Cô vợ bé nhỏ của Tổng tài - Chương 33 Anh ta mới là người bị vu oan lớn nhất
Chương 33: Anh ta mới là người bị vu oan lớn nhất
Lâm Mặc tức giận đến dậm chân, nhưng cô ta cũng không thể làm gì, ngay cả Giang Thành cũng đã lên tiếng, cô ta cũng không thể bám lấy mãi chuyện này được.
Buổi chiều, Cố Từ Thư và Lương Tiểu Nhiễm đến đồn cảnh sát đón Lương Tiểu Ngọc.
Trạng thái tỉnh thần của Lương Tiều Ngọc có chút hoảng hốt, cả người cô ấy nhìn cũng có chút xốc xếch.
“Tiểu Ngọc?” Lương Tiểu Nhiễm cảm thấy có chút đau lòng.
“Chị…” Lương Tiểu Ngọc ôm cô khóc lóc thảm thiết, ngày hôm nay cô ấy thật sự đã chịu đủ tổn thương rồi, nhà họ Giang đúng là thứ không ra gì, để đối phó với cô, mà bọn họ không từ mọi thủ đoạn nào.
Lương Tiểu Nhiễm vỗ vai cô ấy nói: “Xỉn lỗi, là do chị không tốt.”
■’Chị, sao chị cứu em ra được vậy?1′ Lương Tiểu Ngọc lau nước mắt, lo lắng hỏi.
Lương Tiểu Nhiễm liếc nhìn Cố Từ Thư, rồi chậm rãi nói: “Là học trưởng Cố đã giúp chị, anh ấy có bạn làm ở đồn cảnh sát, người ta giúp chị
cầu xin, cộng với việc em còn nhỏ tuổi nên bọn họ mới chịu thả em ra, từ nay trở đi em không được phép hành động liều lĩnh nữa nghe chưa”.
Lương Tiểu Ngọc nhìn chằm chằm vào cố Từ Thư rồi nói Ircảm ơn”.
Trên đường trở về, Lương Tiểu Nhiễm không ngừng trấn an Lương Tiểu Ngọc, cô rất sợ chuyện này sẽ trở thành nỗi ám ảnh của cô ây.
Mà ngay lúc này, Giang Thành cũng từ trên xe bước xuống, anh đứng nhìn chiếc xe màu trắng đang lao đi, ánh mắt anh càng ngày càng u ám.
”Anh Giang, chúng tôi đến muộn một bước, cô Lương đã đón người đi rồi.” Lâm Tiêu báo cáo tình hình ngay sau khỉ đỉ ra khỏi đồn cảnh sát.
Giang Thành liếc anh ta một cái, ánh mắt có chút lạnh lùng.
Mắc công anh lo lắng cho cô, hóa ra cô đã có hiệp sĩ của riêng mình rồi!
Người phụ nữ này đúng là lẳng lơ mà!
“Anh Giang, vậy bây giờ chúng ta quay lại công ty à?” Lâm Tiêu không đợi đáp án mà lén ngẩng đầu lên nhìn.
Thế nhưng Giang Thành lại trực tiếp lái xe rời đi từ đời nào rồi, để lại Lâm Tiêu một mình ngẩn ngơ trong gió.
Chàng trai tốt, hóa ra người bị oan lớn nhất lại chính là anh ta.
Để chúc mừng Lương Tiểu Ngọc sống sót sau thảm họa, cổ Từ Thư đã đặc biệt mua rất nhiều đồ ăn, Lương Tiểu Nhiễm còn tự tay nấu ăn, tay nghề nấu ăn của cô rất giỏi nha, ngay cả những món ăn đơn giản nhất cô cũng có thể chế biến ra những món ăn cực kỳ hấp dẫn.
“Thơm quá, lâu lắm rồi mới được ăn đồ chị nấu!1′ Lương Tiểu Ngọc vui vẻ vô cùng.
Lương Tiểu Nhiễm cũng hiếm khi vui vẻ sảng khoái như vậy, ở nhà có nhiều người, khiến cô lại có cảm giác như được “ở nhà”.
Một bàn ăn đơn giản nhưng lại khiến ba người bọn ăn uống vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.
Cố Từ Thư ở mãi đến rất muộn mới về, Lương Tiểu Nhiễm đì theo xuống lầu để tiễn anh.
“Tiểu Nhiễm.” Cố Từ Thư dừng một chút, nhìn cô rồi nói từng chữ một: “Sau này nếu em gặp phải chuyện gì không vui, em có thể đến tìm anh bất cứ lúc nào, anh sẽ luôn ở đây bên cạnh
em.
“Học trưởng Cố…” Lương Tiểu Nhiêm nghe vậy trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Cố Từ Thư vươn vai, mở rộng vòng tay: “Anh có thể ôm cô Lương may mắn một cái được không?”
Lương Tiểu Nhiễm nhẹ nhàng mỉm cười, hai người ôm nhau một cái tượng trưng.
Nhìn thấy Cố Từ Thư đi xa rồi, khi cô đang định đi lên lầu thì đột nhiên trước mắt cô xuất hiện một bóng đen, kéo cô vào góc tường.
“Anh đang làm…” Lương Tiểu Nhiêm chưa kịp nói hết câu đã bị bịt miệng lại.
Người trước mặt không aỉ khác chính là Trương Huy.
“Trương Huy, anh điên rồi à?” Lương Tiểu Nhiễm muốn đẩy anh ta ra nhưng không thể.
“Tiền của tôi đâu? Tiền đâu!” Đôi mắt của Trương Huy đỏ ngầu, anh ta nắm chặt lâỳ tay của Lương Tiểu Nhiễm.
Lương Tiểu Nhiễm nhìn bộ dáng có chút điên cuồng của anh ta, vội vàng trấn an: “Yên tâm, tôi sẽ đưa cho anh, nhưng hai ngày này có chút chuyện, hai ngày nữa tôi sẽ chuyển tiền cho anh.”
“Không được, ông đây muốn hôm nay! Nếu không tôi sẽ giết cô!” Từ trong tay mình,Trương Huy vung lên con dao gọt trái cây.
Lương Tiểu Nhiễm giật bắn mình, vội vàng nói: “Tôi đi lấy ngay, anh bỏ dao xuống trước đi.”
Trương Huy còn lâu mới tỉn cô nên một chân đá cô, ép cô lên lầu lấy tiền.
“Đỉ nhanh đi!”
Lương Tiểu Nhiễm chịu đựng cơn đau đớn, bám chặt vào cầu thang, chậm rãi bước lên, cô không quên cất cao giọng nói với anh ta: “Trương Huy, sao anh lại thiếu tiền như vậy?”
“Cô quản việc của tôi à?” Trương Huy đầu óc không có ở chỗ này, anh ta nợ cờ bạc hơn một trăm vạn, tháng này không trả hết, coi như anh ta xong đời!
“Hiện tại trong nhà tôi không có nhiều tiền như vậy, tôi chỉ có thể đưa cho anh một vạn…”
“Một vạn?” Trương Huy quát to hơn một chút, cô đang phát tiền ăn mày à!
Lương Tiểu Nhiễm vội vàng cười nói trấn an: “Đừng lo lắng, trong thẻ của tôi có tiền, tôi có thể ra ngoài rút tiền.”
Vừa nói cô vừa đẩy cửa vào.
Trong phòng tối om, tốt quá, Lương Tiểu Ngọc hẳn là đã nghe được bọn họ nói chuyện lúc nãy.
“Thẻ đâu?” Trương Huy bật đèn, chĩa dao vào eo cô uy hiếp.
Lương Tiểu Nhiêm từ trong tủ lấy ra một cái hộp, mở ra lấy ra một tấm thẻ: “Đây.1′
“Theo tôi đi rút tiền!” Trương Huy hai mắt sáng lên.
Tuy nhiên, đúng lúc này, một chiếc ghế đập vào anh ta, tầm nhìn của Trương Huy tối sầm lại và trực tiếp ngất đi.
Lương Tiểu Ngọc run lẩy bẩy nói: “Chị ơi, phải làm sao đây?”
“Đừng sợ.” Lương Tiểu Nhiễm bình tĩnh lạì, bước lên phía trước lấy tay để lên mũi của anh ta, cảm nhận được hơi thở của Trương Huy.
vẫn còn sống!
“Gọi cảnh sát, Tiều Ngọc, gọi cảnh sát đi!”
Lương Tiểu Nhiễm lập tức ra lệnh, còn mình thì đi tìm sợi dây trói Trương Huy lại.
Lương Tiểu Ngọc vội vàng quay vào phòng tìm điện thoại di động, đang lúc tay chân còn đang luống cuống thì đột nhiên ngoài cửa nghe
thấy tiếng huyên náo.
Trương Huy loạng choạng từ trên mặt đất đứng dậy nắm lấy sợi dây siết lấy cổ của Lương Tiểu Nhiêm, sức của anh ta rất lớn, hoàn toàn là muốn đẩy người ta vào chỗ chết.
Tay Lương Tiểu Ngọc run lên, vô tình nhấn gọi điện thoại, nhưng chưa kịp nói chuyện đã đánh rơi điện thoại, vội vàng chạy tới cứu Lương Tiểu Nhiễm.
Nhưng Trương Huy dù sao cũng là đàn ông, hai người căn bản không phải đối thủ của anh ta.
Trương Huy đá thẳng vào bụng Lương Tiểu Ngọc, mạnh đến mức khiến cô ấy không thể đứng dậy được.
‘Tiểu Ngọc.1′ Lương Tiểu Nhiễm trong lòng thắt lại, cô cố gắng bò tới đỡ lấy cô ây.
“Con khốn này, mày dám giở trò với tao hả?” Trương Huy tức giận đi đến nắm tóc Lương Tiểu Nhiễm kéo thật mạnh, khiến cô đau đến suýt bật khóc.
Lương Tiểu Ngọc thấy vậy, cố gắng muốn đi tới giúp đỡ, nhưng một chút sức lực cũng không có: “Chị… buông chị tôi ra!”
“Con khốn, tiền đâu! Tao muốn tiền! Đưa
tiền cho tao!1′ Trương Huy hai mắt đỏ bừng, túm tóc Lương Tiểu Nhiễm đập vào tường.
Một lần hai lần ba lần…
Ngay lúc Lương Tiểu Nhiễm thấy trong mắt đầy sao thì đột nhiên vang lên một tiếng “râm”, cánh cửa bị đá tung ra.
Giang Thành vội vàng đỉ tới, đá Trương Huy văng ra xa, rồi ôm lấy Lương Tiểu Nhiêm, nhìn bộ dạng nhếch nhác của cô, anh không khỏi có chút đau lòng.
Lương Tiểu Nhiêm sửng sốt một chút, sau đó lập tức thoát ra khỏi vòng tay của anh, lao về phía Lương Tiểu Ngọc: “Tiểu Ngọc!”
“Chị..?’ Sắc mặt Lương Tiểu Ngọc tái nhợt như tờ giây.
“Không sao, có chị ở đây.” Lương Tiểu Nhiễm ôm lấy cô, cảm thấy rất đau lòng.
Giang Thành chỉ với mâỳ cú đã đánh Trương Huy ngã xuống đất, sau đó lại báo cảnh sát, rồi đi tới trước mặt hai chị em: “Có cần tôi đưa các cô đến bệnh viện không?”
Khỉ Lương Tiểu Ngọc nhìn thấy anh, theo bản năng liền rụt cổ lại.
Giang Thành bất lực nói: “Tốt xấu gì thì tôi
cũng vừa mới cứu các cô.”