Cô vợ bé nhỏ của Tổng tài - Chương 35 Trên người đứa bé có vết thương
Chương 35: Trên người đứa bé có vết thương
Một đứa bé chưa đầy hai tuổi nhưng lại có thể nói ra những uất ức của mình một cách rõ ràng như vậy, có thể cho thấy hàng ngày cô bé đã buồn đến mức nào.
Lương Tiểu Nhiêm có chút áy náy nói: “Xin lỗi Đóa Đóa, là mẹ không tốt, mẹ sẽ nghĩ cách để đến gặp con.”
■’Mẹ đừng khóc.1′ Đóa Đóa đưa tay lau nước mắt cho Lương Tiểu Nhiễm.
Lương Tiểu Ngọc không khỏi thở dài.
Thật là một đứa trẻ đáng yêu nhưng đáng tiếc lại có một người cha cặn bã!
“Dì…1′ Đóa Đóa quay đầu lại, liếc nhìn Lương Tiểu Ngọc rồi đưa tay sờ trán cô ấy: “Dì đừng cau mày, trông dì sẽ rất xấu đó.”
“Đóa Đóa cháu vừa gọi dì là gì?” Lương Tiểu Ngọc có chút phấn khích.
Đóa Đóa chưa bao giờ gặp cô ây, nhưng cô bé lại có thể gọi cô ấy là dì.
“Dì.” Đóa Đóa lại gọi một cách ngọt ngào.
“Chị, Đóa Đóa biết em này, con bé vậy mà có thể nhận ra em đó!” Lương Tiểu Ngọc vừa
ngạc nhiên vừa vui mừng, cô ấy quên mất mình vẫn còn bị thương, vô tình đụng vào vết thương đau điếng.
Lương Tiểu Nhiêm thấy vậy cũng dở khóc dở cười.
Giang Thành nhìn thấy cảnh tượng này, không hiểu sao lại cảm thấy có chút ấm áp, hiếm khi nhẹ nhõm nói: “Đóa Đóa sẽ ở cùng cô vài ngày, sau mấy ngày nữa tôi sẽ đón con bé về.1′
‘Thật sao?1′ Hai mắt Lương Tiểu Nhiễm sáng rực lên.
“Nhưng, chỉ có ba ngày.” Giang Thành lạnh lùng nói.
Lương Tiêu Nhiên khẽ cau mày, ba ngày, thậm chí chỉ ba ngày thì cũng đủ rồi.
Ôm đứa bé trong tay, Lương Tiểu Nhiễm và Lương Tiểu Ngọc trở về nhà bằng xe của Lâm Tiêu.
Trước khi xuống xe, Lâm Tiêu đột nhiên gọi cô: “Cô Lương.”
Lương Tiểu Nhiễm hơi khựng lại, trong lòng có chút căng thẳng, cô vội vàng ôm chặt Đóa Đóa: “Ba ngày còn chưa tới, chẳng phải sớm như vậy đã đổi ý đó chứ?”
Lâm Tiêu vội vàng giải thích: “Không phải vậy, anh Giang suy nghĩ bây giờ tiền bạc của cô cũng có hạn, áp lực chăm sóc con cái rất lớn nên đã chuyển 50 vạn vào thẻ của cô, coi như là tiền ăn uống ba ngày của Đóa Đóa.”
Nghe những lời này, Lương Tiểu Nhiễm dường như cảm thấy lòng tự trọng của mình bị đả kích một cách khó hiểu.
“Đúng là đã gây phiền hà cho anh Giang rồi!”
Hành động này của Giang Thành chính là muốn dùng tiền nói cho cô biết, một mình cô không đủ khả năng nuôi nổi Đóa Đóa sao?
“Chị, chúng ta lên nhà trước đi.” Lương Tiểu Ngọc kéo Lương Tiểu Nhiễm đi lên lầu.
Trong nhà có thêm một đứa trẻ thì càng trở nên vui vẻ, náo nhiệt hơn.
Mặc dù Đóa Đóa không thể đỉ lại nhưng cái đầu nhỏ của cô bé thì rất linh hoạt.
Lương Tiểu Nhiễm cũng rất khéo tay, cô dùng ô tô đồ chơi để biến thành một chiếc xe lăn nhỏ điều khiển từ xa cho cô bé, như vậy khỉ cô bé ngồi vào thì có thể tự dùng điều khiển từ xa để đỉ đến nơi mà cô bé muốn.
Đóa Đóa rất thông minh, học cái gì chỉ cần
học một lần là biết ngay.
Những ngày nghỉ lễ này, Lương Tiểu Ngọc ở nhà chơi cùng cô bé, kỳ nghỉ ban đầu này bây giờ vì cô ấy bị bệnh nên đã kéo dài thêm một thời gian.
Lương Tiểu Nhiễm học thêm cách chế biến nhiều món ăn bổ dưỡng, hoàn toàn khơi dậy vị giác của Đóa Đóa.
“Đồ ăn mẹ làm, ngon lắm!” Đóa Đóa vui vẻ quơ tay múa chân.
Lương Tiểu Ngọc cũng cười nói: ‘’Chị, tài nấu ăn của chị giỏi quá, có thể làm đầu bếp nhà hàng luôn rồi ấy!1’
Trong nhà ngập vang tiếng cười, nhưng Giang Thành ở bên ngoài lại chưa bao giờ bước vào.
Cô bé Đóa Đóa luôn kén ăn và thờ ơ vớỉ mọi người, thế mà lại vô cùng gần gũi với Lương Tiểu Nhiêm, hơn nữa lại không hề kén ăn trước mặt cô.
Giang Thành nhớ lại mỗi khỉ anh đi tiếp khách uống rượu về thì Lương Tiểu Nhiễm đều sẽ nấu cho anh một bát canh giải rượu, hương vị thật sự lưu mãi trên đầu môi.
Đã lâu rồi anh chưa được nếm thử tài nấu
■Mi
nướng của cô.
Giang Thành nghĩ nghĩ, đúng lúc anh đang muốn gõ cửa, thì cánh cửa bỗng mở ra.
Lương Tiểu Ngọc vốn đang tươi cười, nhưng khỉ cô ấy nhìn thấy người đứng ngoài cửa, thì nụ cười của cô ấy lập tức vụt tắt, “ầm” cô ấy vội vàng đóng sầm cánh cửa lại.
“Sao vậy? Tại sao em không ra ngoài?” Lương Tiểu Nhiêm đang nô đùa với Đóa Đóa, nhìn thấy cô ấy như vậy, không khỏi có chút tò mò.
“Bên ngoài có chó!” Lương Tiểu Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói.
Lương Tiểu Nhiêm có chút không hiểu: “Nói bậy, căn hộ của chúng ta ở trên lầu cao, sao có thể có chó được?”
Nói xong, cô đứng dậy định ra mở cửa.
Lương Tiểu Ngọc vội vàng ngãn cản cô lại: “Chị, em xuống Lâu mua đồ, tiện tay đuổi con chó điên bên ngoài đi, chị ở nhà với Đóa Đóa, để lỡ như con chó có xông vào thì cũng không _ ir
sao.
“Một mình em có được không?” Lương Tiểu Nhiêm nghi hoặc.
“Chị yên tâm, em sẽ dùng gậy đánh nó!”
Lương Tiểu Ngọc nói xong liền đi ra ngoài.
Giang Thành ở ngoài cửa sắc mặt âm trầm, anh đã nghe thấy tất cả những điều Lương Tiểu Ngọc nói lúc nãy.
‘Tôi khuyên anh nhanh chóng cút đi, nhà chúng tôi không hoan nghênh đồ cặn bã nhà anh.” Lương Tiểu Ngọc khoanh tay trước ngực, cố ý trưng ra bản mặt nhìn chằm chằm vào Giang Thành.
“Tôi đến đây để gặp Đóa Đóa.” Giang Thành trầm giọng nói.
“Anh thôi đi, khỉ đứa bé còn ở trong nhà họ Giang của anh, anh thậm chí còn không đến thăm nó được mấy Lân, Đóa Đóa mới bao nhiêu tuổi chứ, mà anh để nó một mình ở bệnh viện, anh có biết trên người cô bé có vết thương không! Cô bé đã bị ngược đãi ở trong bệnh viện đó!”
Nghĩ tới mấy việc này Lương Tiểu Ngọc lại càng tức giận.
Hôm qua, cô ấy tắm cho Đóa Đóa thì phát hiện trên người cô bé đầy vết thương.
Đứa trẻ này chỉ mới một tuổi rưỡi đó! Đám mặt người dạ thú mấy người thật biết cách ra tay đó!
“Cô nói cái gì?” Giang Thành vô cùng sửng sốt.
Bệnh viện mà Đóa Đóa ở là do anh sắp xếp, những người đó dù có gan đến đâu thì cũng sẽ không dám đụng đến người nhà họ Giang.
“Anh xem, anh cái gì cũng không biết, người như anh sao có thể xứng đáng làm cha của Đóa Đóa? Giang Thành, anh thật khiến người ta ghê tởm mà!” Lương Tiểu Ngọc tức giận đẩy anh ra.
Giang Thành đứng đờ người tại chỗ một hồi lâu mới rời đi.
Trong nhà, Lương Tiểu Nhiễm ôm Đóa Đóa cẩn thận nghe ngóng, thấy Giang Thành rời đi rồi thì cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô tưởng Giang Thành đã hối hận, muốn đến cướp đứa bé khỏi tay cô.
“Mẹ có ghét ba không?” Đóa Đóa ôm lấy cổ cô, đôi mắt to tròn long lanh.
Lương Tiểu Nhiễm nhéo gò má nhỏ của cô bé: “Trong mắt mẹ chỉ có Đóa Đóa đáng yêu của mẹ thôi.”
“Vậy thì Đóa Đóa thật hạnh phúc mà!” Đóa Đóa chớp chớp mắt, mỉm cười ngọt ngào.
Lương Tiểu Nhiễm có chút đau lòng, cô
HIIHlii
ôm chặt cô bé, chỉ hai ngày nữa thôi Đóa Đóa sẽ bị nhà họ Giang đón về.
Nhưng những vết sẹo này trên cơ thể đứa bé thực sự khiến cô không nỡ trao đứa bé đi.
“Mẹ đừng buồn, Đóa Đóa, Đóa Đóa sẽ đến gặp mẹ.” Đóa Đóa còn chưa nói trôi chảy, nhưng cô bé đã có thể bày tỏ suy nghĩ của mình một cách rõ ràng, cô bé đưa bàn tay nhỏ bé ra lau nước mắt cho Lương Tiểu Nhiễm.
“Ngoan quá.” Lương Tiểu Nhiễm mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Cuộc sống dù có khó khăn đến đâu, chỉ cần đứa bé vẫn ở bên cô thì cô chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.
Sau khỉ Giang Thành rời khỏi nhà họ Giang thì anh lập tức đến bệnh viện, anh lục tìm camera của bệnh viện thì phát hiện trong khoảng thời gian này Đóa Đóa quả thật không được đối xử tốt.
Các chỉ phí ăn uống, quần áo của đứa bé đều bị người ta cắt xén, kể cả thuốc chữa bệnh cũng được thay thế.
“Bác sĩ mà chúng ta vốn sắp xếp cho tiểu thư cũng đã được chuyển đi, bác sĩ hiện tại chỉ là một tên đầu đất, không có tay nghề gì cả,
tiêm cho tiểu thư có khỉ phải tiêm đến mấy lần mới thành công.1’ Lâm Tiêu đã nhanh chóng điều tra được không ít thông tin, anh ấy đem tài liệu cho Gianq Thành xem.