NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Cô vợ bé nhỏ của Tổng tài - Chương 15: Có một người bạn trai

  1. Home
  2. Cô vợ bé nhỏ của Tổng tài
  3. Chương 15: Có một người bạn trai
Prev
Next

Chương 15: Có một người bạn trai
Ánh mắt Lương Tiếu Nhiễm có chút trống rỗng, nhân tài? Đúng rồi! Cô vốn dĩ là sinh viên tài năng của khoa kinh tế và quân lý, tại sao bây giờ lại biến thành bộ dáng chật vật như vậy chứ, nếu bị giáo sư của cô nhìn thấy, có phải ông ấy sẽ rất thất vọng không?
Mấy ngày kê’ tiếp, tâm trạng của Lương Tiểu Nhiễm cũng không tốt hơn chút nào.
Không biết Cố Từ Thư liên lạc với bác sĩ tâm lý từ khi nào mà hôm nay anh ấy tự mình dẫn cô đi khám.
Trong bệnh viện tâm thần vô cùng yên tĩnh, Lương Tiểu Nhiễm ngồi ở đây đột nhiên câm thấy tinh thần của mình được thà lỏng hơn bao giờ hết.
“Bệnh nhân số 5 vào đi.”
Lương Tiểu Nhiễm nghe đến số cùa mình thì đứng lên, có điều, không đợi cô đi vào đã nghe một giọng nói quen thuộc từ bên trong vọng ra.
Giang Thành?
Nhưng ngay sau đó cô lập tức phủ nhận ý tưởng này.
Giang Thành đến bệnh viện tâm thần làm gì chứ? Hơn nữa Lâm Mặc cũng không có bệnh gì về tâm lý.
“Đi thôi, đến em rồi.” Cố Từ Thư lo lắng cô sẽ xây ra chuyện nên cẩn thận bước tới đỡ cô.
Lương Tiểu Nhiễm không nói gì, mặc cho anh ấy dắt đi.
Nhưng khi bước vào cửa, Lương Tiếu Nhiễm lập tức hóa đá tại chỗ.
Cô thấy Giang Thành đang ngồi bên cạnh bác sĩ tâm lý!
Hai chân Lương Tiểu Nhiễm lập tức như bị đóng đinh trên mặt đất.
Giang Thành lạnh lùng liếc cô một cái sau đó lại nhìn thoáng qua Cố Từ Thư đang đứng bên cạnh cô, rồi hừ lạnh một tiếng: “Chẳng trách mấy ngày nay cô không đến thăm con, thì ra đã tìm được mối khác tốt hơn rồi!”
Nghe vậy trái tim Lương Tiểu Nhiễm lại đau đớn, đau đến mức cô không muốn giải thích gì nữa.
Giang Thành thấy cô không nói gì thi sắc mặt càng tối sầm lại, anh đứng dậy đi tới trước mặt bọn họ, vươn tay nắm lấy một tay của Lương Tiếu Nhiễm: “Cô theo tôi ra đây một chút.”
“Giang tiên sinh, mời cậu buông ra!” cố Từ Thư gạt tay anh ra, hai người liếc nhau, trong không khí phảng phất như tóe lên tia lửa.
Giang Thành trầm giọng nói: “Anh là cái thá gì? Tránh ra cho tôi!”
“Quả thật danh tiếng của tôi không bằng Giang tiên sinh đây, nhưng mà cũng vì thê’ nên tôi không cần lo lắng danh tiếng bị người ta bôi nhọ. Còn Giang tiên
sinh đây thì khác, cậu là người đã có vợ, đứng đây lôi lôi kéo kéo bạn gái của tôi, chẳng lẽ cậu không sợ bị truyền thông đưa tin gây phiền phức cho mình sao?”
Cố Từ Thư không hề nhượng bộ chút nào, khí thế phát ra cũng không hề thua Giang Thành.
Bạn gái?
Trái tim Giang Thành lập tức căng ra, chắm chú nhìn Lương Tiểu Nhiễm như muốn nghe cô giải thích.
“Từ Thư, chúng ta đi thôi.” Lương Tiểu Nhiễm không muốn đối diện với anh, kéo góc áo Cố Từ Thư xoay người rời đi.
Giang Thành nhìn hành động thân mật của hai người, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Bác sĩ phía sau thì bị dọa đến nói không nên lời, anh ta còn tưởng hôm nay nhận được mấy khách hàng lớn, ai ngờ lại đụng ngay hai nhân vật không thế trêu vào.
Ra khỏi cửa bệnh viện, Lúc này Lương Tiếu Nhiêm mới buông cánh tay Cố Từ Thư ra, vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi học trưởng Cố, vừa rồi em không cố ý đâu, nếu gây phiền phức cho anh thì em sẽ đi giải thích.”
“Không sao.” Cố Từ Thư nhìn cô mà nở một nụ cười cưng chiều: “Nếu như em vẫn còn áy náy thì mời anh ăn một bữa cơm đi.”
Lương Tiểu Nhiễm ngừng lại một chút: “Có thể, anh thích ăn gì cứ việc chọn, chỉ một bữa cơm thôi, em bao được.”
Cố Từ Thư chọn một nơi tương đối hẻo lánh, quán ăn này không dễ tìm, nằm sâu trong một con hẻm nhỏ ở con đường sau trung tâm thành phố, tuy rằng mặt tiền cửa hàng không lớn, nhưng hương vị thức ăn thì rất ngon cho nên hầu như khách ở đây đều là khách quen.
Lương Tiếu Nhiễm quan sát xung quanh một chút thì kinh ngạc hỏi: “Sau anh tìm được ở đây hay vậy?”
“Là một người đam mê ấm thực, đương nhiên anh phải đi khám phá thức ăn ngon ở khắp nơi rồi.” Cố Từ Thư vừa giơ tay lên, rất nhanh đã có nhân viên phục vụ đến đưa menu cho anh ấy gọi món.
Không khí ở đây thiên hướng lịch thiệp tao nhã, mặc dù nằm trong thành phố sầm uất nhưng vẫn mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng bình yên.
Lương Tiểu Nhiễm đã rất lâu rồi không tĩnh tâm ăn một bữa cơm như vậy.
“Đời người chí có mấy chục năm ngắn ngủi, có chuyện gì đáng để chúng ta phiền não lo lắng chứ? Gặp khó khăn gì, cùng lắm thì ngủ một giấc là được rồi.” Cố Từ Thư vừa ăn vừa cười nói.
“Học trưởng Cố nhìn đời thật sâu sắc nha.” Lương Tiếu Nhiêm cười nhẹ.
CỐ Từ Thư nhướng mày: “Mỗi người đều có một quá khứ không ai biết, anh cũng đã từng trài qua những
lúc khủng hoảng, chỉ cần vượt qua là được rồi, cho nên Tiểu Nhiễm em đừng lo lắng con đường phía trước sẽ thế nào, chỉ cần là nơi trái tim em hướng tới, dù là ở đâu cũng sẽ có ánh sáng thôi.”
Chỉ cần là nơi trái tim mình hướng tới, dù là ở đâu cũng sẽ có ánh sáng thôi.
Lương Tiểu Nhiễm nghe xong lời này lại không biết nên đáp thế nào.
“Nhắn viên phục vụ đâu, chết hết rồi hả? Tao gọi đồ ăn cá nửa tiếng đồng hồ rồi sao chưa mang lên nữa? Còn không chịu mang đồ ăn lên nữa thì đừng trách sao tao đập nát cái quán này!”
Đúng lúc này, một loạt tiếng nói chói tai truyền đến.
Lương Tiểu Nhiễm tò mò nhìn về phía phát ra tiếng nói, vừa nhìn thấy người nói thì đôi mắt cô đã trợn to, là anh tai?
Là người tài xế lúc trước hãm hại cô trước mặt Giang Thành!
Người đàn ông hùng hùng hổ hổ, ra vẻ như muốn xốc cả cái bàn lên, còn đâu bộ dáng ngoan ngoãn như lúc trước mặt Giang Thành?
Nhân viên phục vụ là một cô gái rất trẻ, có lẽ vẫn chưa gặp phải vị khách nào thế này cho nên nhất thời không biết làm sao.
“Cô bị câm điếc rồi hà?” Đàn ông vừa mở miệng đã mắng, không quan tâm gì đến hoàn cành xung quanh.
Trong lúc nhất thời mọi người trong quán đều hướng mắt nhìn về phía này.
Lương Tiếu Nhiễm nhíu mày, vô thức đứng dậy muốn tìm anh ta hỏi rõ ràng một số chuyện.
Nhưng mà ngay lúc này, cố Từ Thư cũng đột nhiên đứng dậy rồi đi thẳng tới bên cạnh cô nhân viên kia, cá người đứng chắn trước mặt cô ấy.
”Anh ta gọi món gì mà vân chưa mang lên vậy?”
”Tổng giám đốc cố, vị khách hàng này gọi một phần cá nướng, mà cá nướng trong quán chúng tôi có người gọi mới nướng cho nên không thế bưng lên nhanh được, ít nhất cũng phái đợi nửa tiếng mới có. Mà anh đây đợi được mười phút đã bắt đầu sốt ruột.”
Người phục vụ lập tức giái thích ngắn gọn chuyện đang xày ra.
Cố Từ Thư đã hiểu vấn đề, quay đầu nhìn về phía người đàn ông gây sự: “Nếu anh không chờ được thì có thể gọi món khác, để bồi thường, tôi sẽ trả toàn bộ bữa cơm hôm nay của anh.”
Thái độ của anh ấy vô cùng hoà nhã làm cho người ta không bẳt được một chút sai lầm nào.
Nhưng mà người đàn ông kia lại không chịu buông tha: “Tao chỉ muốn ăn cá nướng thôi, khó khăn
vậy…”
Lời còn chưa dứt, Cô’ Từ Thư đã lạnh lùng nhìn qua: “Nếu anh cứ cố chấp muốn gây sự thì tôi không ngại cho người tới ném anh ra ngoài đâu.”
Người đàn ông kia là kẻ chi dám bắt nạt kẻ yếu, nghe vậy thì rụt cố lại, anh ta bắt đầu có chút sợ hãi Cố Từ Thư vì lúc này ánh mắt của anh ấy thật sự quá mức lạnh lẽo.
Giải quyết xong chuyên thì Cố Từ Thư lại quay về chỗ ngồi.
Ánh mắt Lương Tiểu Nhiêm nhìn anh ấy cũng có chút khác biệt: “Học trưởng Cố, không ngờ anh cũng có mặt nảy nha?”
“Đế em cười chê rồi.” Cố Từ Thư ngồi xuống, tư thái vẫn dịu dàng như gió xuân, làm cho người ta càm thấy thoải mái.
Nhân viên phục vụ kia còn mang lên cho bọn họ một ít trái cây, lúc cô ấy nhìn sang Cố Từ Thư thì muốn mở miệng nói gì đó nhưng đã bị ánh mắt của anh ấy cắt đứt.
Lúc này tinh thần của Lương Tiếu Nhiêm cũng không còn đặt lên bàn thức ăn trước mặt nữa. Trong lúc chờ Cô’ Từ Thư đi toilet, cô nhìn thấy người đàn ông kia vừa huýt sáo vừa đi ra cửa nên đã vội vàng đuổi theo.
Bước chân của người đàn ông không nhanh, vì thê’ chẳng mấy chốc Lương Tiểu Nhiễm đã đuổi kịp anh ta.
“Đứng lại!”
Trương Huy nghe có người kêu thì xoay đầu lại nhìn, nheo mắt đánh giá cô: “ôi, ngọn gió nào thổi nqười đep tới đây? Đến đây vui vẻ với tôi chút nào.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 15: Có một người bạn trai"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com