Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full) - Chương 877
Đạp ga, anh ta đột ngột tăng tốc, không thèm chớp mắt lao điên cuồng tới.
Một tiếng rầm, đầu xe của anh ta đã tông vào đuôi chiếc xe phía trước.
Quý Dạ Bạch ném chìa khóa cho tài xế: “Lái xe về đi, không cần đợi tôi.”
Vụ va chạm mạnh khiến chiếc xe của Lục Minh Bác phanh gấp và dừng lại đột ngột.
“Ông chủ, xảy ra va chạm xe, ông có sao không?” Tài xế ở phía trước lo lắng hỏi.
Vừa nói xong, đột nhiên, cửa xe bị đập phá dữ dội.
Quay đầu lại, một thanh niên đang dùng sức đập cửa xe, vẻ mặt lạnh lùng khiến người khác sợ hãi nói: “Mở cửa, xuống xe.”
Thấy tình hình như vậy, tài xế không dám lái xe đi.
Anh ta vừa quay ra nhìn Lục Minh Bác, vừa lấy điện thoại di động: “Ông chủ, người này rất nguy hiểm, chúng ta phải mau chóng gọi cảnh sát!”
“Không cần.” Lục Minh Bác đột nhiên nói.
“Ông chủ!”
“Cậu cứ xuống xe trước đi, mở cửa xe ra.”
Vì anh ta đã đuổi theo một cách kích động như vậy, nếu như không đạt được mục đích, chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.
“Ông chủ, không được, anh ta đang hung hãn như vậy, nhất định sẽ làm hại ông.”
“Đừng lo, cậu ta không dám làm gì tôi đâu.”
Suy cho cùng, xét về cả mặt đạo đức và sinh học thì ông chủ cũng là cha của anh ta.
“Haizz”
Người lái xe chỉ có thể thở dài, mở cửa và đi xuống.
Vừa mở cửa xe, anh ta lập tức bị Quý Dạ Bạch lôi ra khỏi xe.
Ngay sau đó, Quý Dạ Bạch ngồi vào ghế lái chính, nhấn ga, xe bắt đầu lao đi trên đường lớn với tốc độ cao.
Người lái xe thấy vậy, vội vàng gọi điện cho Vân Thư: “Phu nhân, không xong rồi, ông chủ bị một thanh niên trẻ bắt đưa đi rồi.”
“Thanh niên trông như thế nào?”
Lúc hỏi câu hỏi này, trong lòng bà thực sự đã có đáp án.
“1m8, cao và gầy, mặc một bộ đồ tây sọc xanh, nhìn vô cùng đáng sợ, hơn nữa còn đâm vào xe của chúng tôi.”
“Được rồi, tôi biết rồi, cậu cứ về trước đi!”
Nghe miêu tả, chắc chắn là Quý Dạ Bạch rồi.
Xe của anh ta đang chạy rất nhanh trên đường.
Cho tới khi đến một con đê nơi dân cư thưa thớt, Quý Dạ Bạch mới đột ngột đạp phanh cho xe dừng lại.
Vì dừng xe quá gấp, Lục Minh Bác ngồi ở hàng ghế sau bị xô ra phía trước.
Ông còn chưa kịp hoàn hồn thì đột nhiên cửa xe được mở ra.
Ngay sau đó, ông đã bị Quý Dạ Bạch túm lấy cổ áo và kéo mạnh xuống khỏi xe.
“Lục Minh Bác, ông không phải là con người, ông có biết mẹ tôi vừa nói gì không?”
“Ông đối xử với bà ấy như vậy sao, thật nực cười! Bà ấy còn cho rằng ông quan tâm bà ấy, còn nói đỡ cho ông, hy vọng ông sẽ thay đổi suy nghĩ và đối xử tốt với bà ấy.”
“Mẹ tôi là một người yêu cái đẹp như vậy, bà ấy bị vợ của ông kích động thành ra cái gì thế này? Nếu ông còn chút trách nhiệm của người đàn ông thì hãy chịu trách nhiệm đi.”
So với sự điên cuồng của Quý Dạ Bạch, Lục Minh Bác lại bình tĩnh hơn nhiều.
“Cha biết con đang tức giận, nhưng vừa rồi ta đã nói rất rõ với con rồi, ta trước giờ chưa từng thích mẹ con, cả đời này, ta chỉ yêu một người là vợ của ta thôi.”
“Hừ” Quý Dạ Bạch cười một cách khinh bỉ chế nhạo, nhìn ông nói: “Lục Minh Bác, ông đúng thật là dối trá và đạo đức giả.”
“Chỉ yêu vợ của ông? Vậy sao ông lại ở cùng mẹ của tôi, sao tôi lại được sinh ra?”