Cô vợ bé nhỏ của Tổng tài - Chương 26 Cặn bã vô biên
Chương 26: Cặn bã vô biên
Lương Tiểu Nhiễm khẽ cười nói: “Tiểu Ngọc của chị đã trưởng thành rồi.”
“Chị!” Lương Tiểu Ngọc quở trách kêu lên một tiếng, lúc này trong lòng cô ấy đã hạ quyết tâm, nhất định phải thi đậu cuộc thỉ tư pháp, vì chị gái mà tranh giành quyền nuôi dưỡng con cái!
Ngay lúc này ở nhà họ Giang—
Hiếm thấy cuối tuần mà Lâm Mặc đặc biệt sai người làm chuẩn bị một bàn thức ăn đợi Giang Thành trở về, nhưng mâm cơm này đã được hâm nóng lại đến mấy Lân rồi mà cũng chưa thấy bóng dáng của anh đâu, nhất thời trong lòng cô ta có chút hoang mang.
“Phu nhân, hay là cô ăn trước đi, có lẽ tiên sinh còn đang bận việc, trong chốc lát cũng không về ngay được.” Hà San thấy vậy liền vội vàng lên tiếng.
Lâm Mặc liếc bà ta nói: “Đợi thêm một chút đi.”
Mặc dù bề ngoài cô ta vẫn luôn giữ nét mặt hòa nhã, nhưng trong lòng đã có chút không kiên nhẫn, rõ ràng hôm qua Giang Thành đã đồng ý hôm nay sẽ về nhà ăn cơm với cô ta,
nhưng từ tối hôm qua tới bây giờ vẫn chưa thấy anh trở về nhà.
Lâm Mặc đợi đến sốt cả ruột.
Chính ngay lúc này, từ trong sân truyền đến tiếng còi xe.
“Anh Thành?” Lâm Mặc nhìn thấy người đàn ông từ ngoài đi vào, trong lòng không khỏi vui mừng.
“Còn chưa ăn cơm sao?” Giang Thành liếc nhìn bàn cơm rồi nói.
Hà San vội vàng nói thêm một câu: “Phu nhân muốn đợi tiên sinh về ăn cùng, nên một mỉêhg cơm cũng chưa ăn nữa.”
Giang Thành nghe thấy vậy, không khỏi có chút đau lòng, liền đi tới nhéo vào tay cô ta một cái: “Sức khỏe của em không tốt, bác sĩ cũng đã dặn dò phải ăn cơm đúng giờ, đừng có chờ anh như vậy.”
“Không sao, chỉ cần có thể cùng anh ăn một bữa cơm thì để em đợi bao lâu em cũng cam lòng.” Lâm Mặc bày ra bộ dạng hiền lành, ủy mị.
Giang Thành không nói gì nữa, trong lòng anh đang có chút khó chịu, cho nên hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt của người phụ nữ
đang đứng bên cạnh mình.
Lâm Mặc ngửi thấy trên người Giang Thành có một mùi giống như mùi thuốc, cô ta khẽ nhíu đôi lông mày xinh đẹp của mình lại.
Giang Thành ghét nhất là mùi thuốc bắc, cho nên trên người anh lúc nào cũng chỉ có mùi hương hoa cỏ thoang thoảng, nhưng mà mùi thuốc bắc này lại khá giống với mùi của Lương Tiểu Nhiễm.
Lẽ nào tối qua hai người đó luôn ở bên nhau?
Giang Thành ăn cơm tối xong liền trở về phòng đọc sách, hoàn toàn quên mất sự hiện diện của Lâm Mặc.
Tối qua Lương Tiểu Nhiễm lên cơn sốt cao, anh đã ở bên cạnh cô nguyên một đêm, anh cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, có lẽ là anh cảm thấy áy náy, hoặc cũng có lẽ là anh không muốn người phụ nữ này chết quá nhanh.
Nghĩ lại những lời cô nói trong mơ đêm qua, ánh mắt Giang Thành không khỏi càng lạnh lùng hơn.
Anh cầm điện thoại lên, không tự chủ được mà lại gọi điện cho Lương Tiểu Nhiễm.
Trong tiệm lẩu—
Lương Tiểu Nhiễm đang đi toilet, điện thoại của cô để trên bàn cứ mãi đổ chuông, Lương Tiểu Ngọc liếc nhìn thì thấy tên Giang Thành, lập tức sắc mặt cô ấy tối sầm lạỉ.
Tên cặn bã này vậy mà còn dám gọi điện cho chị!
Cô ấy nghĩ cũng không thèm nghĩ cứ thế cúp điện thoại đỉ, đồng thời nhanh chóng kéo anh vào danh sách chặn, rồi xóa luôn lịch sử cuộc gọi.
Giang Thành sau khi biết mình bị đưa vào danh sách bị chặn thì sắc mặt đột nhiên tối đen như mực.
Người phụ nữ này đúng là to gan mà!
“Tiểu thiếu gia, chạy chậm thôi.”
Hà San đuổi theo Giang Nhất Diễn chạy đến phòng khách, bà ấy đang muốn ôm đứa bé lại thì đột nhiên cửa phòng đọc sách liền mở toang ra, Giang Nhất Diễn cả người ngã nhào vào lòng Giang Thành.
“Xin lỗi tiên sinh, là tôi không trông nom tốt cho thiếu gia.” Hà San bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng khép nép đứng ở một bên cúi đầu xuống xin lỗi.
Giang Thành trầm mặt xuống liếc nhìn hai người họ, ánh mắt anh dừng lại ở khuôn mặt đang bối rối của Giang Nhất Diễn, đột nhiên anh dịu dàng nói: “Tiểu Diễn, có muốn đi gặp mẹ không?”
Đôi mắt nhỏ của Giang Nhất Diễn lập tức sáng lên, ngọng nghịu nói: “Là đi gặp mami Tiểu Nhiễm sao?”
Giang Thành nhíu sâu đôi chân mày của mình lại, rồi ôm lấy đứa bé mà không nói gì nữa, anh cũng không hiểu, Giang Nhất Diên và Đóa Đóa rõ ràng cũng không tiếp xúc nhiều với Lương Tiểu Nhiễm nhưng tại sao chúng nó lại quấn lấy cô như vậy?
Lẽ nào thật sự là do tình mẹ con máu mủ liền thân sao?
Không, nhất định là do người phụ nữ kia đã tiêm nhiễm những tư tưởng không tốt cho hai đứa nhỏ, cô ta ác độc như vậy, có chuyện gì mà không dám làm chứ?
“Là đi gặp mẹ ruột của con.” Giọng điệu của Giang Thành lập tức lạnh lùng trở lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Nhất Diễn nhăn nhó, cự tuyệt nói: “Tiểu Diễn muốn gặp mẹ Tiểu Nhiễm cơ…”
———
Sac mặt của Giang Thành càng trở nên khó coi.
Hà San thấy vậy liền lập tức ôm lấy Giang Nhấn Diễn đang khóc lóc rời đi.
Một bên khác—
Chị em nhà họ Lương sau khỉ ăn lẩu xong thì trở về phòng.
Lương Tiểu Nhiêm dọn dẹp phòng ngủ của Lương Tiểu Ngọc một lượt, có em gái bầu bạn thì cái nhà này có chút hơi ấm hẳn lên.
“Chị, trên bàn của chị sao lại có cái bật lửa vậy?” Lương Tiểu Ngọc nhìn cái bật lửa trên bàn có chút nghỉ ngờ, giá trị của cái bật lửa này không thấp đâu nha, không giống như thứ đồ có thể xuất hiện trong nhà của bọn họ.
Lương Tiểu Nhiêm nhìn một cái thì cả người như bị sét đánh trúng vậy.
Cô biết rất rõ cái bật lửa này, đây chẳng phải là thứ đồ mà Giang Thành luôn mang bên mình sao? Nhưng thứ đồ chơi này sao lại xuất hiện ở nhà cô chứ?
Lẽ nào hôm qua không phải là mơ?
“Chị, có phải chị có bạn trai rồi không?” Lương Tiểu Ngọc tò mò, không khỏi hào hứng hỏi.
———
“Làm gì có chuyện đó.1′
Lương Tiểu Nhiễm vội vàng cất cái bật lửa đi.
Lương Tiểu Ngọc sớm đã nhìn thấu cô rồi, lúc nãy khi cô ấy lấy điện thoại di động của Lương Tiểu Nhiêm thì đã thấy trong danh sách bạn bè của Lương Tiểu Nhiêm có thêm một người tên là “học trưởng cỡ’.
Lương Tiêu Nhiên tính tình tẻ nhạt như vậy xung quanh gần như không có người bạn khác giới nào, việc đột nhiên có một người bạn khác giới như vậy chắc chắn có gì đáng nghi.
“Chị, cố lên nha!” Lương Tiểu Ngọc dùng tay ra hiệu “cố lên” cho cô.
Lương Tiểu Nhiêm có chút bất lực, nhưng cũng lười đỉ giải thích cho cô ấy hiểu.
Khoảng ba bốn giờ chiều, hai người đi đốt một ít tiền giấy cho mẹ Lương, nghĩa trang hơi vắng vẻ, mà mộ của mẹ Lương lại tương đối xa nên càng hoang vu hẻo lánh.
Lương Tiểu Nhiêm nhìn bức ảnh mẹ tươi cười trên bia mộ mà lòng đau nhói.
Nếu như lúc đầu cô có thể cố gắng thêm chút nữa có lẽ mẹ cô cũng sẽ không chết…
Lương Tiểu Ngọc đặt bó hoa lên trước bia
mộ, chậm rãi nói: “Trước đêm mẹ tái phát bệnh tình đã từng tâm sự với em, mẹ nói, người mẹ không yên tâm nhất chính là chị.”
Lương Tiểu Nhiêm từ trước tới giờ luôn chôn giấu tâm sự trong lòng, người có tính cách này rất hay bị thiệt thòi.
“Chị biết.” Lương Tiểu Nhiễm cúi thấp đầu xuống, trong lòng dâng lên một cảm giác khó nói nên lời.
“Mẹ còn nói, nếu như mẹ đi rồi, thì nói chị liên hệ với dì Phương, là bạn thân lúc trước của mẹ, đây là số điện thoại của dì ây.” Lương Tiểu Ngọc chìa ra mảnh giấy.
Dì Phương?
Lương Tỉểu Nhiễm khá là sửng sốt, đã nhiều năm cô không nghe mẹ nhắc về bà ấy rồi.
Từ sau khỉ Phương Tiểu Thanh được gả đến thành phố c, thì hai người bọn họ rất ít liên lạc với nhau, mấy năm nay hầu như là không hề có qua lại.
Có được số điện thoại, thì trong lòng Lương Tiểu Nhiễm không khỏi thoáng qua một tia mơ hồ.
Lương Tiểu Ngọc hiếm lắm mới về nhà được một lần, cho nên hai người đỉ dạo một hồi
———
lâu mới trở về, vừa về đến khu nhà thì nhìn thấy một chiếc ô tô thương vụ màu đen đậu trước cống.
“Là xe ai đây, nhìn sang như vậy, khu nhà chúng ta từ khỉ nào mà có người giàu vậy chú?” Lương Tiểu Ngọc tặc lưỡi khẽ than thở.
Đây là một khu nhà nhỏ và cũ, người ở đây đêu là những nhà bình dân, bọn họ cũng quen biết hết, chiếc xe này không giống như loại có thể có ở tronq khu nhà bọn họ.