NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết ( Bản chuẩn ) - Chương 333

  1. Home
  2. Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết ( Bản chuẩn )
  3. Chương 333
Prev
Next

“Nguyễn Hạo Thần, anh đang đuổi tôi đấy à… Sao mũi của anh lại chảy máu?”

Tô Thanh Anh ngạc nhiên, lập tức đứng dậy lấy giấy. Rốt cuộc sức khỏe của Nguyễn Hạo Thần có vấn đề gì thế? Đang yên đang lành sao bỗng dưng lại chảy máu?

“Nguyễn Hạo Thần, anh không sao chứ? Đang êm đẹp sao tự dưng lại chảy máu? Bây giờ tôi đi gọi bác sĩ, anh ngoan ngoãn nằm yên trên giường, đừng cử động lung tung!”

Không chờ anh nói thêm gì nữa, Tô Thanh Anh đã hốt hoảng đi ra ngoài. Cô cũng không biết chuyện này là sao. Rốt cuộc Nguyễn Hạo Thần mắc phải bệnh gì? Sao vô duyên vô cớ lại chảy máu mũi?

Anh vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, dĩ nhiên là không thể có tình trạng nóng trong người. Cho dù có dị ứng với thuốc thì cũng không đời nào xuất hiện tình trạng chảy máu mũi được.

Ngụy Toàn thấy cô vội vã chạy ra khỏi phòng bệnh, nhanh chóng bước tới hỏi: “Cô Tô sao vậy? Có phải sức khoẻ của Tổng giám đốc lại xuất hiện vấn đề gì không?”

“Đúng, đúng, đúng. Anh mau gọi bác sĩ tới đây. Không biết tại sao Nguyễn Hạo Thần đang yên lành thì đột nhiên chảy máu mũi. Còn chảy rất nhiều. Ngụy Toàn, anh nói thật cho tôi biết, rốt cuộc anh ấy bị sao vậy?”

Ngụy Toàn ngỡ ngàng vài giây, sau đó nhanh chóng hoàn hồn. Tổng giám đốc lại chảy máu mũi ư? Sức khỏe đã ra nông nỗi này mà còn chảy máu mũi? Trùng hợp bị cô Tô bắt gặp?

Anh ta an ủi Tô Thanh Anh: “Cô Tô, mong cô đừng lo lắng. Bây giờ tôi đi gọi bác sĩ qua khám. Đây không phải lần đầu tiên Tổng giám đốc chảy máu mũi, lúc trước chảy máu mũi là do ăn đồ quá bổ, cho nên mới gây nên tình trạng này.”

Tô Thanh Anh có vẻ cạn lời, không biết nên nói gì cho phải.

Tình hình bây giờ có thể giống như lúc trước sao? Nguyễn Hạo Thần đã hôn mê tám ngày. Trong mấy ngày này đều dựa vào dung dịch dinh dưỡng được truyền, bác sĩ dùng thuốc cũng hoàn toàn chính xác, không thể xuất hiện tình huống này được.

Trừ khi vấn đề ở chính anh. Hiện tại, điều mà Tô Thanh Anh nghĩ tới chỉ có khả năng này. E là vết thương của Nguyễn Hạo Thần không đơn giản chỉ là vết thương bên ngoài.

“Vậy anh mau chóng gọi bác sĩ tới khám đi, tôi vào trong xem anh ấy trước.”

Ngụy Toàn gật đầu, lập tức đi gọi bác sĩ.

Sau khi Tô Thanh Anh trở về phòng bệnh, nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần cầm khăn giấy chậm rãi lau mũi. Nhưng vì anh bị thương, động tác cứng ngắc, trông có vẻ mất tự nhiên.

Cô nghiêm túc đi tới, từ trên cao nhìn xuống: “Nguyễn Hạo Thần, rốt cuộc tình hình sức khoẻ của anh là sao vậy? Sao tự dưng lại chảy máu mũi? Anh vừa bị thương bên ngoài, vừa bị thương cả bên trong nữa, đúng không?”

Vết thương bên ngoài từ từ lành lại là được, nhưng tổn thương bên trong liên quan tới lục phủ ngũ tạng, muốn chữa trị cũng phải tốn thời gian.

Nguyễn Hạo Thần nở nụ cười bất đắc dĩ, cho dù bây giờ sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn không che được vẻ đẹp trai vốn có của anh.

Hình như anh gầy hơn lúc trước rất nhiều, bây giờ gò má đã hóp lại rõ rệt hơn.

“Anh biết rõ sức khỏe của mình, em không cần phải lo lắng như thế. Hơn nữa, em lấy thân phận gì mà quan tâm anh? Nếu nói là bạn anh, vậy thì không cần đâu. Bạn bè thì anh không hề thiếu.” Nguyễn Hạo Thần lạnh lùng nói ra những lời này.

“Nguyễn Hạo Thần, anh nói vậy là có ý gì?”

Tô Thanh Anh thật sự không hiểu người đàn ông này. Sức khỏe của anh đã đến mức này rồi, rốt cuộc trong lòng còn nghĩ gì vậy chứ?

“Chính là ý mà em hiểu đó. Nếu em không thể trở về bên cạnh anh thì em hãy tránh xa anh một chút. Anh ghét nhìn thấy biểu hiện giả dối như thế, vừa nhìn em là anh sẽ cho rằng em luôn ở bên cạnh anh không xa rời. Thực tế thì khoảng cách giữa chúng ta đã quá xa rồi.”

Tô Thanh Anh nhìn sang nơi khác, đè nén lửa giận trong lòng.

“Anh thật sự mong tôi tránh xa anh một chút, đúng không? Hiểu lầm giữa chúng ta đã được xóa bỏ, bây giờ vẫn có thể làm bạn. Tôi tha thứ cho anh, tôi không hận anh nữa…”

“Nhưng người thật sự từng yêu không bao giờ có thể trở thành bạn. Cho nên Tô Thanh Anh ạ, em từng thật lòng yêu anh sao?”

Nguyễn Hạo Thần quát lên khản giọng, ngay cả đôi mắt cũng đỏ ngầu. Họ mãi mãi không thể trở thành bạn bè. Hai bên mắc nợ nhau quá nhiều, cả đời này cũng không thể tồn tại tình bạn được nữa.

Hoặc là yêu, hoặc là hận, chỉ có hai mối quan hệ này, những thứ khác đều không có.

Tô Thanh Anh ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên trần nhà. Trong mắt cô đang ngấn lệ, để ngăn không cho nước mắt rơi xuống nên chỉ có thể dùng cách này.

Cũng chỉ có như vậy mới có thể ép ngược nước mắt trở lại. Rõ ràng đã hết yêu nhưng tại sao tới giờ vẫn cảm thấy đau lòng?

“Nguyễn Hạo Thần, lúc anh nói câu này, anh đã hỏi trái tim mình chưa? Anh thật sự cảm nhận được tình yêu của tôi sao? Cuộc hôn nhân ba năm của chúng ta tính là gì đây?”

Nguyễn Hạo Thần quay đầu không nhìn cô, thấy gương mặt của cô là anh không cách nào thốt ra được những lời nói tàn nhẫn.

Ngay từ đầu anh kêu cô trở về bên cạnh mình đã là lời nói và quyết định vô cùng sai lầm, nên bây giờ anh đành dùng cách này để bù đắp.

Tốt nhất là cô nên rời đi, tốt nhất là tiếp tục hận anh. Chỉ có như vậy, đến lúc anh rời khỏi thế giới này, cô mới không đau lòng.

Nguyễn Hạo Thần sợ nhất là cô rơi nước mắt. Một giọt nước mắt của cô khiến trái tim anh hoàn toàn mất kiểm soát mà trở nên mềm nhũn. Anh đã phát hiện tình cảm này từ tám năm trước, cho nên anh mới luôn thấy phiền khi cô khóc.

“Vết thương của em vẫn chưa khỏi,  mau về phòng bệnh nghỉ ngơi đi. Sức khỏe của anh thật sự không có gì đáng ngại, chỉ là vết thương bên ngoài hơi nghiêm trọng mà thôi, hoàn toàn không bị tổn thương bên trong.” Nguyễn Hạo Thần khẽ cau mày.

“Hiểu lầm giữa chúng ta đã được xóa bỏ, nhưng chúng ta vẫn không thể làm bạn. Không trở thành người yêu thì là người xa lạ. Anh nghĩ chắc em nghiêng về ý sau hơn.”

Tô Thanh Anh gật đầu lia lịa. Vậy ra cách anh đang làm chính là vạch rõ ranh giới với cô?

Vậy thì cái gọi là theo đuổi kia tính là gì đây?

“Tô Thanh Anh, em tiếp tục hận anh đi, cũng đừng gặp lại anh nữa, vì em không có bất kỳ thân phận hay tư cách gì cả. Nếu em thật sự thích Tôn Tử Phàm, vậy thì hãy cuowsi anh ta đi.

Em hãy quên những ngày tháng và cuộc sống trước đây. Cứ coi như anh đã chết, coi như trước giờ anh chưa từng xuất hiện trong cuộc đời em.”

Mấy câu này nói ra thật đơn giản. Có một số chuyện hay một số người muốn quên nhưng hoàn toàn không quên được.

Tô Thanh Anh cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, đương nhiên không phải vì vết thương bị nứt ra mà là trái tim đau đớn.

Giây phút biết anh tỉnh lại, cô bỗng dưng cảm thấy cả thế giới đều bừng sáng, vội vàng qua xem tình hình của anh. Bây giờ anh lại nói ra những câu vô tình thế này.

“Nguyễn Hạo Thần, tôi chợt nhận ra anh vốn chẳng khác gì với năm năm trước, vẫn rất tàn nhẫn vô tình. Con người anh không xứng đáng có được tình yêu, nên cô độc tới già.”

Tôn Tử Phàm và Tô Cảnh Nhạc đứng ngoài cửa, nghe tiếng cãi nhau từ bên trong vọng ra, cả hai tròn mắt nhìn nhau.

Ngụy Toàn cũng dẫn theo bác sĩ đứng chờ bên cạnh, trong thâm tâm thật ra cũng bất đắc dĩ. Bệnh tình của Tổng giám đốc chỉ có anh ta và bác sĩ biết, những người khác không ai biết cả.

Những gì Tổng giám đốc vừa nói khi nãy cũng đều là vì muốn tốt cho cô Tô. Xưa nay không ai biết trước được tương lai, đột nhiên một giây sau rời khỏi nhân gian thì sao?

Mấy chuyện này đều không đoán trước được.

Tôn Tử Phàm sờ chóp mũi của mình, hành vi của Nguyễn Hạo Thần thật sự không hề kì quặc theo kiểu bình thường. Đầu tiên là những tin tức lá cải, rồi đến những chuyện lộn xộn khác.

Bây giờ đột nhiên kêu Tô Thanh Anh cưới anh ta. Lúc mới về thì chỉ ước gì bắt anh ta cách xa cô tám trăm mét. Giờ lại chính miệng bảo Tô Thanh Anh kết hôn với anh ta.

Vấn đề trong đây rất lớn, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với Nguyễn Hạo Thần. Dù cho anh muốn che giấu, nhưng biểu hiện của anh cũng quá rõ ràng.

Anh ta quay đầu nhìn Ngụy Toàn vẫn im lặng nãy giờ: “Rốt cuộc Nguyễn Hạo Thần đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Anh Tôn, Tổng giám đốc của chúng tôi vốn không có chuyện gì cả, nên mong anh đừng suy đoán.”

Tôn Tử Phàm: …

Chuyện đã ầm ĩ đến mức này, có quỷ mới tin không có chuyện gì. Lẽ nào anh ta mắc bệnh nan y?

Nhưng đâu có giống. Nếu thật sự mắc bệnh nan y, sao Ngụy Toàn có thể bình thản đứng tại đây được chứ? Chắc chắn đã gấp rút trở về để ổn định tình hình của Tập đoàn Nguyễn Thị từ lâu.

Phải công nhận rằng những gì Tôn Tử Phàm thầm suy đoán khá sát sự thật.

Tô Thanh Anh giận dữ lao ra ngoài, nhìn thấy ba người đứng ở cửa, lập tức đi thẳng.

Tô Cảnh Nhạc ngẩng đầu, nói với Tôn Tử Phàm: “Bố Tôn Tử Phàm, bố mau đưa mẹ con về phòng bệnh đi, con ở đây coi là được rồi.”

Tôn Tử Phàm chần chừ một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.

Anh ta nhanh chóng xoay người rời đi, đuổi theo bóng dáng Tô Thanh Anh. Cô thừa biết mình vẫn đang bị thương mà còn chạy nhanh như thế

Cô đúng là không biết yêu quý sức khỏe của mình.

Ngụy Toàn dẫn bác sĩ vào, Tô Cảnh Nhạc cũng vào trong theo.

Lúc bác sĩ kiểm tra cho Nguyễn Hạo Thần, Tô Cảnh Nhạc ngồi yên tĩnh trên sofa bên cạnh, nhưng ánh mắt của hai bố con giao nhau.

“Ngụy Toàn, cậu đưa tên nhóc này ra ngoài một chút đi. Tôi có mấy chuyện muốn nói riêng với bác sĩ.”

“Được.”

“Cậu chủ nhỏ…”

Tô Cảnh Nhạc không chờ Ngụy Toàn nói thêm gì, tự đi ra ngoài. Bây giờ, cậu bé có thể chắc chắn rằng Nguyễn Hạo Thần đang gặp vấn đề rất nghiêm trọng về sức khỏe. Nếu không thì tại sao phải kêu cậu bé ra ngoài?

Ngồi trên ghế ở hành lang, Tô Cảnh Nhạc nhìn sang Ngụy Toàn bằng đôi mắt to tròn, cười như không cười nói với anh ta: “Chú Ngụy Toàn, phiền chú nói thật về bệnh tình của Nguyễn Hạo Thần cho cháu biết. Nếu trên người chú ấy chỉ có vết thương ngoài da thì không thể xuất hiện tình trạng chảy máu mũi được.

Vấn đề là não bộ của chú ấy xuất hiện trục trặc, không thì về mặt tim mạch. Tóm lại khả năng lớn nhất chính là lục phủ ngũ tạng của chú ấy.

Chú Ngụy Toàn, rốt cuộc bộ phận nào của chú ấy đã xảy ra vấn đề vậy? Ngày nào cũng bảo cháu khuyên mẹ cháu kết hôn với bố Tôn Tử Phàm, rốt cuộc chú ấy nghĩ gì đây?”

Ngụy Toàn: …

Anh ta bất đắc dĩ đỡ trán, đứa trẻ này quá thông minh cũng không hẳn là chuyện tốt. Giấu được cả người lớn mà không giấu nổi một đứa trẻ.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 333"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com