Cô vợ bé nhỏ của Tổng tài - Chương 8 Dịch vụ gia đình
Chương 8: Dịch vụ gia đình
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lương Tiếu Nhiêm không dám nghĩ xa hơn, trong lòng cô không khỏi nối lên một dự cảm không lành.
Hiện giờ cửa chính nhà họ Giang đóng kín như bung, bên ngoài cửa còn có mấy bảo vệ đứng canh giữ, làm như đang đề phòng người nào đó.
Lương Tiểu Nhiễm đứng từ nơi không xa nhìn lại biệt thự, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, nơi cô có thể tự do ra vào giờ đây đã trớ thành cấm khu của cô.
Một chiếc Maybach màu đen chạy ra từ một bên và dừng lại ở cửa biệt thự.
Sau đó là một người đàn ông và một người phụ nữ bước xuống xe.
Trong tay Lâm Mặc đang ôm một đứa bé, đứa bé đó khóc rất to, cho dù cách mấy chục mét, Lương Tiếu Nhiềm cũng có thế nghe được tiếng khóc xé lòng của nó.
Lòng cồ chợt đau nhóỉ, cỏ không nhịn được muốn bước tới ôm đứa bé vào lòng.
Nhưng mà vừa mới bước tới được hai bước, cô lại dừng lại, bời vì cô thấy đã có mấy
bác sĩ vội vàng chạy tới, đỡ đứa bé ra khỏi tay Lâm Mặc.
“Con gái tôi bị sao vậy?” Cuối cùng Lương Tiểu Nhiềm cũng không quan tâm đêh chuyện gì khác nữa, cô bước nhanh về phía trước.
Lâm Mặc kinh hãi, vừa quay đầu nhìn thấy người tới thì sắc mặt lập tức thay đổi, hô to về phía vệ sĩ bên cạnh: “Mau ngăn cán cô ta lại, đừng đế cồ ta tới gần đứa nhỏ!”
“Mau thả con gái tòi ra, thả nó ra đi mà!” Lương Tiểu Nhiềm giãy dụa muốn nhào tới, ánh mắt quét qua Giang Thành khóc lóc cầu xin: “Giang Thành, tôi cầu xin anh đừng đuối con gái chúng tôi đi, con bé rất khỏe mạnh, con bé không sao cả!”
Giang Thành bị tiếng khóc sướt mướt của cô chọc tức, anh lạnh lùng nhìn cô: “Cô quậy chưa đủ nữa sao?”
“A Thành, anh đừng tức giận, có lẽ là cồ Lương nhất thời nghĩ quấn mà thôi.” Lâm Mặc thấy thế lập tức làm người tốt an ủi anh.
“Em còn xin giúp cô ta? Rõ ràng cô ta không hề biết ơn em đâu!” Giang Thành tiến lên một bước, bóp lấy cố Lương Tiểu Nhiễm: “Những lời trước đây tôi nóỉ với cồ, cô đều coi
như gió thoảng bên tai thôi đúng không?1
‘’Tôi, tôi, tôi muốn gặp con, con, con tôi…” Lương Tiếu Nhiềm khó khăn thốt ra từng chữ, thiếu oxy khiến gương mặt cò đỏ bừng.
Giang Thành lạnh lùng nói: “Cô nằm mơ à! Cho dù tôi có ném nó đi cũng sẽ không giao nó cho một người phụ nữ rắn rết như cô. Cô không xứng làm mẹ, cũng không xứng ra điều kiện với tôi!”
Vừa dứt lời, bác sĩ đột nhiên vội vàng chạy tớỉ: “Giang tiên sinh, thân thể của tiểu thư đang rất yếu ớt, cần được bú sữa mẹ, dùng các loại sữa bột khác có thể sẽ sinh ra hiện tượng dị úng.”
“Tôi, tôi có thể!” Lương Tiểu Nhiễm lập tức giơ tay lên, trả lời bằng giọng nói yếu ớt đến mức không thể yếu ớt hơn được.
Giang Thành buỏng tay ra, còn chưa nóì gì đã nghe Lâm Mặc tiến lên giành trước.
“A Thành, anh đừng đáp ứng cô ta, cô ta rất mưu mô, aỉ biết cỏ ta có giở trò gì nữa không? Lỡ như cô ta lại tổn thương đến hai bảo bảo lần nữa thì sao? Hơn nữa, trên thế giới này có rất nhiều loại sữa bột, thế nào cũng sẽ có một loại phù hợp với bảo bảo mà, chắc chắn sẽ ổn thôi.”
“Nhiều sữa bột như vậy, thế nào cũng sẽ có một loại thích hợp thôi? Cò Lâm nói vậy là muốn lấy mạng con gáỉ tôỉ đúng không? Lỡ con bé thử trúng loại bị dị ứng thì con bé sẽ chết đấy!!”
Lương Tiểu Nhiễm gần như rống lên, giọng khàn khàn đầy vẻ căng thẳng.
Lâm Mặc dừng một chút, sau đó lại giả vờ tủi thân: “A Thành, em không có ý này, anh hiểu em mà, em chỉ là sợ cỏ ta lại làm bảo bảo bị thương tổn nữa thôi.”
Giang Thành nắm chặt tay cô ta, trong ánh mắt ánh lên sự dịu dàng. Đến khỉ khoé mắt liếc qua Lương Tiểu Nhiềm đang chật vật bên kia thì lại hiện lẽn vẻ cảnh giác.
“Cô đang định giờ trò gì nữa?”
Trong lòng Lương Tiểu Nhiễm không khỏi lạnh lẽo, hoá ra tất cả mọi việc cô làm, trong mắt anh đều biến thành đang giở trò! Cỏ che giấu nổi bỉ thương cùng thất vọng trong mắt, đưa tay kéo góc áo Giang Thành.
“Giang tiên sinh, tôi có thể lấy thân phận bảo mầu hoặc là người giúp việc đến chăm sóc hai đứa nhỏ cũng được. Nếu các người không tin tôi có thể phái người giám sát, tôi cam đoan sau khi cho con bú xong sẽ khồng
làm gì nữa, anh thấy như vậy được không?”
Giang tiên sinh?
Sắc mặt Giang Thành không hiếu sao lại tối sầm lại.
“Lương Tiểu Nhiễm, cỏ lại có ý đồ gì nữa?” Lâm Mặc có chút lo lắng, buột miệng thốt ra: “Lần trước cô suýt nữa đã hại chết Đóa Đóa, lần này cô còn muốn thế nào nữa?”
“Đóa Đóa có phải là tôì hại hay khống, có lẽ người khác không biết, nhưng mà chẳng lẽ cô cũng không biết?” Lương Tiểu Nhiễm trừng mắt nhìn cô ta, ánh mắt lạnh thấu xương làm Lâm Mặc sợ tới mức lui về phía sau vài bước.
Lương Tiếu Nhiêm không để ý tới cô ta nữa mà trực tiếp nhìn chằm chằm Giang Thành.
“Giang tiên sinh, tôi có thế làm việc, hơn nữa còn có thế cho con bú, chỉ cần anh cho phép tôi chăm sóc con, anh bảo tôi làm cái gì tòì đều làm hết!”
“Nếu cò đã muốn chết như vậy thì hãy lấy thân phận người giúp việc đến nhà họ Giang chăm sóc cho nó đi!”
Giang Thành hừ lạnh một tiếng, ngay cả
nhìn cũng không thèm nhìn cô thêm cái nào nữa, thẳng thừng kéo Lâm Mặc rời đi.
Trong lòng Lâm Mặc có chút bất an, yếu ớt mờ miệng.
“A Thành, anh thật sự muốn đế cô ta vào cửa nhà họ Giang sao? Người phụ nữ này từ trước giờ đều ấp ủ rất nhiều âm mưu, không phải người hiền lành gì đâu, em chỉ lo lắng cho các con…”
“Được rồi, cô ta sẽ không làm gì đâu.” Giang Thành vẫn đang bực bội nên đã thỏ lồ cắt ngang lời cô ta nói.
Tim Lâm Mặc nhất thời “thình thịch” dập mạnh một nhịp, cỏ ta có thể nhìn ra sầc mặt Giang Thành không vuỉ, vì thế cò ta cũng không dám tiếp tục nói thêm gì nữa.
Giang Thành khó chịu trong mình, trực tiếp bỏ lại Lâm Mặc mà đi thẳng vào phòng sách. Hiện tại trong đầu anh đều là tiếng “Giang tiên sinh” của Lương Tiểu Nhiễm, quả nhiên người phụ nữ này rất giỏi nắm bắt lòng người.
Trong phòng trẻ em, nhìn hai đứa bé vừa nhẹ nhàng đạp hai cái chân như củ sen của mình vừa giương đôi mắt to trong suốt nhìn chằm chằm ánh đèn trên đỉnh đầu.
Cuối cùng Lương Tiểu Nhiềm cũng được gặp con của mình, trái tim nhất thời mềm nhũn, muốn tiến lên ôm đứa bé thì bị một người hầu ngăn cản.
“Phu nhân nói, chí có lúc cho bú cò mới được bế đứa nhỏ, hiện tại thì cò không được lại gần!”
Người này là người mới tới, không biết chuyện của Lương Tiểu Nhiễm và Giang Thành cho nên thái độ đối xử với cô vô cùng gay gắt.
‘’Tôi chỉ nhìn một cái, nhìn một cái thôi mà.
Lương Tiếu Nhiêm không muốn từ bỏ, đứa bé đã ở ngay trước mặt cô, cô sắp sửa chạm được rồi.
“Như vậy cũng không được!”
Người giúp việc nghiêm túc từ chối, hơn nữa còn vươn tay kéo Lương Tiểu Nhiễm ra ngoài, kéo xong còn không quên khóa trái cửa.
Lương Tiếu Nhiêm nhìn cánh cửa đóng chặt phía trước mà tâm trạng hết sức phức tạp, cô và đứa bé gần nhau như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác không thể nào ỏm lấy,
chuyện này đối với một người mẹ như con mà nói là một chuyện cực kỳ tàn nhẩn!
“Cỏ nghĩ cứ tỏ ra đáng thương thì sẽ được ở lại nhà họ Giang, sẽ giành được một vị trí trong lòng A Thành sao? Tôi nói cho cô biết, cò đừng quá đề cao bản thân, cò cùng lắm cũng chỉ làm một món hàng mà thôi!” Lâm Mặc không chút lưu tình mà mỉa maỉ cô.
“Nếu cô không muốn tôi ớ lại đây thì cô trả lại hai đứa con cho tôi đi.” Lương Tiểu Nhiễm thật mệt mỏi, cồ đã sớm dứt tình với Giang Thành, hiện giờ, cô chỉ muốn mang hai đứa nhỏ rời đi.
Lâm Mặc hừ lạnh một tiếng: “Đứa bé thuộc về nhà họ Giang cũng tức là thuộc về tôi, Lương Tiểu Nhiễm, tốt nhất là cô từ bỏ ý định này đi!”
Hàng lông mày thanh tú của Lương Tiểu Nhiềm khẽ nhíu lại, cô đang định nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy một người giúp việc lớn tuổi cầm chăn đi vào Dhònq của hai đứa trẻ.