Cô vợ bé nhỏ của Tổng tài - Chương 32 Đây là một âm mưu
Chương 32: Đây là một âm mưu
“CÔ làm thế nào đề leo được lên vị trí này thì trong lòng cô hiểu rõ hơn aỉ hết.” Lương Tiểu Nhiễm khẽ cắn môi, run rẩy nói.
Lâm Mặc cười nhạo nói: “Nhưng dù vậy, Giang Thành vẫn lựa chọn tin tưởng tôi không phải sao?”
Trong lòng Lương Tiểu Nhiễm hơi chùng xuống, chuyện này vẫn luôn là một hố sâu trong lòng mà cô mãi chưa vượt qua được, trong mắt Giang Thành thì cô chỉ là một người đàn bà xảo trá, chỉ cần Lâm Mặc rơi một giọt nước mắt, thì cô chính là tội nhân.
“Kỳ thực nếu như cô muốn cứu Lương Tỉểu Ngọc thì cũng không hề khó, chỉ cần cô quỳ xuống lạy tôỉ ba Lân, thì có lẽ tôi có thể giúp được cô đây.” Lâm Mặc nhìn sắc mặt tái nhợt của cô không hề khách khí nói.
“Lâm Mặc, cô đừng có mà quá đáng!” Lương Tiểu Nhiễm hai tay nắm chặt thành nắm đấm, sắc mặt nhợt nhạt.
Lâm Mặc thở dài nói: “Cô không chịu sao? Xem ra người em gái này cũng chẳng hề quan trọng với cô rồi.” Nói xong cô ta liền quay người muốn rời đi.
“Đừng đi!” Trong lòng Lương Tiểu Nhiễm hoảng sợ, lập tức quỳ xuống đất lạy ba lạy mỗi một cái dập đầu đều rất mạnh, trên trán cô đã xuất hiện vết máu.
“Chậc chậc, nhìn bộ dạng cô xem, có khác gì con chó mất chủ không hả?” Lâm Mặc bỗng nhiên bật cười thật lớn: “Lương Tiểu Nhiễm, cô đúng là đồ sao chổi mà, ai đối tốt với cô thì đều bị xui xẻo.”
Những lời nói này như một con dao đâm thẳng vào trái tim cô.
Đúng, cô chính là sao chổi mà, bất cứ ai đến gần cô đều không có kết cục tốt đẹp gì.
“Lâm Tiểu Ngọc cũng rẻ mạt giống như cô vậy, thế thì tôi làm sao có thể cứu cô ta được chứ? Tôi còn đang mong hai chị em nhà họ Lương cô chết thê chết thảm đi nữa kìa!” Lâm Mặc lạnh lùng nói những lời này rồi rời đỉ.
Gió đêm lạnh thấu xương, nhưng lòng cô lại càng lạnh hơn.
Lương Tiểu Nhiễm không biết mình đi về nhà bằng cách nào, đôi chân cô nặng trĩu như bị nhét đầy chì, căn bản không thể nhúc nhích được.
“Tiểu Nhiêm.”
cố Từ Thư đột nhiên từ một bên bước tới: “Thật sự là em rồi, em còn chưa khỏe, sao lại về nhà rồi?”
“Học trưởng cố…” Đôi mắt của Lương Tiểu Nhiễm trống rỗng yếu ớt, nhìn khuôn mặt tươi cười ôn hòa của anh ấy, khiến cô không kìm được nữa, nước mắt cứ thế tuôn rơi như mưa.
“Sao vậy?” Cố Từ Thư hoảng hốt hỏi.
Lương Tiểu Nhiễm cố gắng khống chế cảm xúc của mình, nhưng lại phát hiện ngay cả năng lực khống chế cảm xúc của mình cũng không còn nữa, nhất thời càng khóc thương tâm hơn.
Cố Từ Thư vội vàng lấy thuốc trị bệnh trầm cảm từ trong túi ra cho cô uống.
Đợi sau khi Lương Tiểu Nhiễm bình tĩnh lại, mới kể toàn bộ sự tình cho anh ấy nghe.
“Tiểu Ngọc mặc dù tính tình nóng nảy, nhưng cũng sẽ không tùy tiện động tay động chân, việc này nhất định phải có nguyên nhân.” Lương Tiểu Nhiễm tin chắc rằng đây chính là do Hà San bày mưu để Lương Tiểu Ngọc nhảy vào.
Dù sao Lương Tiểu Ngọc cũng còn nhỏ, làm gì chịu được sự kích động như vậy.
“Trong bệnh viện có camera không?” Cố Từ Thư bình tĩnh giúp cô suy nghĩ vấn đề.
“Đúng rồi! Chúng ta có thể kiểm tra camera!” Đôi mắt của Lương Tiểu Nhiễm lập tức sáng lên.
Chỉ là nơi Lương Tiểu Ngọc và Hà San ẩu đả là góc chết của camera, Lương Tiểu Nhiễm tìm kiếm rất lâu nhưng cũng không tìm được chỉ tiết chuyện gì đã xảy ra.
Niềm hy vọng nhỏ nhoi mà Lương Tiểu Nhiễm khó khăn lắm mới nhen nhóm được lập tức bị dập tắt.”
“Đừng lo lắng, anh sẽ giúp em nghĩ cách.” Cố Từ Thư an ủi cô.
Ngày hôm sau, đồn cảnh sát phát đi tin tức Lương Tiểu Ngọc đánh người trước nên cô ấy phải bị tạm giam mười lăm ngày.
Khoảnh khắc nhìn thấy tin tức, Lương Tiểu Nhiễm cảm thấy chân mình như mềm nhũn ra, suýt chút nữa là không đứng vững .
“Tiểu Nhiêm.” cố Từ Thư ôm lấy cô, an ủi: “Đừng sợ, anh sẽ giúp em tìm ra cách.”
Hai mắt Lương Tiểu Nhiễm đỏ hoe, sưng húp lên vì khóc, giờ này phút này cô hoàn toàn không còn cách gì nữa, Giang Thành sẽ không gặp cô, Lâm Mặc cũng sẽ không giúp cô.
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ chỉ còn bên phía Hà
■VMMW
San là có thể thử lần nữa.
Lương Tiểu Nhiễm lợi dụng lúc Cố Từ Thư đỉ ra ngoài liền nhanh chóng đi tìm Hà San.
Hà San nằm cùng bệnh viện với cô, nhưng một người ở tầng bốn, người kia ở tầng chín.
Tầng chín là phòng VIP, lúc Lương Tiểu Nhiêm bước vào, trong lòng cô như đang rỉ máu, Hà San làm sao có thể ở trong một phòng hoa lệ như vậy? Còn không phải là nhờ Lâm Mặc hay sao!
Nghĩ đến đây, cô càng chắc chắn rằng đây đúng là một âm mưu.
Lương Tiểu Nhiêm đẩy cửa phòng bệnh ra thì nhìn thấy Hà San đang nằm trên giường bệnh, vết sưng đỏ trên mặt đã biến mất từ lâu.
“Cô Lương đến tìm tôi là muốn bắt chước em mình đánh tôi một trận rồi cùng nhau ngồi tù sao?” Hà San thản nhìn liếc nhìn cô.
“Là do bà khiêu khích Tiểu Ngọc ra tay đánh bà sao?” Lương Tiểu Nhiễm cố nén lửa giận trong lòng, trầm giọng hỏi bà ta.
Hà San tỏ vẻ kinh ngạc: “Cô Lương, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không được nói bậy nhé! Hơn nữa, cho dù là tôi chọc tức cô ta thì những vết thương cô ta gây ra cho tôi cũng là sự thật,
chuyện này cũng không ai có thể thay đổi được!”
“Hà San!” Lương Tiểu Nhiễm sắc mặt tối sầm, cô tiến lên một bước, ánh mắt như phun lửa: “Bà thật sự cho rằng Lâm Mặc có thể bảo vệ bà cả đời sao?”
“Cô muốn làm gì?” Hà San bị thái độ của cô dọa cho sợ hãỉ.
“Nếu như lần này bà thật sự muốn đẩy tôi vào đường cùng thì tôi cũng không ngại chơi tới cùng với bà! Dù sao đời tôi cũng coi như tàn fôỉ nhưng bà lại khác, tôi nghe nói bạn trai bà gần đây muốn cưới bà đúng không, nhưng cuộc sống đời tư của bà không đứng đắn, nếu như ông ta biết được chuyện này, thì bà đoán xem hậu quả sẽ như thế nào?”
Một tia lửa hiện ra từ trong mắt Lương Tiểu Nhiễm.
Hà San trong lòng không khỏi run rẩy, chuyện riêng tư của bà ta không đứng đắn không ai biết cả, nhưng nghe giọng điệu tự tin của Lương Tiểu Nhiễm xem ra trong tay cô thực sự có bằng chứng.
Tuy rằng bà ta không thật lòng yêu bạn trai của mình, nhưng bà ta dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, nếu vì chuyện này mà bị hủy hôn, thì danh
tiếng của bà ta sẽ đi đời.
‘Tôi chỉ cho bà nửa ngày để suy nghĩ!” Lương Tiểu Nhiễm nói xong lời này, thì trực tiếp rời đỉ.
Vừa mở cửa, cô đã nhìn thấy Lâm Mặc đang ôm Giang Thành đỉ về phía cô.
Lương Tiểu Nhiêm trong lòng vẫn có một cảm giác khó nói thành lời, nếu như bảo cô nhắm mắt làm ngơ với họ thì đó đúng là điều cô không thể làm được.
“Cô Lương?” Lâm Mặc giả vờ kinh ngạc: “Sáng nay chúng tôi mới nghe nói đến chuyện của Tiểu Ngọc, cô nói xem sao cô bé này lại nóng tính như vậy chứ.”
“Kỷ năng diễn xuất của Giang phu nhân đúng là xuất sắc mà!” Trong lòng Lương Tiểu Nhiễm run lên, cô rất muốn xé nát mặt nạ của người phụ nữ trước mặt này ra.
Lâm Mặc ánh mắt tối sầm lại, còn chưa kịp mở miệng, thì Giang Thành ở một bên đã lạnh lùng nói: “Lương Tiểu Nhiễm, cô bây giờ càng ngày càng láo xược rồi!”
Lương Tiểu Nhiễm nghe vậy, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ: “Đúng vậy, anh chưa bao giờ tin tôi cả.”
Giang Thành không biết tại sao khi nghe cô nói như vậy thì tỉm anh như thắt lại, hơi thở trở nên dồn dập, anh bất lực nhìn Lương Tiều Nhiễm tuyệt vọng rời đỉ.
“Anh Thành?” Lâm Mặc dè dặt nhìn anh.
“Như vậy là đủ rồi.” Giang Thành cảm thấy bực bội, nói xong liền bỏ rơi Lâm Mặc đứng đó mà rời đi.
Vết bầm vừa rồi trên trán Lương Tiểu Nhiễm rất dễ thây, đêm qua anh cũng nhìn thấy cô quỳ lạy Lâm Mặc, không thể nói là trong lòng anh không có chút gợn sóng.
Anh điên thật rồi, anh vậy mà còn thấy đau lònq vì cô!