâu? Anh có quyền gì?”
Lục Kiến Thành tức đến mức muốn đấm một quyền, nhưng đúng lúc này bên ngoài có người gõ cửa.
Người bên ngoài mở cửa đi vào, khách sáo cúi người, vô cùng lễ phép nói.
“Anh Chu, chúng ta là người của nhà tang lễ, anh đã liên hệ cho chúng tôi, bây giờ anh muốn nhập người đã mất vào quan tài để mang đi sao?”
Lục Kiến Thành nghe xong, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
“Cút, lập tức cút cho tôi.” Cuối cùng anh không thể kiềm chế được nữa mà quát lên.
Người kia dường như bị dọa, ánh mắt chuyển về phía Chu Tiễn Nam, lên tiếng xin giúp đỡ: “Anh Chu, anh xem…?”
“Xin lỗi, mất công anh chạy đến đây một chuyến, chờ chúng tôi thương lượng xong sẽ liên lạc lại với anh.” Chu Tiễn Nam lịch sự nói.
Người kia nhanh chóng rời đi.
Lần này Lục Kiến Thành như bị điên mà chạy vào, sau đó ôm Nam Khuê vào trong lòng.
“Khuê Khuê, có anh ở đây, anh không cho phép, tuyệt đối không cho phép ai mang em đi.”
“Trong quan tài lạnh như băng vậy, vừa lạnh vừa tối, anh biết chắc chắn em không muốn ngủ trong đó, em yên tâm, anh giúp em.”
“Anh sẽ luôn bên cạnh em, anh cũng không đi đâu cả!”
Lúc này Lục Kiến Thành như đã phát điên.
“Cần gì phải làm vậy chứ?”
“Bây giờ anh có làm vậy cũng không còn ý nghĩa gì nữa, cô ấy đã không nhìn thấy, cũng không nghe thấy, mặc kệ anh có làm gì thì cô ấy cũng đều không biết.” Chu Tiễn Nam nói.
Lục Kiến Thành không nhìn anh ấy dù chỉ một cái, lạnh nhạt nói: “Không liên quan đến anh, đây là chuyện của tôi và cô ấy.”
Chu Tiễn Nam thở dài một hơi rồi nói: “Tôi chỉ cho anh một đêm, sáng sớm ngày mai tôi nhất định sẽ mang cô ấy đi.”
Nói xong anh ấy xoay người rời đi.
Căn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Lục Kiến Thành nửa quỳ trên sàn nhà, đôi mắt đen như mực thành kính nhìn “Nam Khuê” trên giường, ánh mắt là sự quyến luyến và không nỡ.
Từ đầu đến cuối, tay của anh đều nắm chặt tay “Nam Khuê”.
“Khuê Khuê, ngủ đi, em yên tâm, anh sẽ bên cạnh em.”
“Có anh ở đây, chắc chắn em sẽ mơ thấy mộng đẹp, đúng không?”
Sau đó Lục Kiến Thành cứ như vậy yên tĩnh trông coi “Nam Khuê”.
Suốt cả một đêm anh đều ở đó trông.
Ngày hôm sau, lúc Chu Tiễn Nam đẩy cửa vào thì thấy Lục Kiến Thành đang uể oải ngồi trên mặt đất, vẻ mặt buồn ngủ.
Sắc mặt anh tái nhợt như vừa bò từ địa ngục ra, trắng đến mức dọa người.
“Ra ngoài!”
Đối với sự xuất hiện của Chu Tiễn Nam, Lục Kiến Thành vô cùng không vui.
Mắt anh không nâng lên, chỉ có tiếng đuổi người lạnh lẽo.
Nhưng Chu Tiễn Nam vẫn đứng yên ở đó.
“Tôi nhắc lại lần nữa, ra ngoài, đây là khu vực riêng tư của tôi và Khuê Khuê, đừng đến quấy rầy chúng tôi.”