Cô vợ bé nhỏ của Tổng tài - Chương 31 Em không cần tương lai nữa sao
Chương 31: Em không cần tương lai nữa sao?
“Chị!,r Lương Tiểu Ngọc tìm thấy cô, liếc mắt liền nhìn thấy vết tích trên cổ cô, trong mắt nhất thời có chút tức giận, có chút bất lực, lại có chút đau lòng.
“Chị, em đưa chị về.”
Lương Tiểu Nhiễm dùng khăn quấn cổ mình lại, rồi vịn lấy tay cô ấy rời đi.
Cố Từ Thư vì còng ty có việc gì đó nên đã rời đi, nhờ vậy Lương Tiểu Nhiêm cũng cảm thấy có chút nhẹ nhõm ở trong lòng.
Không có anh ấy ở đây cũng tốt, như vậy thì cũng sẽ không có ai nhìn thấy vẻ nhếch nhác bây giờ của cô.
“Chị, chúng ta báo cảnh sát đi.” Lương Tiểu Ngọc nhịn không được nữa rồi, Giang Thành đích thị là một tên ác ma, chỉ cần anh ta còn sống được một ngày thì anh ta sẽ giày vò Lương Tiểu Nhiễm thêm một ngày.
Sắc mặt Lương Tiều Nhiễm tái nhợt, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ.
Báo cảnh sát sao?
Cảnh sát làm sao có thể xử lý được việc
của nhà họ Giang chú?
Quyền thế của nhà họ Giang cao ngút trời, giậm chân một cái đã có thể khỉêh cho cả thành phố A run lên, vậy thì ai còn dám động vào sợi lông mày này chứ.
“Tiểu Ngọc, chị muốn yên tĩnh một lát.” Lương Tiểu Nhiễm muốn đuổi cô ấy ra ngoài.
Lương Tiểu Ngọc ngồi ở ngoài phòng bệnh, càng nghĩ đến càng tức giận, vốn dĩ Lương Tiểu Nhiễm học rất xuất sắc, có tương lai sáng lạng trước mắt, nhưng tất cả đều vì anh ta mà tan nát!
“õ, đây không phải là em gái của đồ sao chổi xui xẻo kia sao? Tại sao lạỉ ngồi bên ngoài một mình thế này? Lẽ nào cô cũng trở thành con chó chết chủ rồi à?” Giọng nói chanh chua khắc nghiệt của Hà San vang lên.
Lương Tiểu Ngọc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người đi tới đó, ngọn lửa giận dữ hừng hực nổi lên trong mắt cò ây, cô ấy nhận ra bà ta, người này chính là con chó săn bên cạnh Lâm Mặc!
“Bà mới là đồ chó chết chủ, bà là người đàn bà ác độc!” Ngọn lửa phẫn nộ trong lòng Lương Tiểu Ngọc lập tức bộc phát, cô ấy túm lấy tóc của Hà San, liều mạng đánh bà ta.
Hà San cũng chỉ là ngoài miệng đả kích cô ấy, chứ không có ý động tay động chân với cô ấy.
Bác sĩ đỉ ngang qua nhìn thấy hai người như vậy, liền vội vàng kéo họ ra, trên mặt và cơ thể của Hà San đầy vết thương nhưng khuôn mặt bà ta lại hiện lên một tỉa đắc ý.
Lương Tiểu Ngọc xong đời rồi!
Khỉ Lương Tiểu Nhiễm nhận được tin tức từ đồn cảnh sát, cô lập tức biến sắc, vội vàng chạy đến đồn cảnh sát.
Hà San đang ngồi trên ghế, mũi và mắt bị bầm tím, sưng tây, tóc thì mất một nửa, bà ta nắm lấy tay viên cảnh sát và nức nở kể lại cảnh bị đánh lúc nãy.
Lương Tiểu Ngọc thì ngược lại, cô ấy ngồi im lặng, cúi đầu không nói gì.
‘Tiểu Ngọc!”
Lương Tiểu Nhiêm vội vàng chạy tới, trong lòng vô cùng đau khổ nói: “Chuyện gì thế này?”
“Chị, sao chị lại tới đây?” Lương Tiểu Ngọc khẽ cắn môi, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt cô.
“Đồng chí cảnh sát, tôi là chị gái của Lương Tiểu Ngọc, em gái tôi còn nhỏ, làm việc
khó tránh khỏi tính bốc đồng, có việc gì thì tôi có thể thay cô ấy chịu trách nhiệm.”
Lương Tiểu Nhiễm thật sự không dám tưởng tượng nếu như Lương Tiểu Ngọc vì chuyện này mà phải ngồi tù thì trong lòng cô sẽ tự trách mình như nào đây?
“Đồng chí cảnh sát, anh nhất định phải làm chủ cho tôi, không thể vì cô ta còn trẻ mà không phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, cô ta đã là sinh viên năm cuối đại học, đều hiểu đạo lý cả rồi, hơn nữa tôi nghe nói cô ta còn học luật nữa kìa!”
Hà San lập tức khóc bù lu bù loa lên, nước mắt nước mũi tèm lem, giống như rất sợ cảnh sát sẽ bỏ qua cho hai chị em nhà họ Lương kia vậy.
“Hà San, tôi mới là người có thù oán với bà, sao bà còn lôi em gái tôi vào, bà nói đỉ, bà muốn tôi làm gì thì mới tha cho Tiểu Ngọc?” Đầu của Lương Tiểu Nhiễm ong ong lên, đau nhức vô cùng.
“Tôi không muốn gì cả, tôi chỉ muốn cô ta phải vào tù!” Hà San kiên quyết nói, không chịu nhượng bộ: “Một sinh viên luật mà lại đánh người, sau này còn có aỉ dám tìm cô ta để bào chữa nữa chứ? Nói thẳng ra chính là biết luật
mà phạm luật thôi! Các đồng chí cảnh sát, các đồng chí không thể thiên vị nha!”
Hà San lại tiếp tục khóc, Lương Tiểu Ngọc nghe thấy đã khó chịu.
“Người là do tôi đánh, có việc gì cứ tìm tôi, dù là vào tù hay bị đánh tôi đều nhận!” Lương Tiểu Ngọc dù sao vẫn là một thanh niên khí phách, khi cô âỳ nhìn thấy Lương Tiểu Nhiễm bị người ta hạch họe thì cô ấy chủ động đứng ra nói thẳng.
“Được thôi, các đồng chí đều nghe thấy hết rồi phải không? Hãy nhanh chóng bắt cô ta lại đi!” Hà San kích động đến mức chủ động đi tới nắm giữ Lương Tiểu Ngọc lại.
“Lương Tiều Ngọc, em ỉm miệng đi!”
Lương Tiêu Nhiên sắc mặt tối sầm, cô nhìn sang Hà San rồi nói: “Hà San, chúng ta nói chuyện riêng một lát đi.”
“Sao nào, muốn dùng tiền mua chuộc tôi sao? Tôi nói cho cô biết cô nằm mơ đi!” Hà San thẳng thừng từ chối.
“Chị, chị đừng cầu xin bà ta, là em đánh người gây chuyện, em sẽ tự mình gánh vác!” Lương Tiểu Ngọc sẽ không cúi đầu trước loại tiểu nhân như vậy, quả quyết cự tuyệt cô.
Lương Tiểu Nhiễm sắc mặt tối sầm: ‘Tương Tiểu Ngọc, em lấy gì để gánh vác? Tương lai của em không cần nữa sao? Mạng sống của em cũng không cần nữa? Lẽ nào chị em nhà họ Lương chúng ta đời này cứ bị người ta giẫm xuống vùng lầy mãi thế sao?”
Trong lòng Lương Tiểu Ngọc cả kinh, cô ấy cảm nhận được sự mất mát và căng thẳng trong ánh mắt của Lương Tiểu Nhiễm, nên cô ấy cũng lập tức ngừng nói.
Lương Tiểu Nhiễm nhìn sang Hà San vẫn đang căng thẳng, cô bỏ hết lòng tự trọng và kiêu hãnh của mình xuống, quỳ xuống đất rồi nói: “Bà Hà, là do tôi làm chị nhưng dạy dỗ chưa tốt, mong bà là người lớn đừng chấp nhặt trẻ con, bỏ qua cho cô ây, nên bồi thường như thế nào thì tôi xin làm theo.”
“Chị, đừng như vậy…” Nước mắt Lương Tiểu Ngọc trào ra.
Hà San dường như không ngờ rằng thực sự cô lại có thể quỳ xuống trước mặt bà ta, trong lòng bà ta đột nhiên lóe lên một tia đen tối, nhưng khuôn mặt vẫn rất kiêu ngạo.
“Tôi sẽ không rút đơn kiện.”
Trái tim của Lương Tiểu Nhiễm như rơi xuống đáy vực, cô không thể để tương lai của
Lương Tiểu Ngọc bị hủy hoại, cô không thể để cuộc sống của cô ấy vì mình mà trở thành mớ hỗn độn được.
“Chị…”
“Giang Thành…Đúng, phải tìm Giang Thành!”
Hình ảnh của Giang Thành lập tức hiện lên trong đầu Lương Tiểu Nhiễm, cô đi cầu xin anh, nhất định có thể được!
Lương Tiểu Ngọc bị tạm giam vì phạm tội, Lương Tiểu Nhiễm loạng choạng rời khỏi đồn cảnh sát, cô đến thẳng nhà họ Giang, nhưng cửa nhà họ Giang lại đóng chặt, dù cô có gõ mạnh thế nào, bên kia cũng không mở.
Gió ban đêm rất mạnh, thổi vào người có thể khiến người ta cảm thấy lạnh buốt cả xương cốt.
“Anh Thành, cô Lương tối muộn như vậy còn tới chắc là có việc gấp, hay là chúng ta mở cửa cho cô ấy được không?” Lâm Mặc nhìn Giang Thành đang đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài cửa, không khỏi quan tâm mà mở miệng nói.
Giang Thành lạnh lùng nói: “Cô ta tới tìm anh thì có việc gì tốt chứ?”
Người phụ nữ này rất mưu mô, ai biết cô ta lại muốn giở trò gì.
“Nhưng…1’
“Được rồi, trời trở lạnh rồi, chúng ta đỉ nghỉ ngơi đĩ.” Giang Thành ngắt lời Lâm Mặc, có chút buồn bực nói.
Lâm Mặc hơi cau mày, còn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Giang Thành thì cô ta cũng chỉ đành nuốt những lời định nói ra khỏi miệng đó xuống.
Giang Thành đi thẳng vào phòng làm việc, cũng không thèm để ý tới cô ta.
Lâm Mặc cúi đầu nhìn chiếc váy ngủ ren gợi cảm mình đang mặc, sắc mặt tối sầm.
Bây giờ thái độ của Giang Thành đối với cô ta càng ngày càng lạnh lùng, thậm chí có khỉ trong mắt anh còn không có hình bóng của cô ta nữa, không được, loại chuyện như thế này, cô ta tuyệt đối không để nó xảy ra!
Nghĩ đến đây, cô ta không khỏi liếc nhìn ra ngoài cửa rồi thản nhiên bướctớỉ.
Ngay lúc Lương Tiểu Nhiêm đang tuyệt vọng, thì cuối cùng cô cũng đợi được đến khỉ cánh cửa được mở ra, nhưng người bước ra lại là Lâm Mặc, cô không khỏi căng thẳng.
“Lương Tiểu Nhiễm, cô đúng là âm hồn không tan mà, cô thích người đàn ông đã có vợ đến như thế sao?” Lâm Mặc chậm rãi đến gần cô, tronq mắt có chút khỉnh thườnq.