Cô vợ bé nhỏ của Tổng tài - Chương 34 Anh chỉ được chọn một người
Chương 34: Anh chỉ được chọn một người
■’Sao anh lại đến đây?” Lương Tiểu Nhiễm cảnh giác nhìn anh, ba lần bốn lượt bị anh tấn công đã khiến cô sợ anh vô cùng.
“Là cô gọi điện cho tôi” Giang Thành mở màn hình điện thoại lên.
Giao diện vẫn ở cột cuộc gọi đã nhận, là hai phút trước gọi đến.
Trong lòng Lương Tiểu Ngọc run bắn lên, lông mày cô ấy khẽ nhíu lại, rồi lí nhí nói: “Tôi vô tình ấn nhầm nút…”
Cảnh sát chẳng mấy chốc đã đến dẫn Trương Huy đi, Lương Tiểu Nhiễm và Lương Tiểu Ngọc sau khi ghi lại lời khai của họ thì đi ra khỏi đồn cảnh sát, lúc này bầu trời đã sáng tỏ rồi.
Giang Thành mua đồ ăn sáng đưa tới cho bọn họ: “Ăn một ít đi.”
Lương Tiểu Ngọc hừ lạnh nói: “Tôi không ăn đồ ăn của anh, lỡ như nó có độc thì sao?”
“Tiểu Ngọc!” Lương Tiểu Nhiêm lập tức ngăn cô ấy lại còn không quên xỉn lỗi Giang Thành: “Con bé Tiểu Ngọc này trước giờ luôn nhanh mồm nhanh miệng, anh đừng chấp nó
nhé/
Hiếm khỉ thấy Giang Thành không để tâm như vậy, anh lâỳ lại đồ ăn rồi bình tĩnh nhìn Lương Tiểu Nhiễm nói: “Giữa cô và Trương Huy có thù oán gì sao?”
“Trương Tình chết rồi, Trương Huy cho rằng chuyện này có liên quan đến tôi, cho nên muốn tống tiền tôi.” Khóe miệng Lương Tiểu Nhiễm nở một nụ cười khổ.
Cô đi theo Giang Thành nhiều năm như vậy, lợi ích gì cũng chưa thấy, ngược lại thì có rất nhiều kẻ thù, điều này cũng khá kỳ lạ.
“Trương Tình chết rồi sao?”
Giang Thành cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ của mình, cuối cùng cũng nhớ ra người này, khi Lương Tiểu Nhiễm mang thai, trong đám người làm chỉ có Trương Tinh là người duy nhất được lòng của cô.
“Anh không biết à?” Lương Tiểu Nhiễm ít nhiều cũng có chút khó tin.
Giang Thành nheo mắt, trầm giọng nói: “Trên dưới nhà họ Giang có nhiều người như vậy, lẽ nào tôi phải biết lai lịch mỗi người bọn họ ra sao à?”
Lương Tiểu Nhiễm hơi khựng lại, sau đó
khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ.
Cũng đúng, những người như Giang Thành sẽ không để ý những chuyện tầm thường như vậy, trong mắt những thiếu gia như bọn họ, cái chết của mấy người làm cũng giống như cái chết của một con kiến, không có gì to tát cả.
“Anh Giang, cảm ơn vì ơn cứu mạng tối nay của anh, tôi sẽ báo đáp anh đầy đủ.” Lương Tiểu Nhiễm nói cảm ơn anh xong liền định bắt taxi đưa Lương Tiểu Ngọc đến bệnh viện.
Nhưng Giang Thành giành trước một bước, ngăn bọn họ lại.
“Lên xe.”
Một chiếc xe công vụ màu đen dừng trước mặt họ, Giang Thành còn chủ động mở cửa.
Lương Tiểu Nhiêm và Lương Tiều Ngọc đứng nhìn nhau, cả hai đều không hiểu rốt cuộc Giang Thành đang muốn làm gì.
“Vết thương của Tiểu Ngọc không nhẹ đâu, tôi đã tìm bác sĩ giỏi nhất đến khám cho cô ấy rồi.” Giang Thành lạnh lùng nói.
Lúc này Lương Tiều Nhiêm mới thở phào nhẹ nhõm, kéo Lương Tiểu Ngọc miễn cưỡng lên xe.
Tống Cẩm Nhiên đang ngủ ngon lành thì bị
dựng đầu gọi dậy, vừa mở cửa liền nhìn thấy Lương Tiểu Nhiễm đang đứng ở cửa đỡ Lương Tiểu Ngọc.
“Cô Lương?” Anh ấy nhất thời sửng sốt.
“Bác sĩ Tống, thật xỉn lỗỉ vì lại gây phiền phức cho anh. Em gái tôi bị thương, mong anh khám cho cô ấy xem thế nào.” Lương Tiểu Nhiêm đỡ Lương Tiểu Ngọc mặt mày tái nhợt đi vào.
Một lúc sau, Giang Thành mới thong dong đi vào.
Tống Cẩm Nhiên liếc anh một cái, nói thật, bây giờ anh ấy có chút mơ hồ, không hiểu rõ, anh vừa yêu chiều Lâm Mặc, nhưng lại mập mờ với Lương Tiểu Nhiễm, như vậy là sao đây?
Tống Cẩm Nhiên đưa cho Lương Tiểu Ngọc kiềm tra thật tỉ mỉ.
Kỳ thật Lương Tiểu Ngọc chỉ bị thương ngoài da, cũng không có vấn dề gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được, nhưng Lương Tiểu Nhiễm thì ngược lại…
Tống Cẩm Nhiên cau mày liếc nhìn cô: “Cô Lương, sắc mặt của cô trông không được tốt lắm, tôi xem cho cô được không?”
“Không cần đâu, tôi chỉ là không được nghỉ
ngơi tốt thôi.” Lương Tiểu Nhiễm theo bản năng từ chối.
Tống Cẩm Nhiên cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp đi viết đơn thuốc cho Lương Tiểu Ngọc, dặn dò một chút, sau đó đi ra ngoài phòng bệnh liếc nhìn Giang Thành.
“Sáng sớm dựng đầu tôi dậy chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này thôi à? Chẳng phải anh hết hứng thú với Lương Tiểu Nhiễm rồi sao?1′
Giang Thành lạnh lùng liếc anh ấy một cái: “Anh nói nhảm nhiều quá rồi đây.”
“Giang Thành, là anh em với nhau, tôi vẫn muốn nhắc nhở anh, giữa Lương Tiểu Nhiêm và Lâm Mặc, tốt nhất anh chỉ nên chọn một người thôi.” Tống Cam Nhiên nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh, vỗ vỗ vai anh, nói xong câu đó thì rời đỉ.
Giang Thành vô cớ cảm thấy có chút bực bội, không biết rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì nữa, gần đây trong đầu anh cứ luẩn quẩn bóng dáng của Lương Tiểu Nhiễm .
Người phụ nữ này dường như đã ăn sâu vào tâm trí anh.
Đúng lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên, là Lâm Mặc gọi đến.
“Anh Thành, sao tối qua anh không quay lại? Gần đây công việc rất bận phải không?” Giọng nói của Lâm Mặc có chút uất ức, mang theo một chút nũng nịu.
“ừ, gần đây ở công ty có chút chuyện, xong việc anh sẽ quay lại với em.” Giang Thành tùy tiện nói một câu, nói xong liền cúp máy.
Sắc mặt Lâm Mặc tối sầm khi nghe thấy tín hiệu bận từ đầu bên kia, điện thoại của cô ta đang chứa những hình ảnh vừa được thám tử tư gửi đến.
Trong ảnh rõ ràng là Giang Thành đang ở cùng với Lương Tiểu Nhiễm.
Người phụ nữ này thật là không biết an phận!
“Phu nhân, đừng tức giận, dù Lương Tiểu Nhiễm có làm gì đi nữa, thì địa vị chính cung của cô cũng sẽ không bị lung lay đâu.” Thấy vẻ mặt của cô ta không ổn, Hà San lập tức bưng cho cô ta một bát cháo nấm trắng, cố gắng lấy lòng cô ta.
Nhưng ngược lạỉ, Lâm Mạch trợn mắt quát: “Bà thì biết cái gì?”
Cô ta biết rất rõ mình làm sao có được vị trí này, Giang Thành cũng không ngốc, nếu có
một ngày anh tỉnh táo lại, thì cô ta nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Vì vậy với kế hoạch này cô ta phải diệt trừ Lương Tiểu Nhiêm càng sớm càng tốt, một lần và mãi mãi!
Vết thương của Lương Tiểu Ngọc cũng không nghiêm trọng, cô ấy uống thuốc và nghỉ ngơi một lúc là có thể quay trở về nhà.
Lương Tiểu Nhiễm cẩn thận đỡ cô ây, sợ cô ấy lại bị thương.
Lúc này, Giang Thành mở cửa đi vào, nhìn thấy hai người đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, anh không khỏi cau mày: “Các cô xuất viện sớm như vậy à, sao không ở lại thêm chút nữa?”
“Nhà chúng tôi nghèo, vỉện phí ở đây rất mắc, chúng tôi không đủ khả năng chi trả.” Lương Tiểu Ngọc vẫn không có thiện cảm với anh.
Giang Thành bị nói cho nghẹn họng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Lương Tiểu Nhiễm móc ví ra, lấy ra mấy tờ một trăm tệ đưa cho Giang Thành: “Anh Giang, không biết số tiền này có đủ không, nhưng tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của anh, chút thành ý này cũng không có ý gì.”
“Lương Tiểu Nhiễm!” Giang Thành bị chọc cho tức đến bật cười, anh tiến lên một bước, liếc nhìn số tiền trong tay cô: “Cô cho rằng tôi thiếu ít tiền này sao?”
‘rAnh Giang không thiếu tiền, nhưng nhà họ Lương chúng tôi cũng được dạy dỗ đàng hoàng, không phải của chúng tôi thì một xu cũng không lây, anh cầm trước số tiền này, nếu không đủ thì anh cứ nói tôi sẽ đưa thêm”
Lương Tiểu Nhiễm để tiền lên bàn, rồi đỡ Lương Tiểu Ngọc đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng nũng nịu.
“Mẹ ôm ôm…”
“Đóa Đóa!”
Vẻ mặt Lương Tiểu Nhiễm lập tức vui mừng.
Đã lâu rồi cô không gặp được con gái của mình, con bé đã lớn hơn rất nhiều rồi.
Lâm Tiêu ôm Đóa Đóa đi tới trước mặt bọn họ.
Lương Tiểu Nhiêm lập tức ôm lấy đứa bé, Đóa Đóa mềm mại đáng yêu lập tức ôm lấy cổ cô trìu mến nói: “Lâu rồi mẹ không đến tìm Đóa Đóa…”