Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết ( Bản chuẩn ) - Chương 324
Nguyễn Hạo Thần lườm anh ta bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, Tôn Tử Phàm vẫn tỏ vẻ thách thức.
Nhưng trong lòng anh ta nặng nề đến thế nào chỉ một mình anh ta biết. Anh ta đang đau lòng vì Tô Thanh Anh!
Cô ấy từng là một cô gái hồn nhiên biết bao, mỗi một bước đi đều rất vất vả. Có lẽ là vì cô ấy quá hiền lành nên lần nào người chịu tổn thương cũng là cô ấy.
Thế nên anh ta thật sự rất đau lòng!
Tiếng dập đầu vang lên lần hai. Mỗi cái dập đầu Tô Thanh Anh đều dập rất mạnh nên khi dập xong cái thứ hai, trán của cô đã bầm tím thấy rõ, nơi đây lại là vùng hoang vu, trên đất có rất nhiều sỏi đá nên cực kỳ gồ ghề.
Thành ra dập đầu mạnh như thế mà không bị thương mới là lạ!
Lâm Tiêu nhếch mày: “Tô Thanh Anh, tôi quả thực nghĩ không ra, có đám người này chết chung với chúng ta không tốt à? Chuyện này xúc phạm đến lòng tự trọng của cô thế nào hẳn là cô biết rất rõ. Sao không để đám người này chết chung với chúng ta, trên đường xuống suối vàng chúng ta cũng có người bầu bạn.”
“Cô tưởng tôi sẽ giống như cô sao? Suốt đời này tôi cũng sẽ không bao giờ trở thành người giống như cô, cô có biết mình khiến người khác ghê tởm lắm không!”
Lâm Tiêu không bận tâm đến những gì Tô Thanh Anh nói.
“Nhưng cô đừng quên, bây giờ cô đang dập đầu với người mà cô cảm thấy ghê tởm đấy, cô nói vậy mà không thấy mình còn ghê tởm hơn à?”
Dập đầu cái thứ ba!
Dập đầu xong, Nguyễn Hạo Thần và Tôn Tử Phàm lập tức đến đỡ cô dậy.
Trong mắt Nguyễn Hạo Thần đầy vẻ thương xót và dịu dàng, nhưng đa phần vẫn là tự trách.
Anh tự trách bản thân mình không có đủ năng lực, trong hoàn cảnh này không thể giúp gì được cho cô.
“Thật ra anh có thể chết cùng với em!”
Tô Thanh Anh: …
Mặt mày cô sa sầm, đưa mắt nhìn anh, thế rốt cuộc cô làm mọi chuyện là vì cái gì chứ?
Chẳng phải là vì để họ được sống tiếp hay sao?
Bây giờ lại nói với cô rằng muốn chết chung với cô!
Rốt cuộc đầu óc anh ta bị chập mát hay là bị nhúng nước thế?
“Nếu chúng ta chết hết thì con phải làm sao?”
Đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần chợt sáng lên, tầm mắt từ từ dời sang Tôn Tử Phàm.
“Anh ta có thể đường đường chính chính trở thành bố của con chúng ta!”
Tôn Tử Phàm: …
Cái quái gì thế?
Nguyễn Hạo Thần đang định chết vì tình à?
Nhưng mấu chốt là sự việc còn chưa đi đến cuối cùng, ai biết kết cục sẽ ra sao.
Thế mà lại vội vàng muốn chết như vậy, đúng là chuyện hiếm thấy!
“Lâm Tiêu, cô muốn tôi làm gì tôi cũng đều đã làm xong, bây giờ cô thực hiện lời hứa của mình đi, để tất cả bọn họ rời khỏi đây.”
Lý Lâm nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tô Thanh Anh, trong lòng càng lúc càng có nhiều cảm xúc phức tạp. Trước giờ người phụ nữ này đều ra tay rất tàn nhẫn, có thể nói là vì để đạt được mục đích mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào, nhưng bây giờ cô ấy lại hy sinh tính mạng của mình để bảo vệ người khác. Họ là cấp dưới, vốn dĩ đã bán mạng cho bà chủ, thế nên tính mạng của họ đều không quan trọng, nhưng còn cô ấy…
Vậy ra Tô Thanh Anh không hề máu lạnh như vẻ ngoài của cô ấy, thật ra trái tim cô ấy cũng rất ấm áp, đúng không?
Tô Thanh Anh quay đầu nhìn: “Lý Lâm, dẫn theo người của chúng ta rút lui khỏi đây.”
“Nhưng…”
Kỳ thực Lý Lâm không hề muốn đi.
Nam tử hán đại trượng phu, mạng sống được đánh đổi bằng lòng tự trọng của một người phụ nữ thì giữ lại có ích gì.
Trước ánh mắt lạnh lùng uy hiếp của Tô Thanh Anh, Lý Lâm vẫn kiên trì nói nốt.
“Tôi mong mình có thể đi tiếp cùng phó tổng giám đốc!”
“Đúng là ngu ngốc!”