Cô vợ bé nhỏ của Tổng tài - Chương 29 Không xứng với người ưu tú như vậy
Chương 29: Không xứng với người ưu tú như vậy
“Chị.”
Lương Tiểu Ngọc lao tới, đẩy Giang Thành ra, rồi vộỉ vàng chắn trước Lương Tiểu Nhiễm để bảo vệ, hai mắt cô ấy đỏ ngầu, điên cuồng hét vào mặt Giang Thành: “Anh điên rồi à? Anh đang phạm pháp đấy!”
“Cô muốn nói chuyện pháp luật với tôì sao?” Giang Thành ánh mắt tựa như muốn ăn thịt người nói.
“Tiểu Ngọc.” Lương Tiểu Nhiêm lập tức ôm lấy cô ây, lắc đầu vớỉ cô ấy.
Nhà họ Giang quyền cao chức trọng, bọn họ không dây vào được.
“Mẹ ơi…” Giang Nhất Diên khóc và muốn chạy đến chỗ Lương Tiều Nhiêm, nhưng đã bị Hà San ôm lại.
“Tiểu thiếu gia, đây không phải là mẹ của cậu, mẹ cậu đang ở trong phòng.” Hà San vội vàng ôm đứa bé rời khỏi chỗ đó.
“Tiểu Diễn!” Lương Tiểu Nhiêm trong lòng căng thẳng, cô muốn đuổi theo cậu bé, nhưng Giang Thành không cho cô cơ hội này.
Giang Thành trong mắt tràn đầy sự ghét bỏ, anh nhìn cô như đang nhìn kẻ thù: “Từ nay trở đỉ, cô đừng mơ đặt chân vào cánh cổng của nhà họ Giang được nửa bước, cô cũng đừng mong được nhìn mặt hai đứa trẻ!”
“Không! Anh không thể!”
Lương Tiểu Nhiễm túm lấy áo của Giang Thành cầu xỉn nhưng lại bị anh đá ra.
“Chị ơi!” Lương Tiểu Ngọc đau lòng, vội vàng ôm lấy cô.
Tim Lương Tiểu Nhiễm đau đến không thở được, từ trong miệng cô phun ra một ngụm máu.
“Chị!” Lương Tiểu Ngọc hoảng hốt kêu lên.
Mọi chuyện đang rối ren thì bỗng có tiếng điện thoại reo lên, là điện thoại của Lương Tiểu Nhiễm.
Lương Tiểu Ngọc vội vàng mở nút trả lời, cũng không nhìn màn hình hiển thị người gọi: “Xin xin anh, giúp giúp tôi…”
Cố Từ Thư sửng sốt, vội vàng hỏi: “ở đâu?”
Cơ thể của Lương Tiểu Nhiễm càng ngày càng yếu ớt, sắc mặt tái nhợt đến không còn một tỉa máu.
Lương Tiểu Ngọc hỏi han tình trạng của cô xong, nhất thời tâm trạng trở nên cực kỳ nặng nề.
“Cô Lương đang bị trầm cảm nặng sau sinh, một khỉ bệnh này phát tác thì rất dễ nguy hiểm đến tính mạng, cô phải chăm sóc bệnh nhân thật tốt, không được để cô ấy nghĩ không thông.”
Bác sĩ giải thích xong rồi thì rời đi.
Lương Tiểu Ngọc chỉ cảm thấy chân mình như mềm nhũn ra.
Nếu không phải là nhà họ Giang thì chị của mình sao có thể trở thành bộ dạng như thế này?
Năm đó khỉ mẹ Lương đổ bệnh, Lương Tiểu Nhiêm vừa làm việc vừa đi học, cuộc sống lúc đó rất khó khăn nhưng cô vẫn lạc quan đối mặt, nhưng bây giờ…
Đôi mắt của Lương Tiểu Ngọc dần dần ảm đạm xuống.
“Hy vọng chữa khỏi có lớn không?” Cố Từ Thư trầm giọng hỏi.
“Khó mà nói, còn tùy vào môi trường sống của bệnh nhân và xem những người xung quanh có khoan dung với cô ấy hay không.” Bác sĩ nói rồi rời đi.
Trong mắt Lương Tiểu Ngọc thoáng lên tỉa lạnh lùng: “Giang Thành, tên khốn kiếp này!”
“Sau này đừng nhắc đến cái tên Giang Thành trước mặt Tiểu Nhiễm nữa.” Cố Từ Thư đột nhiên nghiêm nghị nhìn cô nói.
Lương Tiểu Ngọc sững người lại, sau đó cô ấy hiểu ý anh liền gật đầu.
Nhà họ Giang đã gây tổn hại đủ nhiều cho Lương Tiểu Nhiễm rồi, cái tên này thật sự không đáng để xuất hiện bên tai cô lần nào nữa.
Thành phố A thuộc về phía Nam, phía Nam mưa rất nhiều.
Trận mưa lớn kéo dài nhiều ngày dường như nhấn chìm toàn bộ thành phố.
Giang Thành những ngày này dều ở trong bệnh viện, dùng toàn bộ tâm sức chăm sóc cho Lâm Mặc, vẻ vui mừng trên mặt Lâm Mặc mắt thường đều có thể nhìn thấy được.
“Tiên sinh, tiểu thư bị bệnh rồi.”
Hà San đột nhiên đến báo tin.
Giang Thành không có nhiều ấn tượng với Đóa Đóa, từ khỉ sinh ra đến nay anh chưa từng ôm đứa trẻ này.
“Đóa Đóa không phải đang ở bệnh viện trị
bệnh sao? Lúc trước còn nói có thể xuất viện, tại sao lại bị bệnh rồi?” Lâm Mặc có chút nghỉ hoặc hỏi.
“Tiểu thư sức khỏe yếu từ khỉ còn nhỏ, lần này có vẻ như muốn ăn thêm một miếng bánh ngọt nên bị nghẹn đến phổi, bây giờ cô bé bị sốt cao và bệnh viện phát ra thông báo nguy cấp.”
Hà San vừa nói vừa liếc nhìn khuôn mặt của Giang Thành.
Giang Thành cũng không có phản ứng gì, đứa con gái này của anh giống hệt mẹ của nó, lòng tham vô đáy ! Dù biết mình không thể án thêm bánh ngọt nhưng vẫn nhất quyết ham ăn.
“Anh Thành, anh đỉ xem đi, Đóa Đóa tuy không phải con ruột của em, nhưng trên danh nghĩa vẫn là con gái của em!” Lâm Mặc nắm lấy cánh tay Giang Thành, vẻ mặt lo lắng nói.
Giang Thành có chút bất đắc dĩ xoa xoa đầu cô: “Em đó, đúng là quá mềm lòng mà!”
Đóa Đóa sức khỏe rất kém, khỉ bác sĩ đay cô bé ra khỏi phòng cấp cứu, sắc mặt cô bé vô cùng nhợt nhạt, nhưng khi nhìn thấy Giang Thành, trong mắt cô bé vẫn hiện lên một tỉa vui mừng hiếm có.
“Ba, ôm…1
Giang Thành nheo mắt lại, trong lúc nhất thời có một loại cảm giác khó tả dâng lên trong lòng.
Lông mày của Đóa Đóa rất giống với Lương Tiểu Nhiễm, đặc biệt là đôi mắt long lanh, chỉ cần nhìn vào thôi cũng khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Nhưng chính vì giống với người phụ nữ đó nên anh không có chút hứng thú nào với đứa trẻ này.
“Sao anh lại tính toán với một đứa trẻ như vậy làm gì?” Lâm Mặc nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn của anh, lập tức mắng mỏ, rồi đưa tay ra ôm lấy Đóa Đóa: “Đóa Đóa ngoan, để mẹ ôm con.”
“Bà không phải mẹ tôi…” Đóa Đóa chu mỏ lên, ghét bỏ Lâm Mặc đang chủ động tiến tới.
Bàn tay của Lâm Mặc cứ thế giơ ra giữa không trung
“Ai dạy con những điều này?” Sắc mặt Giang Thành lập tức tối sầm lại, cũng không quan tâm Đoá Đoá có bệnh hay không, trực tiếp bế cô bé đặt lên ghế ở một bên.
Đóa Đóa chưa bao giờ chứng kiến ba mình như vậy, trong chớp mắt cô bé liền bị dọa cho
sợ hãi và khóc thét lên.
Giang Thành vốn đã có thành kiến với cô bé, bây giờ lại càng ghét cô bé hơn, quả nhiên, những đứa con do người phụ nữ kia sinh ra không có đứa nào tốt cả!
“Ba xấu huhu… Ba xấu…huhu…” Đóa Đóa buồn bã khóc, cô bé không hiểu tại sao ba luôn không cho cô bé gặp mẹ.
Giang Thành sắc mặt tối sầm, quay sang trợ lý Lâm Tiêu nói: “Hãy đi giải quyết thủ tục nhận con nuôi càng sớm càng tốt.”
“Vâng!”
Đóa Đóa được bác sĩ đưa vào phòng bệnh, Giang Thành ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô bé, nhà họ Giang không cần phế vật chứ đừng nói chi là một phế vật không vâng lời!
Khóe miệng Lâm Mặc nhếch lên, liếc nhìn bác sĩ, hai người ngầm hiểu ý với nhau.
Cô ta sẽ dùng mọi cách để khiến cho Lương Tiểu Nhiễm biến mất khỏi cuộc sống của họ.
Cố Từ thư những ngày này đều luôn ở bên cạnh ân cần và chu đáo chăm sóc cho Lương Tiểu Nhiêm.
Lương Tiểu Ngọc đêu chú ý hết tất cả
những việc này, trong lòng cô ấy có chút vui mừng, chị có thể chọn cổ Từ Thư thì cũng là một chuyện tốt.
Nhân lúc Cố Từ Thư đi mua đồ ăn, Lương Tiểu Ngọc im lặng ngồi bên giường Lương Tiểu Nhiễm, vừa gọt táo cho cô vừa nói: “Chị, người này thật sự chỉ là học trưởng của chị thôi sao? Anh ấy đối với chị thật dịu dàng nha!”
‘Anh ấy đối với mọi người đều rất dịu dàng.1’ Lương Tiểu Nhiêm nhẹ nhàng nói, trong lòng cô không nghĩ theo hướng đó nên không hiểu ý của Lương Tiểu Ngọc muốn nói.
Lương Tiểu Ngọc là người nóng tính, có chút không kiên nhẫn: “ô, ý em không phải vậy, ý em là học trưởng cố đối với chị rất tốt, hay là chị nắm bắt cơ hội này đi?”
Lương Tiểu Nhiễm nghe được những lời này, ánh mắt không khỏi run lên, lắc đầu: “Chị không xứng với một người ưu tú như vậy.”
Cố Từ Thư xuất thân từ một gia đình ưu tú, hơn nữa anh ấy cũng rất xuất sắc, một người phụ nữ đã sinh con như cô, làm sao có thể với cao như vậy chứ?