Cô vợ bé nhỏ của Tổng tài - Chương 7 Làm người hầu
Chương 7: Làm người hầu
Lương Tiểu Nhiềm ngẩng đầu nhìn cò ta, ánh mắt bình tĩnh đột nhiên tràn đầy tức giận nói: “Là cô, cô sai người đẩy tôi xuống vực!”
“Cô phá hỏng hồn lề của tôi, tôi không nên giết cô sao?” Lâm Mặc hùng hồn nói, trên mặt thoáng hiện lên một tia sát ý.
Nghĩ đến cảnh Giang Thành lúc đó liều mạng nhảy xuống biến cứu người, trong lòng cô ta bỗng dâng lên một cảm giác hoang mang, dựa vào cái gì chứ? Người phụ nữ này có ma lực gì mà có thể khiến cho Giang Thành không màng hết tất cả mọì thứ như vậy?
“Cô chỉ là một con tiểu tam*, không những phá hoại hôn nhân của người khác, còn lấy con của người khác làm con của mình. Lâm Mặc, cô chính là kẻ ác độc, đê tiện nhất!”
*người thứ ba chen chân vào hôn nhân người khác
Lương Tiếu Nhiễm cố gắng hết sức đế nhào về phía cô ta, nhưng vì toàn thân không còn sức lực, cho nên mới đi được vài bước thì có đã loạng choạng.
Lâm Mặc mặt không biếu cảm lùi về phía sau vài bước, sau đó dùng sức đẩy cô ngã xuống đất.
Đầu của Lương Tiểu Nhiễm đập vào cạnh bàn bên cạnh, máu chảy xuống má, rơi xuống đất, tay cũng bị trầy xước, nhìn rất thảm thương.
“Đúng là đồ không biết tự lượng sức mình, tôi cảnh cáo cô, tránh xa anh Thành ra một chút, nếu không tôi sẽ khiến cho cô chết nhưthế nào cũng không biết đó!” Lâm Mặc bước qua người cô rồi rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại bầu không khí yên lặng, Lương Tiếu Nhiềm yếu ớt nằm trên mặt đất, nước mắt không tự chủ được mà chảy ra.
Thật lòng, cô có chút hối hận rồi…
Hối hận vì lúc đầu bước chân vào cái bẫy ngọt ngào này.
“Chị ơi!” Lương Tiểu Ngọc mua đồ ăn xong quay lạỉ, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cò ấy giật cả mình, vội vàng mặc kệ tất cả, ném hộp cơm sang một bên rồi chạy tới.
Tay Lương Tiếu Nhiễm lạnh ngắt.
“Chị, chị làm sao vậy? Sao chi vẫn chưa
nghĩ thông suốt vậy? Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Mất rồi thì thôi, trên đời chỉ có con cóc ba chán mới khó tìm, chứ đàn ông hai chân vẳn đầy ra đó thỏi, cùng lắm thì chúng ta kiếm người khác là được rồi! II
Lương Tiểu Ngọc vừa xót thương vừa tức giận, cô ấy không hiểu Giang Thành có gì tốt để khiến cho cò không màng đến mạng sống của mình như vậy
Lương Tiếu Nhiềm chỉ im lặng, nhìn về phía trước khỏng chớp mắt.
“Chị, chị đừng dọa em, nếu nhưchị thật sự muốn gặp anh ấy thì em sẽ tìm cách.” Lương Tiếu Ngọc hoảng rồi, trước giờ cô ấy luôn thấy Lương Tiếu Nhỉềm lạc quan, yêu đời, bộ dạng như thế này là lần đầu tiên cõ ấy thây.
“Đừng đi.” Lương Tiểu Nhiêm nghe thấy tên Giang Thành, lập tức nắm lấy cố tay Lương Tiểu Ngọc, ánh mắt phức tạp lắc đầu, nói: “Chúng ta không đi…”
Lương Tiếu Ngọc cảm thấy có chút đau lòng, trong lòng thậm chí còn mắng chửi Giang Thành một trận.
Lương Tiểu Nhiễm được dìu lên giường
nằm, cả thế xác lẫn tỉnh thần của cô đều mệt rã rời, một câu cũng không muốn nói.
Bác sĩ tới kiểm tra cơ thế cô, bởi vì cô sau khi sinh không được chăm sóc chu đáo, lại bị cảm lạnh sau khi rơi xuống nước nên xương trong cơ thể cô hiện tạỉ có thể nói là rất yếu.
“Bác sĩ, bệnh này phải chữa như thế nào đế khỏng để lạỉ mầm bệnh?” Lương Tiểu Ngọc nhìn báo cáo khám bệnh có chút lo lắng, kết quả khám bệnh cho thấy tử cung của Lương Tiếu Nhiềm bị lệch một chút, có thể trong tương lai sẽ dằn tới bị vô sinh.
Cò yêu trẻ con như thế, nếu không thể có con nữa thì sự việc này sẽ là một đòn nặng nề đối với cô.
“Mầm bệnh đã bị loại bỏ, sau này nếu chăm sóc tốt thì có thể có cơ hộỉ khỏi bệnh.” Bác sĩ thấy vậy thì khéo léo trả lời.
Lương Tiếu Ngọc nắm chặt nắm tay, quay đầu nhìn người trong phòng bệnh, tâm trạng có chút phức tạp.
Bác sĩ đưa ra một số chí dần rồi rời đi.
Lương Tiếu Ngọc trờ lại phòng bệnh, đắp chăn cho Lương Tiểu Nhiễm.
Có lẽ là do thân thế quá yếu nên sắc mặt Lương Tiếu Nhiềm lúc này vô cùng nhợt nhạt
“Chị, bác sĩ nóỉ chị cần yên tĩnh nghỉ ngơi, em đã xin nhà trường nghỉ học một thời gian, em về quê dưỡng bệnh với chị nhé?” Giọng nói của Lương Tiếu Ngọc rất dịu dàng.
“Được.” Lòng của Lương Tiểu Nhiễm sớm đã nguội lạnh như tro tàn, cả người giống như một xác chết.
Lương Tiếu Ngọc mầt thấy mà đau cả ruột gan.
Ngày xuất viện, ngoài trời có mưa nhẹ, Lương Tiểu Ngọc không muốn Lương Tiểu Nhiễm chịu cực nên một mình gánh hết hành lý-
Ngoài trời nhiệt độ có chút lạnh, một cơn gió thổi qua khiến Lương Tiểu Nhiễm gần như đứng không vững.
Cô ngấng đầu nhìn về phía xa, đám đông náo nhiệt, có rất nhiều thiếu niên c’âm ô che mưa cho người mình yêu, hai người đi cạnh nhau, trông rất tình tứ.
Đây cũng chính là tình yêu mà cô hằng mong đợi!
Cô cũng muốn có được khoảnh khắc ấm
áp như vậy cùng Giang Thành.
Đáng tiếc, không có nếu như…
Lương Tiểu Nhiêm cụp mắt xuống, trong mẳt thoáng lên một tỉa thất vọng.
Trong những ngày cỏ nằm viện, Giang Thành chưa bao giờ tới thăm cô, từ tài khoản riêng của Giang Thành, cô nhìn thấy anh chia sẻ những khoảnh khắc sinh hoạt, trong đó có cảnh anh và Lâm Mặc cùng nhau chăm sóc con cái.
Hai đứa bé hồng hào, đáng yêu, Lâm Mặc ôm bọn trẻ với vẻ mặt hiền từ, so với bộ dạng lúc cô ta muốn bóp chết chúng, thật như hai con người khác nhau.
“Chị ơi, em đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho những ngày tới khi chúng ta về quê rồi. Em dự định sẽ nuôi một con mèo và một con chó, để lúc em đi học sẽ có chúng chơi với chị.” Lương Tiếu Ngọc vây quanh cô nói không ngừng.
“Chị sẽ không về quê.”
Đột nhiên, Lương Tiếu Nhiễm mờ miệng nói.
Lương Tiểu Ngọc giật mình, ngẩng đầu nhìn cô: “Tại sao? Không phải chúng ta đã
bàn xong rồi sao?”
“Tiểu Ngọc, bây giờ việc học của em là quan trọng, em đẫ nghi học một tuần đế chăm sóc chị ờ bệnh viện rồi, bây giờ chị gần như đã bình phục và có thế tự chồm sóc bản thân, em quay lại trường học đi.”
Lương Tiếu Nhiêm xoay người lại nhìn cỏ ây, nhẹ giọng nói.
Lương Tiếu Ngọc nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng nói: “Chị, chị mới sinh con không lâu, sức khỏe nhất định còn rất yếu, em khỏng yên tâm, lỡ như…”
“Chị sẽ không ngốc lần thứ hai đâu, em yên tâm.” Lương Tiểu Nhiễm ngắt lời cô ây, trên khuôn mặt nở một nụ cười có chút tang thương, cô vỗ nhẹ lên vai cô ấy rồi nói: “Chị còn có em, hai chị em chúng ta nương tựa vào nhau, chị sẽ không làm chuyện gì tốn hại đến mình nữa đâu.”
“Thật chứ?” Lương Tiểu Ngọc có chút nghi hoặc.
Lương Tiếu Nhiềm cười nói: “Thật, những ngày ớ bệnh viện này, chị đã nghĩ thông suốt rồi. Chị chỉ mới hai mươi mấy tuổi, cuộc đời tươi đẹp của chị mới bắt đầu, làm sao chị có thể từ bỏ tương lai của mình chỉ vì
một người đàn ông? Chị tốt xấu gì cũng tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng, đúng không?”
Nghe vậy, Lương Tiểu Ngọc mới thờ phào nhẹ nhõm: “Chị, chị có thế nghĩ như vậy thì thật tốt quá rồi!”
Lương Tiếu Nhiêm dịu dàng xoa đầu cô ấy: “Em ngoan ngoãn đì học đi, chị sẽ thuê y tá ở nhà chăm sóc cho chị, ngoan ngoãn dưỡng bệnh, chúng ta đều phải sống thật tốt.”
Cơn mưa phùn vẩn tiếp tục rơi, chiều hôm đó, Lương Tiểu Nhiềm đưa Lương Tiếu Ngọc đến trường.
Nhưng cô lại không trực tiếp về nhà mà gọi điện cho Trương Tình, cô phải tìm người hỏi cho rõ ràng việc theo dõi.
Nhưng mà gọi cho Trương Tình mấy cuộc cũng không có ai bắt máy.
Lương Tiểu Nhiễm cảm thấy rất kỳ lạ, trước đây chưa tùng xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa trước đây Trương Tình đều lén lút chụp ảnh mấy đứa trẻ cho cô, khoảng thời gian nằm viện gần đây cũng không có tin tức gì từ cô ấy.