Cô vợ bé nhỏ của Tổng tài - Chương 11: Chó chết
Chương 11: Chó chết
Lương Tiếu Nhiễm có chút kinh ngạc, Lâm Mặc thật sự tốt bụng như vậy?
Hà San thấy cô do dự, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại: “Cô không cần thì cứ quăng đi đi, đúng là uống phí lòng tốt của phu nhân mà!“
“Hà San, bà đã ờ đây được ba tháng rồi phải không?” Lương Tiếu Nhiễm đột nhiên hỏi.
Một sô’ gương mặt quen thuộc của Giang gia đã bị Lâm Mặc đuổi đi, chi có Hà San là có chút quen mắt.
Hà San khinh thường nhìn cô: “Sao vậy, cô quan tâm đến chuyện này làm gì?”
“Bà có biết Trương Tinh đi đâu không?” Lương Tiểu Nhiễm trừng mắt nhìn nàng, sợ bỏ sót chi tiết nào.
Nhưng Hà San lại không biết gì về việc này.
“Trương Tinh? Là đứa trộm đồ đó à?” Hà San hừ lạnh: “Nghe nói Trương Tinh là người cô cài vào. Lương Tiếu Nhiễm, người cô chọn cũng không có lòng tự trong y như cô.”
“Ý của bà là sao, Trương Tinh trộm cái gì?” Lương Tiếu Nhiễm khó hiểu hỏi.
Hà San cau mày: “Cô không biết à? Trương Tinh đã trộm một món trang sức có giá trị của phu nhân đề làm quà kết hôn cho anh trai mình. Chính lão gia là người đã đuổi cô ta ra ngoài. Vụ ấy làm kinh động rất lớn đến mọi người, rất khó coi.”
“Làm thê’ nào mà ”
Sắc mặt Lương Tiểu Nhiễm tái nhợt, cô biết rất rõ tính tình của Trương Tình, cô ấy không thề là loại người như vậy.
Hà San hừ lạnh một tiếng: “Các cô đều là cá mè một lứa!”
Đêm mùa đông rất lạnh, Lương Tiếu Nhiễm sống ở một sân sau, ờ đây không có lò sưởi, gió lùa vào rất lạnh.
Cô ngồi trên giường, quấn chặt mình trong chiếc chăn mỏng nhưng vẫn không có tác dụng.
Ngoài nhà gió càng lúc càng mạnh, Lương Tiếu Nhiễm đứng dậy muốn đốt một đống lửa than để sưởi ấm một chút, nhưng trong nhà ngay cả than cũng không có.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Người quản gia lo láng dẫn bác sĩ vào trong.
“Tiểu Thư đột nhiên phát sốt. Bác sTTống, ngài phải xem xét kỹ càng vào.”
Đóa Đóa bị sốt?
Lương Tiêu Nhiên mặc kệ bộ quần áo mỏng manh trên người, vội vàng xỏ dép chạy ra ngoài.
“Đóa Đóa có chuyện gì vậy?”
Trong phòng trẻ, bé gái đang khóc rất to, người giúp việc đang bế đứa trẻ và dỗ bé uống thuốc.
Giang Thành thì ngồi ở một bên, sẳc mặt âm trầm.
Đứa bé khóc đã nửa giờ, sức chịu đựng của nó có tốt đến mấy cũng không thể chịu nổi sự tra tấn như vậy.
“Đóa Đóa!” Lương Tiểu Nhiễm điên cuồng lao tới, muốn ôm lấy đứa bé nhưng lại bị Giang Thành ngăn lại.
“Cô muốn làm cái gì?” Giang Thành trong mắt tựa hồ có độc.
“Đóa Đóa, Đóa Đóa khóc như vậy không tốt cho phổi của con!” Lương Tiểu Nhiễm lòng như lửa đốt, cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của Giang Thành.
Mỗi tiếng khóc của đứa trẻ dường như như đánh mạnh vào trái tim cô.
“Bác sĩ Tống đến rồi!”
Không biết ai đấy hô lên một tiếng, sau đó quản gia dẫn Tống Cẩn Nhiên từ cửa đi vào.
Tống Cẩm Nhiên cà người ngập tràn mệt mỏi, hiển nhiên là được mờii tới đột ngột, anh ấy liếc nhìn Lương Tiếu Nhiễm đang bị ngăn lại, sau đó đi v’ê phía trước.
“Để tôi xem.”
Nhận lấy đứa bé từ tay người hầu, Tống cẩm Nhiên cấn thận nhìn đứa bé, cau mày.
“Đứa trẻ bị sặc sữa, phổi khó chịu.” Tống cẩm Nhiên nói, lập tức tiến hành hô hấp nhân tạo cho đứa trẻ.
Lương Tiếu Nhiễm bên cạnh nhìn đến đau lòng, cô muốn tới gần nhin kỹ hơn nhưng Giang Thành không cho phép.
“Bản thân phổi của đứa bé đã bị tổn thương, khi uống sữa cũng không nên quá vội vàng, cần phải từ từ. Đáng tiếc lần này lại bị phát hiện kịp thời, nếu không hậu quà sẽ rất thâm khốc.”
Tống Cẩm Nhiên trị liệu xong liền đứng thắng người nói với bọn họ.
“Vậy tôi nên cho bé con ăn như thế nào?” Lương Tiểu Nhiễm lo láng hỏi.
Tống Cấm Nhiên chậm rãi nói: “Tư thế cho con bú cân điều chỉnh lại, trẻ con nên uống sữa đều đặn và theo khẩu phần, không nên cho quá nhiều một lúc. Trẻ còn nhỏ nên cần phải chú ý nhiều hơn.”
“Sẽ có di chứng gì sao?” Giang Thành trầm giọng hỏi.
“Khó nói lắm.” Tống cấm Nhiên khẽ cau mày: “Phổi của đứa bé đã bị tổn thương nghiêm trọng, có thể phải dùng thuốc suốt đời.”
Chân của Lương Tiểu Nhiễm ngay lập tức khụy đi, phái uống thuốc cà đời?
Con của cô còn nhỏ như vậy, sao có thế như vậy!?
“Bác sĩ Tống, anh nhất định có cách khác phải không? Anh là chuyên gia nhi khoa, nhất định sẽ có cách chữa khỏi bệnh cho con gái tôi!” Lương Tiếu Nhiên quỳ xuống, đôi mắt ngấn nước cầu xin.
Tống Cấm Nhiên hơi khựng lại, nhưng chưa kịp nói chuyện đã bị Giang Thành cắt ngang.
“Cô đang cố làm gì vậy?”
Sắc mặt Giang Thành rất khó coi: “Chính cô là người cho uống sữa, đứa nhỏ gặp hậu quà như vậy là do người làm mẹ vô trách nhiệm như cô.”
“A Thành, con gái chúng ta còn chưa được một tháng, sao có thế bắt nó uống thuốc suốt đời được?” Lương Tiếu Nhiễm bật khóc, nếu có thể, cô thà là người uống thuốc còn hơn!
“Sao vậy? Khuya rồi sao còn ồn ào như vậy?” Lâm Mặc đến muộn, mặc áo ngủ dệt kim, nhìn sang trọng hơn nhiều, cô liếc nhìn Lương Tiếu Nhiễm đang quỳ dưới đất, cau mày, vội vàng đưa tay ra đỡ cô đứng dậy.
“Lạnh như vậy, cô còn mới sinh em bé, đừng quỳ nữa!’1
Lời nói chứa đầy sự quan tâm.
Lương Tiểu Nhiễm úc này không để ý tới lừa lẻ xảo trá của cô ta, lo lắng cầu xin Lâm Mặc: “Giang phu nhân, xin hãy cứu Đóa Đóa, con bé còn nhỏ thật sự không chịu nổi tra tấn như vậy!”
“Có chuyện gì vậy? cẩn thận nói cho tôi biết.” Lâm Mặc nhẹ nhàng hỏi.
Giang Thành lúc này sắc mặt âm trầm nói: “Còn có thế xây ra chuyện gì nữa? Cô ta là một người mẹ, ngay cà cho con ăn cũng không biết, giờ còn muốn khoe khoang chuyện gì nữa?”
“Tôi… không phải…” Lương Tiếu Nhiễm mím môi, lúc này cô mới nhận ra ngay cá lời giải thích của mình cũng có vẻ yếu đuối như vậy.
Lâm Mặc đi tới, nắm lấy tay Giang Thành, dùng giọng nói đặc biệt dịu dàng: “Được rồi, A Thành, đừng tức giận. Dù sao Lương Tiểu Nhiễm cũng còn nhỏ, lần đầu tiên làm mẹ sẽ có thiếu sót, hay là chúng ta tìm mấy bà vú nuôi lại chăm sóc đứa bé đi, dù sao các bà ấy cũng có nhiều kinh nghiệm.”
“không muốn!”
Lương Tiếu Nhiễm hét lên chẳng cần suy nghĩ, nếu ngay cá việc cho đứa bé uống sữa mà cô còn không làm được thì còn tư cách nào ở lại nhà họ Giang.
“Tôi có thể học, tôi có thể học cách cho trẻ ăn, tôi có thể học mọi thứ!”
Nhìn thấy bộ dạng đau khổ cầu xin này của cô, Giang Thành sắc mặc càng thêm âm trâm u ám, người phụ nữ này
“Từ góc độ y học, tốt hơn hết nên để mẹ ruột cho con bú.” Tống cấm Nhiên nhìn trò hề đang diễn ra trước mắt này, bình tĩnh nói.
Nghe được bác sĩ lời nói, Lương Tiểu Nhiễm lập tức nhìn về phía Giang Thành, ánh mắt đáng thương khiến Giang Thành trong lòng không ngừng that lại.
“Hầu hết các bà mẹ mới sinh con khi cho con ăn đều bị nghẹn. Đây là hiện tượng rất bình thường, cô Lương chắc không phái cố ý đâu.” Tống Cấm Nhiên nhìn Giang Thành, cho hắn một bậc thang đi xuống.
Giang Thành làm theo lời anh ấy, nói: “Ngay cã bác sĩ Tống cũng đã nói như vậy, tôi sẽ cho cô thêm một cơ hội nữa.”
Lương Tiểu Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, tiến lên đón đứa bé từ trong tay người hầu, đứa bé vốn dĩ còn đanq khóc tronq tay cô đã trở nên im lănq.