Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full) - Chương 88
“Biết nha.”
“Vậy cô có biết bữa tiệc sinh nhật long trọng, xa hoa như vậy là ai tổ chức cho tôi không?”
“Chồng tôi.”
Nam Khuê cố ý nói khiến Phương Thanh Liên lập tức tức giận đến mức muốn thổ huyết.
“Đúng, đây đều là do Kiến Thành bỏ rất nhiều thời gian, công sức đặc biệt tổ chức cho tôi, anh ấy còn vì tôi mà mời rất nhiều người trong giới thượng lưu đến.”
Nam Khuê cười: “Vậy sao?”
Thấy cô cười lạnh, trong nụ cười đều là sự trào phúng, Phương Thanh Liên tức giận nói: “Cô cười cái gì? Cô có ý gì?”
“Phương Thanh Liên, uổng công cô tự xem mình là thông minh, cô thử nhìn xem, bạn của anh ấy có đến sao? Cha và mẹ có đến sao? Không phải cô cho rằng Lục Kiến Thành tổ chức cho cô một bữa tiệc sinh nhật là sẽ công nhận cô, sau đó ly hôn với tôi rồi cưới cô làm vợ đấy chứ?”
“Hơn nữa tôi đã nói rồi, không có sự đồng ý của tôi, cái tiệc đó có muốn cũng không làm được.”
“Cho nên cô đừng có đắc ý trước mặt tôi, chọc giận tôi cô không được ích lợi gì đâu.”
Nói xong Nam Khuê cũng lười nghe Phương Thanh Liên đứng nói nhảm.
Có thể do sáng ăn quẩy hơi nhiều dầu mỡ nên trong bụng cô cồn cào hơi khó chịu.
Nam Khuê ấn bụng, cố gắng hết sức đi về phía trước.
Đúng lúc này một đôi tay xinh đẹp vươn ra dễ dàng đỡ được cô.
Do quá khó chịu nên Nam Khuê không từ chối, vì cô rất cần tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
“Cảm ơn!”
Lúc ngẩng đầu, Nam Khuê ngẩn người.
“Là anh?”
Thấy Chu Tiễn Nam, cô cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
“Sao anh lại ở chỗ này.” Nam Khuê không nhịn được mà tò mò.
Chu Tiễn Nam đưa cho cô một cốc nước ấm, mãi cho đến khi Nam Khuê uống nước ấm, cơ thể thoải mái hơn một chút, chân mày đang nhíu chặt cũng hơi giãn ra thì anh ấy mới nói: “Đi đến cùng với chị tôi.”
“Mấy hôm nay tôi nghỉ ngơi ở nhà, không có việc gì làm, chị tôi đến nên tôi đến cùng với chị ấy.”
“Ồ.” Nam Khuê gật đầu.
Phương Thanh Liên ở bên kia vội vàng đi tìm Lục Kiến Thành.
“Em thấy Nam Khuê.” Cô ta nói.
“Cái gì?” Lục Kiến Thành kích động nắm lấy tay cô ta: “Cô ấy đến? Em thật sự thấy cô ấy sao?”
Phương Thanh Liên nhíu mày, hơi giãy dụa: “Kiến Thành, anh bỏ em ra trước đi, anh làm đau em.”
Anh vừa nghe đến tên Nam Khuê thì hồn cũng như bay đi luôn vậy.
Rõ ràng anh không yêu Nam Khuê, thậm chí còn chán ghét cô.
Nhưng từ lúc nào cô ta phát hiện tình cảm của Lục Kiến Thành đối với Nam Khuê đã hoàn toàn không giống như trước.
“Cô ấy ở đâu, mang anh đi tìm cô ấy.” Lục Kiến Thành nói thẳng.
“Kiến Thành, anh nói sẽ tổ chức bữa tiệc sinh nhật này thật tốt, hôm nay là sinh nhật của em, anh nhất định phải đi tìm cô ta sao?”
“Vậy tự anh đi tìm.”
Phương Thanh Liên đuổi theo anh: “Em dẫn anh đi.”
Trong lúc nói chuyện, trong đầu cô ta hiện lên cảnh vừa nãy, Nam Khuê được một người đàn ông khác dìu, hai người cười cười nói nói, vô cùng thân mật.
Không biết Lục Kiến Thành sẽ có cảm giác gì khi nhìn thấy tình huống đó nhỉ?
Cô ta khá mong chờ đó!
Phương Thanh Liên nhếch miệng, miệng nở nụ cười thỏa mãn.
Sau khi uống xong nước nóng, dạ dày Nam Khuê cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng cô đã không còn dũng khí ở nơi này nữa rồi.
Nếu như không phải vì ban nãy bụng cảm thấy không thoải mái thì cô cũng đã sớm rời đi.
Mặc dù cô oán giận Phương Thanh Liên, mỗi một câu cô nói trước mặt Phương Thanh Liên đều là hùng hồn mạnh mẽ, chém đinh chặt sắt, nhưng chỉ có cô biết trong lòng mình sợ hãi, yếu đuối đến mức nào.
Đây là cô chỉ ép buộc bản thân mình cứng rắn, ép buộc bản thân phải kiên cường hơn mà thôi.
Sau khi tháo vỏ bọc xuống, cô rất yếu ớt, chỉ đụng một cái là vỡ.
Nơi này long trọng như vậy, hoàn mỹ như vậy, mơ mộng như vậy.
Nhưng tất cả đều là cho một người phụ nữ khác.
Hiện tại mỗi một lần hít thở cô cũng thấy đau đớn, mỗi một lần như một nhát dao đâm vào lòng cô.
Tha thứ cho sự nhát gan của cô, cũng tha thứ cho sự nhu nhược của cô, cô thật sự không có dũng khí.
Cô sợ.
Sợ lát nữa còn phải trơ mắt nhìn họ nắm tay nhau ân ái đi vào.
Sợ anh dùng ánh mắt yêu thương, giọng nói nhẹ nhàng nói với Phương Thanh Liên những lời tâm tình động lòng người.
Càng sợ cô càng không chịu nổi.
Cho nên cô chỉ có thể trốn.
Sớm trốn khỏi tất cả mọi thứ.
Nam Khuê đứng dậy đi ra ngoài.
Cô không biết Chu Tiễn Nam cũng đang đi sát phía sau cô.
Khi Lục Kiến Thành đến thấy cảnh như vậy, một người trước một người sau, mặc dù một trước một sau nhưng anh cảm thấy hai người đang đi cùng với nhau.
Quả nhiên là anh ấy, nhị công tử nhà họ Chu.
Không ngờ sản nghiệp nhà họ Chu lớn như vậy, người con trai duy nhất không kế thừa gia nghiệp mà lại chạy đi làm cảnh sát.
Bỗng nhiên ánh mắt Lục Kiến Thành nhìn quần áo trên người Chu Tiễn Nam.
Bộ vest kia vô cùng quen thuộc.
Anh luôn cảm thấy đã thấy qua ở đâu đó.
Lục Kiến Thành cố gắng nhớ lại, ánh mắt nhanh chóng ngưng lại, hung hăng nhìn chằm chằm Chu Tiễn Nam.
Bảo sao anh cảm thấy bộ quần áo này có chút quen mặt, anh nhớ ra đây chính là bộ quần áo Nam Khuê mua ở cửa hàng quần áo nam kia.
Mấy ngày này anh vô cùng trông mong, một mực chờ đợi lúc nào cô sẽ đưa bộ quần áo kia cho anh.
Hóa ra cô đã sớm đưa cho người đàn ông khác.
Ha… Hóa ra là như vậy.
Mua một bộ quần áo đắt đỏ như vậy đưa cho người đàn ông khác, anh không biết nên nói vợ của anh hào phóng hay là đơn thuần đáng yêu.
Lục Kiến Thành nhìn chằm chằm bộ quần áo kia, hận không thể nhìn bộ quần áo đó thành lỗ.
Không khí quanh người anh lạnh đến mức dọa người, tay không tự chủ mà nắm chặt lại.
Cuối cùng một đấm đập vỡ ly đế cao bên cạnh.