Cô vợ bé nhỏ của Tổng tài - Chương 30 Đến đây, làm tôi vui đi
Chương 30: Đến đây, làm tôi vui đi
“Chỉ…” Lương Tiểu Ngọc cố gắng làm mối, nhưng khi liếc mắt thấy bóng người ở ngoài cửa thì cô ấy lập tức ỉm lặng.
Cố Từ Thư rất chu đáo, anh ấy mua cho Lương Tiểu Nhiễm những món ăn thanh đạm dễ tiêu hóa, còn mua cho Lương Tiểu Ngọc là những món có mùi vị đậm đà hơn, hành động tinh tế này khiến cho Lương Tiểu Ngọc càng thêm hài lòng.
Người đàn ông tốt như này nếu như Lương Tiểu Nhiễm bỏ lỡ thì đúng là tiếc cả ngàn năm!
Buổi chiều nắng đẹp, cố Từ Thư liền chủ động đưa Lương Tiêu Nhiên xuống Lâu đỉ dạo trong khuôn viên bệnh viện.
“Học trưởng Cố, thật xin lỗi vì lần này lại gây phiền phức cho anh rồi.” Lương Tiểu Nhiễm cảm thấy có chút áy náy, cô và Cố Từ Thư chỉ mới gặp nhau có mấy Lân, nhưng anh lại quan tâm, chăm sóc cho cô từng li từng tí.
“Là anh nên cảm ơn em mới đúng, nếu Lân trước em không giúp anh giải quyết vấn dề sổ sách kế toán thì công ty tụi anh đã lỗ mâỳ ngàn vạn rồi, em mới là ân nhân của anh đó!”
Cố Từ Thư không dừng lại mà nói tiếp:
“Tiểu Nhiễm, thực sự, công ty tụi anh đang rất cần những nhân tài như em, nếu có thể, cánh cửa của Cố thị tụi anh luôn mở rộng cửa chào đón em.”
“Em…”
“Cố tổng sao lại cướp người trắng trợn như vậy chứ, có suy nghĩ đến cảm nhận của người khác hay chưa?”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.
Tim Lương Tiểu Nhiễm theo bản năng run bắn lên.
Cố Từ Thư nhìn thấy vậy liền đứng chắn phía trước cô, thân hình cao lớn của anh ấy mang lại cho người ta cảm giác an toàn vô cùng.
Giang Thành hừ lạnh một tiếng, trong mắt có chút khinh thường nói: “Cố tổng, tôi nhớ nhà họ Giang và nhà họ Cố chưa từng có thù oán gì, nhưng anh luôn đục khoét tường của tôi như vậy, chuyện này e là không ổn nhỉ?”
“Giang tổng không biết trân quý nhân tài, tôi chỉ muốn trân trọng họ, việc này lẽ nào không đúng sao?” Cố Từ Thư cũng không chịu yếu thế, trong mắt hiện lên tỉa lạnh lùng.
Lương Tiểu Nhiễm có thể cảm nhận được mùi thuốc súng đang bốc lên, trong lòng cô căng thẳng vô cùng, lập tức kéo góc áo của cố Từ Thư.
“Học trưởng Cố, bỏ đi, chúng ta đi thôi.”
Nhìn thấy động tác thân mật của hai người, trong lòng của Giang Thành bỗng dâng lên một cảm giác khó tả, anh nhìn xuyên qua Cố Từ Thư, ánh mắt rơi vào cánh tay đang nắm vạt áo Cố Từ Thư của Lương Tiểu Nhiễm, lạnh lùng nói: “Cô qua đây.”
“Tiểu Nhiễm, đừng nghe lời anh ta.” Cố Từ Thư đứng chắn trước mặt anh, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.
Giang Thành cau mày, thẳm sâu trong mắt anh hiện lên một tia lạnh lẽo: “Tôi cho cô ba mươi giây, nếu không qua, thì cô sẽ không bao giờ được nhìn thấy Đóa Đóa nữa.”
“Giang Thành, anh rốt cuộc có còn lương tâm không hả!” Cảm xúc của Lương Tiểu Nhiễm có chút không kiềm chế được nữa.
Lần nào anh cũng chỉ biết lấy Đóa Đóa ra để uy hiếp cô, rõ ràng Đóa Đóa cũng là con gái của anh cơ mà!
“Lương tâm của tôi chỉ dành cho người có
lương tâm, còn cô, cô là cái thứ gì chứ?1′ Giang Thành ánh mắt khỉnh thường nói.
Lương Tiểu Nhiễm rất rõ tính tình của anh, trong hoàn cảnh bình thường, Giang Thành mà có bộ dạng này thì nhất định là anh đang ôm một cục lửa giận trong lòng, nếu chống lại anh, nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Cô níu níu góc áo của mình rồi đi về phía anh.
‘Tiểu Nhiêm đừng chịu thua, em muốn giành quyền nuôi con, vụ kiện này có anh giúp em!” Cố Từ Thư nắm lấy cổ tay cô, trong mắt có chút đau lòng.
“Học trưởng cố, đây là chuyện riêng của em, anh đừng để bị liên lụy tới.” Lương Tiểu Nhiễm lắc đầu.
Công ty của Cố Từ Thư mới thành lập, cô không thể ích kỷ hủy hoại mất tương lai của anh ấy như vậy được.
Giang Thành rất hài lòng với sự lựa chọn của Lương Tiểu Nhiễm, thấy cô đi đến gần mình, thì anh liền kéo cô vào lòng, liếc nhìn Cố Từ Thư như thể đang muốn thể hiện chủ quyền.
Đôi mắt của Cố Từ Thư lóe lên một tia đen tối.
Những gì Giang Thành làm dều cực kỳ ngang ngược, đây chính là coi thường uy quyền!
Lương Tiểu Nhiêm run ray trong lòng anh, thậm chí cũng không dám nhìn cố Từ Thư.
Chắc hẳn lúc này anh ấy đang rất thất vọng phải không?
Cô hèn nhát như vậy, không có liêm sỉ như vậy, Giang Thành kêu 1 tiếng cô liền đi theo như một con chó, không có một chút phẩm giá nào.
“Đóa Đóa ở trên lầu, tôi dẫn cô đi gặp nó.” Giang Thành nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô, hơi nóng từ miệng anh phả vào tai cô, vô cùng kích thích người khác.
Trong lòng Lương Tiểu Nhiêm bỗng cảm thấy căng thẳng, trực giác mách bảo cô rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, đúng như Lương Tiểu Nhiễm dự đoán, Đóa Đóa không có ở trong phòng bệnh, bên trong phòng bệnh trống rỗng chứa đầy những thứ vốn không nên thuộc về nơi này.
“Đến đây, làm tôi vui đi.”
Giang Thành tùy ý nhặt lên một vật gì đó, ném tới trước mặt cô.
Lương Tiểu Nhiễm cúi đầu nhìn, sắc mặt tái nhợt, run rẩy nói: “Giang Thành, anh xem tôi
là loại người gì hả?” Chẳng lẽ anh muốn biến cô thành một con đỉ*m vô sỉ sao?
“Nếu cô muốn gặp Đóa Đóa thì hãy làm cho tôi vui đi, thời gian dành cho cô không còn nhiều đâu.”
Vừa nói, anh vừa ném một bản thỏa thuận nhận con nuôi ra trước mặt cô.
Toàn thân Lương Tiểu Nhiễm run lên bần bật, cô ngẩng đầu nhìn Giang Thành, lặng lẽ nhặt thứ đồ trên mặt đất lên rồi đỉ đến trước mặt anh.
“Bây giờ có thể bắt đầu được chưa?”
Giang Thành khẽ nhíu mày, trực tiếp nghiêng người vào chiếc ghế, chờ đợi bước tiếp theo của cô.
Lương Tiểu Nhiễm lấy hết can đảm tiến lên một bước, cởi cổ áo của Giang Thành ra, tay cô có chút run, có hơi vụng về lúng túng, nhưng điều này lại khiến Giang Thành cảm thấy cô đang rất vội vàng, không còn kiềm chế được nữa.
Giang Thành sắc mặt đột nhiên tối sầm lạỉ nói: “Cô muốn đến thế rồi sao?”
“Đây không phải kết quả mà anh mong muốn sao?” Lương Tiểu Nhiễm mở to đôi mắt
ngây thơ nhìn thẳng vào anh: “Anh không thích sao?”
“Lương Tiểu Nhiễm!” Giang Thành bỗng vô cớ cảm thấy tức giận, anh ném cô xuống đất: “Cô xem cô vô liêm sỉ chưa!”
Lương Tiểu Nhiễm toàn thân đau nhức, hai tay hoàn toàn không còn chút sức lực nào có thể đưa lên được nữa, đôi mắt cô ngân ngấn nước, càng khiến cô trông càng thêm quyến rũ hấp dẫn: “Anh Giang rốt cuộc muốn tôi làm như thế nào mới vừa lòng hả? Lẽ nào anh còn muốn tôi nhảy sexy trước mặt anh sao?”
Trong lòng Giang Thành đột nhiên cảm thấy như có thứ gì đó làm cho đau đớn, anh không thể tưởng tượng được bộ dạng Lương Tiểu Nhiễm nhảy múa trước mặt cố Từ Thư.
Thực ra cô có thân hình rất đẹp, chỉ là cô không thích ăn diện, còn luôn thích mặc đồ rộng, che đi mọi đường nét và vẻ đẹp của mình.
“Cô ở trước mặt cố Từ Thư cũng thoải mái như vậy sao?” Giang Thành bước tới nâng cằm cô lên, trong mắt lộ ra một tỉa khinh thường: “Lương Tiểu Nhiễm, cô thật bẩn thỉu!”
Trái tỉm của Lương Tiêu Nhiên đã bị đâm lủng hàng vạn lỗ rồi, trong mắt Giang Thành, cô thật sự là một người bẩn thỉu sao?
“Đúng vậy, tôi rất bẩn thỉu, nhưng có như thế nào chăng nữa, thì chẳng phải đối với tôi anh Giang vẫn không khống chế được sao?” Lương Tiểu Nhiêm đã là “chai mẻ không còn sợ rơi”, cô chủ động hôn lên môi của anh.
Cái chạm môi ướt át, mát mẻ này khiến cho trái tim Giang Thành tê dại, u mê, anh nào có thể khống chế được, anh lập tức bế cô lên chiếc giường trắng bên cạnh.
Một lúc sau, Giang Thành sảng khoái rời khỏi phòng, trong khi hai mắt Lương Tiểu Nhiễm trống rỗng, nhìn trần nhà phía trên đầu, Giang Thành vừa thô bạo với cô như một con thú hung dữ.
Quả nhiên, anh chỉ có dục vọng với cô, không có tình yêu…
Lương Tiểu Nhiễm khó khăn bò dậy khỏi giường, giống như một cỗ máy vô cảm, cô mặc quần áo vào, hai chân có chút yếu ớt, yếu đến mức chỉ cô chỉ có thể vịn vào tườnq mà đi.