Cô vợ bé nhỏ của Tổng tài - Chương 16: Quay lại trường cũ
Chương 16: Quay lại trường cũ
“Cút đi!” Lương Tiểu Nhiễm lùi về phía sau, chất vấn: “Tại sao anh lại hãm hại tôi!”
Trương Huy nhướng mày, nhìn kỹ lại mới nhận ra của cô: “Thì ra là phu nhân cũ của nhà họ Giang à, tôi làm vậy sao nói là hãm hại cô được? Rõ ràng là tôi đang giúp cô nhận rõ thân phận của mình đó!”
“Anh thật khốn nạn!” Uất ức trong lòng Lương Tiếu Nhiêm chất cao như một tòa núi, giờ cô chi muốn xé người đàn ông trước mặt thành từng mành.
Nếu như không phái do anh ta, có phải cô đã mang được con gái rời khỏi cái lồng giam lạnh như băng kia rồi không?
“Tôi khốn nạn? Nếu không phải vì cô thì chị gái của tôi đã không phải chết như vậy rồi, Lương Tiểu Nhiễm, cô tưởng cô tốt lắm sao?” Trương Huy đẩy cô ra.
Lương Tiếu Nhiễm sửng sốt, dùng giọng nghi ngờ hỏi lại: “Chị gái anh?”
“Trương Tinh là chị của tôi, rõ ràng lúc trước chị ấy rất tốt với cô, có cái gì cũng nghĩ đến cô trước, không ngờ cô lại lợi dụng chị ấy, sai bào chị ấy đi lắp camera giám sát vào nhà họ Giang hại chị ấy phải mất mạng, Lương Tiếu Nhiễm, là cô nợ nhà họ Trương chúng tôi một mạng!”
Đôi mắt Trương Huy dường như được đã tẩm đầy độc dược, ánh mẳt lạnh như băng kia giống muốn chém cô thành trăm mánh.
Bước chân của Lương Tiếu Nhiễm loạng choạng không vững.
Trương Tinh chết là vì cô sao?
Cô ấy xảy ra tai nạn xe cũng là do Giang Thành sắp xếp?
Lương Tiểu Nhiễm chí cảm thấy đầu óc sắp nổ tung, thì ra cô thật sự là sao chổi, tất cả những người tới gần cô đều không có kết quá tốt.
Trương Huy vỗ vỗ bụi bặm trên người, không muốn để ý tới cô nữa, hừ lạnh một tiếng rồi cất bước rời khỏi.
Lương Tiểu Nhiễm không biết mình đã trở về như thế nào, trong ốc trống rỗng không suy nghĩ được gì cà.
Khi điện thoại di động vang lên cô cũng vô thức mà bắt máy.
“Mau tới nhà họ Giang!” Giọng nói lạnh lùng của Giang Thành vang lên, giọng điệu cũng đậm chất ra lệnh.
Ánh mắt Lương Tiếu Nhiêm hơi thay đổi, đang định mở miệng nói gì đó thì chợt nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc của trẻ con.
“Mấy đứa nhỏ bị bệnh hâ? xày ra chuyện gì vậy?”
Cô lo lắng hỏi.
Nhưng Giang Thành không đủ kiên nhân đế giải thích với cô, không trả lời mà trực tiếp cúp điện thoại.
Lương Tiểu Nhiễm không để ý đến thân thể khó chịu của mình mà sốt ruột cầm chìa khóa mở cửa bắt taxi chạy thẳng đến nhà họ Giang.
Trong phòng khách nhà họ Giang, Lâm Mặc đang luống cuống tay chân ôm lấy đứa nhỏ, tiếng khóc của nhóc khiến cô ta câm thấy vô cùng căng thắng.
“Đóa Đóa, Tiểu Diễn.’1
Lương Tiểu Nhiễm vừa nghe tiếng khóc thì trong lòng rối bời, có điều lần này cô đã rút kinh nghiệm, không trực tiếp xông lên, mà nhìn về phía Giang Thành hỏi: “Tôi có thế ôm con không?”
Giang Thành bị hai đứa nhỏ làm ầm ĩ cũng không còn cách nào, chỉ đành ý bảo cô ôm đi.
Lương Tiểu Nhiễm vội vàng cẩn thận nhận lấy Giang Nhất Diễn, lâu rồi cô không được ôm được con trai, bây giờ Tiếu Diễn đã nặng hơn trước không ít.
Hơn tám tháng tuổi, đã biết đùa với người khác rồi.
“Tiếu Diễn ngoan, không khóc, không khóc nữa, mẹ ở đây.” Lương Tiểu Nhiễm ôm đứa bé vào lòng lắc lư, rất nhanh tiếng khóc của đứa bé đã dần dần giảm bớt, sau đó là nhếch miệng cười toe toét.
“Đúng là thần kì nha, chúng ta đã thử đủ cách dỗ dành rồi nhưng vẫn dỗ không được, ai ngờ cô Lương vừa đến thì cậu chủ nhỏ đã nụ cười. Nhóc đó còn chưa thân với mẹ ruột đến vậy đâu!”
Vú em mới đến thấy vậy thì cám thán.
Sắc mặt Lâm Mặc lúc này lại vô cùng khó coi, hai đứa con hoang này quà nhiên cho ăn đến cỡ nào cũng là đồ vô ơn thôi!
“Mẹ… Mẹ…”
Giang Nhất Diễn đang cười, đột nhiên bập bẹ phát ra vài tiếng gọi.
Lương Tiểu Nhiễm vừa mừng vừa sợ: “Tiếu Diễn, con vừa gọi gì đấy?”
“Mẹ… Mẹ…”
Giọng nói của Giang Nhất Diễn rất nhỏ, nhưng từng chữ thốt ra lại rất rõ ràng.
Sắc mặt Lâm Mặc lập tức đen như đáy nồi.
Giang Thành thấy thế thì trầm giọng nói: “Đã hết khóc rồi thì ôm nó xuống đi.”
Vú em nghe vậy thì bước lên bế đứa bé đi.
Trong lòng Lương Tiếu Nhiêm không nỡ, nhưng cũng không dám cứng rắn đối đầu với bọn họ, cô sợ sẽ làm tổn thương đến đứa nhỏ.
“Từ từ thôi.” Cô vừa đưa đứa bé cho vú nuôi người dặn dò một câu.
Nhìn đứa bé bị bế đi, ánh mắt Lương Tiểu Nhiễm cũng dần tối lại.
“Cô Lương, thật sự là ngại quá, nghe A Thành nói cô đang hẹn hò với bạn trai mà bọn tôi lại quấy rầy thời gian tốt đẹp của hai người.” Lâm Mặc chủ động tiến lên, trong lời nói tràn ngập vẻ cảm kích.
Lương Tiếu Nhiễm còn đang khó chịu, nghe vậy cô cười gượng hai tiếng: “Giang phu nhân khách sáo rồi, đây chỉ là việc nhỏ thôi.”
“Tiểu Nhiễm, cô quen bạn trai từ lúc nào vậy, sao không công khai, anh ấy có tốt không?” Lâm Mặc giả bộ quan tâm hỏi han cô.
“Tốt lắm.” Lương Tiếu Nhiễm không muốn nói nhâm với cô ta, trực tiếp lui về phía sau hai bước, nói với Giang Thành: “Nếu Giang tiên sinh và Giang phu nhân không còn chuyện gì khác thì tôi sẽ v’ê trước.”
Gió đêm lạnh lẽo tranh nhau thổi qua người Lương Tiếu Nhiễm, cô vừa bước ra khỏi cửa nhà họ Giang, đã bị Giang Thành gọi lại.
“Lương Tiểu Nhiễm!”
Giang Thành sải bước về phía cô, nhìn thân thể mỏng manh của cô, trong lòng ít nhiều có chút phức tạp.
“Giang tiên sinh.” Lương Tiểu Nhiễm như chim sợ cành cong, chủ động kéo dài khoảng cách với anh.
Hành động này của cô khiến Giang Thành có chút khinh thường: “Sao, lo bị bạn trai cô nhìn thấy rồi hiểu lầm à?”
“Dù sao chuyện của Giang tiên sinh và tôi cũng đã là quá khứ, tốt nhất vẫn nên tránh bị nghi ngờ thì hơn.” Lương Tiểu Nhiễm nói xong, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Sắc mặt Giang Thành có chút khó coi, vốn dĩ nhìn trên mặt cô có vết thương nên anh muốn tới đưa thuốc cho cô, ai ngờ hiện tại lại nghe được những lời này làm trong lòng anh đột nhiên bùng lên một ngọn lửa không tên.
“Cô thì hay rồi, không quyến rũ được người nhà họ Giang được, thì tìm tới quyến rũ với người nhà họ cố, cô định tới lúc nào mới thôi dùng mấy thủ đoạn này đây!”
Lương Tiểu Nhiễm nghe xong trong lòng càng khó chịu, tại sao cô và Cố Từ Thư trong sạch, đến miệng Giang Thành lại trở nên xấu xí như vậy?
“Trong mắt Giang tiên sinh không có chỗ cho sự lãng mạn sao? Tại sao anh cứ nghĩ lòng người phức tạp như vậy, chẳng lẽ tôi không có quyền theo đuối tình yêu?”
Giang Thành bị những lời này chặn lại, sắc mặt tối sầm lại, trâm giọng nói: “Hai ngày nay Tiểu Diễn quậy rất hăng, cô rảnh thì đến thăm nó, đứa nhỏ này rất dính cô, lúc nào rời khỏi cô cũng khóc la um sùm.”
“Được.” Lương Tiểu Nhiễm cầu còn không được, có thể ở bên cạnh con làm cô rất vui: “Đóa Đóa đâu rồi?”
“Đóa Đóa không khỏe, nhập viện rồi.” Giang Thành mất kiên nhẫn.
Đứa bé này từ nhỏ đã yếu ớt, hơn nữa đã tám tháng nhưng vẫn chưa biết bò, Giang Nhất Diễn cùng tuổi với con bé mà đã biết chập chững đi bộ.
Giang Thành không có kiên nhẫn nên trực tiếp ném con bé đến bệnh viện.
“Nhập viện? Chuyện này xảy ra khi nào? Sao anh không nói với tôi!?” Nghe xong lòng Lương Tiếu Nhiễm lập tức nóng như lửa đốt, lập tức buột miệng thốt ra, không kịp chú ý đến giọng điệu của mình.
Giang Thành liếc cô một cái: “Không phải cô còn bận phái vờn nhau với cố Từ Thư sao? vẫn còn sức quan tâm đến sống chết của Đóa Đóa à?”
Lương Tiểu Nhiễm cúi đầu, khẽ cắn môi dưới, sắc mặt có chút khó coi.
“Đóa Đóa ở bệnh viện nào?” Cô cố nén nước mắt, hỏi.
Giang Thành hừ lạnh một tiếng: “Bệnh viện Nhi đồng thành phố A, yên tâm, nhà họ Giang không thiếu tiền, đã tìm hộ lý cho nó rồi, không cần cô ờ đây này giá mù sa mưa!”