NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Cô vợ bé nhỏ của Tổng tài - Chương 9 Gà lôi không thể nhận ra địa vị của chính mình

  1. Home
  2. Cô vợ bé nhỏ của Tổng tài
  3. Chương 9 Gà lôi không thể nhận ra địa vị của chính mình
Prev
Next

Chương 9: Gà lôi không thể nhận ra địa vị của chính mình
Trước kia mấy việc như này đều do Trương Tinh làm, không ngờ hiện tại đã đối thành người khác.
“Trương Tình đâu?” Lương Tiểu Nhỉềm trầm giọng hỏi.
“Đám người trước kia đã làm việc không tốt còn giớthói trộm công cắt xén đồ đạc, thậm chí có kẻ còn dám giở trò lừa gạt chủ nhân. Hơn nữa nhà họ Giang không nuôi người nhàn rồi,tôi đẫ sa thải hết rồi” Lâm Mặc có chút đắc ý, cô ta đang muốn nói cho Lương Tiểu Nhiềm biết, hiện giờ cô ta mới là nữ chủ nhân duy nhất ớ đây.
Sắc mặt Lương Tiếu Nhiềm trắng bệch, hai tay nằm chặt: “Lâm Mặc, cỏ thật độc ác!”
Nhất định là chuyện Trương Tình lén gắn camera giám sát đã bị Lâm Mặc biết, cho nên cô ta mới sớm thay đối chiến thuật như vậy, thậm chí còn đuổi Trương Tình đi.
Lương Tiếu Nhiễm không biết phải diễn tả cảm xúc hiện tại của mình như thế nào, Lâm Mặc làm như vậy chính là đang ép cô vào đường chết!
“Oaa…”
Đột nhiên một tiếng khóc lớn truyền đến chổ họ.
Lương Tiếu Nhiêm giật mình, lập tức chạy về phía phòng trẻ em, nhưng chân còn chưa bước vào, tóc đã bị Lâm Mặc nắm kéo lại.
■’Cô muốn làm gì? Cô muốn làm tốn thương con của tôi nữa đúng không?”
“Cô buông tồi ra!” Lương Tiểu Nhiềm liều mạng giãy dụa, vì quá sốt ruột mà cô đã đưa tay đẩy Lâm Mặc ra.
Rõ ràng cô khồng dùng sức, nhưng thân thế Lâm Mặc lại nhẹ nhàng như bướm bay đi, bay vù ra ngoài rồi nặng nề ngẵ xuống đất.
“Lâm Mặc!”
Giang Thành ba bước bước thành hai vội vàng nhào tới, giơ tay Ồm lấy cô ta rồi đưa mắt phẩn nộ nhìn về phía Lương Tiểu Nhiễm.
“Cõ làm cái gì vậy? Mục đích cô vào nhà họ Giang là quậy cho cái nhà này náo loạn gà chó không yên đúng không?”
“Tôi, tôi, tôi không có…” Lương Tiếu Nhiềm kinh hãi nhìn tay mình, nhất thời không biết làm thế nào.
“A Thành. Em đau quá…” Lâm Mặc che bụng, sắc mặt trắng bệch.
Trong lòng Lương Tiểu Nhiềm thầm kêu không ổn rồi, vừa định giải thích đã bị giọng nói vó tình cắt ngang.
Mặt Giang Thành đen thui: “Nhà họ Giang không nuôi kẻ hầu ác độc, cô mau chóng thu dọn đồ đạc cho tôi!”
■’Không được đâu Giang tiên sinh, đây là hiếu lầm, không tin thì ngài có thế xem lại camera giám sát!” Lương Tiểu Nhiễm sốt ruột không thòi, cô đến đây là vì các con, không thế để bị đuổi đi như vậy được.
“Tiên sinh, tôi đã xem lạì camera giám sát. Lúc đó phu nhân và cô Lương vừa nghe được tiếng khóc của tiểu thư thì họ cùng sốt ruột chạy đến phòng trẻ tré em xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng thật không ngờ vừa tới cửa phòng, cô Lương đây đã dùng sức đấy phu nhân ra ngoài, cũng may là phu nhân bắt được lan can bên cạnh, nếu không có lẽ cô ấy đã ngã xuống cầu thang rồi.”
Lúc này, quản gia từ bên cạnh đi tới, trong tay cầm theo một cái usb.
Khồng phải như vậy, không phải!”
Mặt Lương Tiếu Nhỉềm trắng bệch nhìn về phía Lâm Mặc, đây là do cô ta sắp đặt!
Camera trước cửa phòng trẻ con có góc chết, lúc Lâm Mặc kéo tóc cỏ thì không bị camera giám sát bắt được, thế nhưng lúc cô xô cô ta ra thì vừa hay nằm trong camera!
Tạỉ sao người phụ nữ này lại ác độc như vậy, vì để giá họa cho người khác mà sẵn sàng hy sinh mình!
’’Người đâu, dùng gìa pháp nhà họ Giang!” Giang Thành không thèm suy xét gì thêm, hạ lệnh xong liền ôm Lâm Mặc rời đi.
Trái tim Lương Tiếu Nhiễm lạnh như băng, cả người xụi lơ, trong đầu trống rồng chỉ còn lại hai từ, gìa pháp…
Gia pháp nhà họ Giang, hiện tại làm sao thân thể của cô có thể chịu được!
Lương Tiếu Nhiêm bị đánh mấy roi đã không chống đỡ được mà ngất xỉu.
Trên lưng cồ đầy vết máu trông vồ cùng chật vật, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy nhưng khuôn mặt vần không mất đi vẻ xinh đẹp vốn có.
Lúc này Giang Thành đột nhỉén xuất hiện ngăn động tác thò lổ của người làm lại, sau
đó tự mình ôm cô vào phòng tìm bác sĩ tư nhân đến chăm sóc cô.
Sức khỏe của Lương Tiếu Nhiễm rất kém, thời gian dài không được nghi ngơi đến nơi đến chốn cộng thêm nền tảng đã vốn thân thể yếu ớt, giờ chịu thêm trận đòn này lại thêm suy nhược trầm trọng.
“Nếu anh còn nhớ mãi không quên vợ cũ thì cưới lại là được rồi.” Tống cẩm Nhiên kiểm tra xong, nhìn Giang Thành đứng hút thuốc trên ban công không khỏi trêu chọc một câu.
Động tác trên tay Giang Thành khẽ khựng lại, quay đầu liếc anh ấy một cái, ánh mắt trong vắng lạnh tới mức Tống cẩm Nhiên lập tức đổi chủ đề.
“Cô ấy không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng mà thân thể bị suy nhược rất trầm trọng, cần phải điều dưỡng thật tốt.”
“Không chết là tốt rồi.” Giang Thành dập tắt tàn thuốc trong tay, lạnh lùng nóỉ.
Tống Cẩm Nhiên không khỏi nhìn anh thêm vài lần: “Nói thật, Lương Tiểu Nhiễm ngoại trừ xuất thân kém một chút, những phương diện khác vẫn rất hợp nhau với anh mà, đương nhiên, Lâm Mặc cũng không tệ, anh tự xem mà chọn đi, không thể chần chừ
mãi làm cả hai cô đều không dề chịu”
“Kê thuốc đi.” Giang Thành không muốn nghe anh ấy lải nhải nữa, trực tiếp đuổi anh ấy ra ngoài.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Hai mắt Lương Tiểu Nhiễm nhắm nghiền, đôi môi tái nhợt không còn giọt máu.
Vừa rồi, mặc dù cô bị đánh tàn nhẵn cỡ nào trong miệng vẫn nỉ non minh oan cho mình, thoạt nhìn trông cô nhu nhược yếu đuối nhưng thật ra bên trong rất mạnh mẽ.
Chẳng lẽ anh thật sự hiểu lầm cô rồi?
Giang Thành nhíu mày, muốn đưa tay đắp chăn cho cô.
“Mẹ, đừng đi…”
Tay Giang Thành dừng lại.
Lương Tiểu Nhiêm mơ thấy một đám người xống vào bệnh viện rút bình oxy của mẹ ra, cô muốn kêu cứu, muốn giãy dụa, nhưng hoàn toàn không giúp được gì, chí có thế trơ mắt nhìn mẹ chết trước mặt cô.
“Mẹ!”
Cỏ hét chóỉ tay một tiếng rồi đột nhiên ngồi bật dậy, toàn thân ướt đẫm.
Giang Thành thấy cô như vậy thì trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả.
“Giang… Giang tiên sinh…” Một lúc sau Lương Tiểu Nhiềm mới lấy lại tỉnh thần nhận ra Giang Thành đang ngồi bên cạnh cô.
“Tỉnh rồi?” Mặt Giang Thành không chút thay đổi nhìn thẳng vào cô: “Tỉnh thì thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rời khỏi nhà họ Giang cho tôi, bớt giả chết đi.”
Lương Tiếu Nhỉềm không để ý đến nỗi đau trên người, lập tức đứng dậy bắt lấy Giang Thành: “Tôi không có đẩy Giang phu nhân, rốt cuộc Giang tiên sinh muốn tôi làm thế nào mới có thể tin tôi!?”
Mấy chữ “Giang phu nhân” này thật sự quá đau lòng, Lương Tiểu Nhiềm vừa nói ra lại cảm thấy trái tim mình nhỏ máu.
Giang Thành gạt cánh tay cô ra, trầm giọng nói: “Cô phải làm sao cho Lâm Mặc tha thứ cho cô, vì cô đẩy mà em ấy đã bị gãy xương chân rồi, đến bây giờ vẫn chưa xuống giường đi lại được! cỏ ấy thích nhảy múa, đôi chân đó là cả cuộc sống của cô ấy đấy!”
Lương Tiểu Nhiễm bất lực nhìn anh rờì đi.
vốn tường rằng anh đưa cô về phòng ngủ cũ nghỉ ngơi là vì trong lòng vân còn có cỏ, nhung thì ra anh mang cô về là trút giận cho Lâm Mặc.
Rốt cục trong lòng anh, Lâm Mặc vân quan trọng hơn!
Thời tiết cứ mưa liên miên khiến người ta phiền lòng, Lương Tiểu Nhiêm vừa xuống giường đã bị người giúp việc khác nhét thùng nước và giẻ lau vào tay.
“Thân thể phu nhân không tốt, muốn dọn tới gian phòng lớn có nhiều ánh sáng bên kia, cỏ đi dọn dẹp đi.” Giọng điệu của người tớì vỏ cùng gay gắt, liếc mắt trừng cố một cái: “Sao cô không tự nhận thức mình là thứ gì đi, dám ngang nhiên ờ đây giành giật tiên sinh với phu nhân, dạo này, gà rừng đều không biết thân biết phận vậy sao!”
Dứt lời, xung quanh lại vang lên một trận cười to.
Lương Tiếu Nhiễm cắn chặt môi dưới, cho dù bị vũ nhục cỡ nào cô cũng phải nhịn xuống, vì con, cỏ nhất định phải nhịn.
Dọn dẹp nhà cửa xong, cô mệt mỏi đến mức gần như không thể đứng vững gót chân, mồi bước đi đều run rẩy.
“Tiếu thư với thiếu gia đói bụng rồi, cô mau đến cho bú đi.”
Lương Tiểu Nhiêm nghe vậy lập tức chạy tới.
Khi được tận tay ôm lấy con thì mệt mỏi trên người cô phảng phất như không còn tồn tai nữa.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 9 Gà lôi không thể nhận ra địa vị của chính mình"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com