Cô vợ bé nhỏ của Tổng tài - Chương 27 Trẻ con nào biết đúng, sai
Chương 27: Trẻ con nào biết đúng, sai
“CÓ lẽ là con rể hay là con dâu của nhà aỉ đó về không chừng.” Lương Tiều Nhiễm cũng không chú ý quá nhiều nói.
Tuy nhiên, khi trở về nhà, họ vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện có người đang ngồi trên ghế sofa ở trong nhà mình – Giang Thành!
Lương Tỉểu Ngọc vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đến chắn ngay trước mặt Lương Tiểu Nhiêm, giống như gà mái già đang bảo vệ gà con: “Anh đến đây làm gì?”
“Tại sao cô lại chặn số điện thoại của tôi?”
Giang Thành thế mà trực tiếp đi ngang qua Lương Tiểu Ngọc, dùng ánh mắt đỏ rực của mình nhìn thẳng vào Lương Tiểu Nhiễm.
Lương Tiểu Nhiễm khó hiểu nói: “Sao lại chặn số điện thoại của anh?”
Người đàn ông này lại trúng tà gì vậy?
“Lương Tiểu Nhiễm, cô muốn chống đối tôi đến như vậy sao?” Giọng nói của Giang Thành có chút lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa suy nghĩ sâu xa.
Lương Tiểu Nhiễm bị anh nhìn đến mức cảm thấy da đầu có chút tê dại rồi, ký ức ở trong chiếc xe ngày hôm qua ùa về khiến cô
không khỏi run rẩy: “Anh Giang hiểu lầm rồi, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc chống lại anh.”
“Giang Thành, anh làm cái gì vậy? Tự ý đột nhập vào nhà người khác là phạm pháp đấy! Tôi có thể kiện anh đó!,r Lương Tiểu Ngọc cảnh giác, vẻ mặt khó coi nhìn anh.
Lúc Lương Tiểu Nhiễm ở bên cạnh anh thì anh không biết trân trọng, bây giờ bọn họ đã ly hôn, mà anh cứ chạy tới cửa, không phải là đê tiện quá hay sao?
“Tránh ra!” Giang Thành sắc mặt tối sầm, lạnh lùng nhìn cô ấy.
“Anh nằm mơ đi!” Lương Tiểu Ngọc cũng không chịu nhượng bộ.
Lương Tiểu Nhiễm nhìn thấy bầu không khí căng thẳng, thì có chút lo lắng cho Lương Tiểu Ngọc sẽ bị liên lụy, liền vội vàng ngăn cản cô ấy nói: “Tiều Ngọc, trong nhà hết muối rồi, em đỉ ra ngoài mua hai gói giùm chị đi.”
“Chị…” Lương Tiểu Ngọc tức giận, nhưng cô ấy cũng chỉ có thể làm theo lời cô nói.
Giang Thành nhìn người phụ nữ trước mặt vẫn có chút tái nhợt, liền đưa một bình thuốc ra: “Tống Cẩm Nhiên nói sức khỏe của cô không tốt lắm, thứ này có thể bồi bổ, cô cầm lấy ăn
trước đi.”
”Anh Giang, anh có ý gì? Tát một cái trước sau đó cho một quả táo ngọt để dỗ dành à?” Ánh mắt của Lương Tiểu Nhiễm thâm thúy nhưng cô không đưa tay ra nhận lây.
“Hôm qua cô làm tôi rất hài lòng, đây là phần thưởng của cô.” Giang Thành bị câu hỏi của cô làm cho có chút khó chịu, thế là anh trực tiếp đặt lọ thuốc lên bàn.
Lòng tự trọng của Lương Tiểu Nhiêm Lân nữa bị xúc phạm rồi, đây là phần thưởng dành cho cô sao?
Rốt cuộc anh coi cô là gì?
“Giang Thành.” Lương Tiểu Nhiễm sắc mặt âm trầm, có chút kích động nóì: “Có phải anh cho rằng anh có thể ỷ vào tình yêu tôi dành cho anh, nên anh có thể tùy tiện chà đạp vào sự tôn nghiêm của tôi đúng không?”
Giang Thành hiển nhiên không ngờ rằng cô sẽ nói ra những lời như vậy, trong lúc nhất thời khiến anh có chút thất thần.
Trong mắt Lương Tiểu Nhiễm thoáng qua một chút mất mác: “Chúng ta đã ly hôn rồi, nếu bây giờ chúng ta còn liên lạc thì chỉ là vì hai đứa con mà thôi, nếu anh không muốn nuôi Đóa
Đóa thì tôi sẽ cố gắng hết sức của mình để giành quyền nuôi dưỡng nó.”
Những lời này của cô vô cùng kiên quyết.
Giang Thành có chút sửng sốt, sau đó trầm giọng nói: “Nếu không phải là cô thì Đóa Đóa sẽ không như thế này, quyền giám hộ sẽ không giao cho cô, nhưng tôi cũng sẽ chuẩn bị một con đường tốt cho nó.”
“Giang Thành, anh có lương tâm hay không hả?” Lương Tiểu Nhiễm trong lòng rỉ máu: “Đóa Đóa cũng là con gái của anh, sao anh lại có thể nhẫn tâm đem nó cho người khác chứ!”
“Đóa Đóa là con gái của tôi, dù nó có khuyết tật hay như thế nào thì tôi cũng sẽ nuôi nó!”
Giang Thành nhìn bộ dạng cô như vậy, cũng không giống như cô chỉ đang giả vờ, nhất thời anh cũng không biết đâu mới là bộ mặt thật của cô.
Điện thoại dỉ động reo lên, làm gián đoạn cuộc đối đầu giữa hai người.
Giọng nói yếu ớt của Lâm Mặc truyền đến: “Anh Thành, khi nào anh mới về?”
Giang Thành nghe được giọng nói này liền
vội vàng đi sang một bên nghe điện thoại, không biết Lâm Mặc nói cái gì mà anh cúp điện thoại xong liền vội vàng quay về.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh, khóe miệng Lương Tiểu Nhiêm nhếch lên một nụ cười khổ.
Cô đã nói mà, trong lòng Giang Thành làm sao có cô được chứ? Lâm Mặc tùy tiện làm nũng mấy câu còn hiệu quả hơn mấy ngàn lời nói của cô, trái tỉm người đàn ông này không đặt ở nơi cô.
Lương Tiểu Nhiêm ngơ ngác ngồi sang một bên, cô tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, trong lòng cảm thấy có chút chán nản.
“Chị, chị đừng buồn, em sẽ giúp chị giành quyền nuôi dưỡng Đóa Đóa, em đã nghiên cứu chuyện này rồi, là Giang Thành chủ động từ bỏ quyền nuôi con, chỉ cần chúng ta chịu nuôi nấng nó thì cơ hội vẫn lớn lắm.”
Lương Tiểu Ngọc từ bên ngoài đi vào, những lời lúc nãy cô đều nghe thấy rõ ràng hết fôỉ.
Giang Thành quả thực là một kẻ cặn bã vô biên mà, ngay cả con gái của mình mà cũng muốn vứt bỏ.
“Tiểu Ngọc, em tốt nhất không nên nhúng tay vào chuyện này.” Lương Tiểu Nhiễm theo bản năng cự tuyệt, cô biết Lương Tiểu Ngọc học luật chỉ là để giúp cô, nhưng nhà họ Giang cũng không phải là thế lực họ có thể động vào.
“Đóa Đóa cũng là cháu gái của em, em làm điều này không chỉ vì chị!” Ánh mắt của Lương Tiểu Ngọc lại kiên quyết vô cùng.
Nhà họ Lương cũng không dễ dàng nhượng bộ người khác!
Một dòng điện ấm áp xẹt qua trái tim của Lương Tiểu Nhiễm.
Đúng vậy, cho tới bây giờ không phải cô đang một mình chiến đấu, xung quanh cô ấy còn có rất nhiều người yêu thương cô.
“Chị, tên cặn bã Giang Thành này không yêu chị, có em yêu chị, chúng ta có thể ngừng tìm kiếm cảm giác an toàn từ mấy trên tra nam này được không?” Lương Tiểu Ngọc nhân cơ hội nắm lấy tay cô, mang theo vẻ khêu gợi.
“Được.” Ánh mắt Lương Tiểu Nhiễm có chút yêu chiều.
Chỉ là, cô có thể không yêu Giang Thành nữa, nhưng cô vẫn phải tranh giành quyền nuôi con, Đóa Đóa còn nhỏ như vậy, cô sẽ không cho
phép nhà họ Giang được mang nó đi đến bất kỳ nơi xa xôi nào.
Thành phố A về đêm cực kỳ yên tĩnh, nhưng nhà họ Giang lúc này lại vô cùng nhốn nháo.
Lâm Mặc nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn thấy Giang Thành, cô ta lập tức nắm lấy tay anh, nhẹ giọng nói: ‘Anh Thành, chuyện hôm nay không phải lỗi của Tiểu Diễn, là lỗi của em…”
“Đừng nói nữa.” Giang Thành đã tìm bác sĩ giỏi nhất đến chữa trị cho cô ta.
Nhiệt độ đầu xuân cực kỳ lạnh, Lâm Mặc rơi xuống ao sau vườn gần như đông cứng, thân thể cô ta vốn đã yếu ớt, căn bản không có khả năng chịu đựng được tra tấn như vậy.
Dưới tác dụng của thuốc, Lâm Mặc nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Giang Thành đứng dậy, đại khái hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Hà San quỳ dưới đất, có chút run rẩy: “Tiểu thiếu gia không biết lấy đâu ra sức lực mà đẩy một cái khiến cho phu nhân ngã xuống ao, may mà vệ sĩ ở nhà đến kịp thời, nếu không hậu quả thật không biết sẽ như thế nào nữa.”
Giang Thành cau mày.
Giang Nhất Diễn rất ghét Lâm Mặc, cho dù Lâm Mặc có cố gắng thế nào, thì đứa trẻ này vẫn luôn có thái độ thù địch với cô ta, tính tình lại cực kỳ giống Lương Tiểu Nhiễm.
“Giang tiên sinh, tiểu thư và tiếu thiếu gia ở tuổi này có chút phá phách, phu nhân chăm sóc hai đứa trẻ này cũng lao tâm khổ tứ nhiều! Nhưng dù có cố gắng thế nào, hai đứa bé này cũng không phản ứng gì, trong thế giới của trẻ con làm gì có phân biệt đúng sai, chắc chắn có ai đó đã nói điều gì đó trước mặt chúng rồi.”
Hà San thấy anh không nói gì, lập tức nói bóng gió, rõ ràng là muốn vu oan cho Lương Tiểu Nhiễm mà.
“Tôi biết rồi, bà đi ra ngoài trước đi.” Giọng nói của Giang Thành có chút lạnh lùng, trong mắt hiện lên tia u ám.
Nhất định là Lương Tiểu Nhiễm, là người phụ nữ này đã nói chuyện gì đó trước mặt bọn nhỏ, nếu không, Giang Nhất Diễn còn nhỏ như vậy sao bỉết được mấy thủ đoạn ngốc nghếch như thế chú?