NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết ( Bản chuẩn ) - Chương 334

  1. Home
  2. Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết ( Bản chuẩn )
  3. Chương 334
Prev
Next

Đồng thời, cũng chứng tỏ tâm tư của cậu chủ nhỏ nhà họ rất tinh tế, rất giỏi quan sát.

“Cậu chủ nhỏ, chúng ta đang sống trong hiện thực chứ không phải phim thần tượng trên tivi. Bộ phận trên cơ thể mỗi người cũng sẽ có một ít bệnh vặt, Tổng giám đốc cũng không ngoại lệ.”

“Vậy ý của chú là Nguyễn Hạo Thần thật sự gặp phải vấn đề rất lớn?”

Ngụy Toàn xua tay: “Cậu chủ nhỏ, tôi không nói thế nhé.”

Tô Cảnh Nhạc: …

Có cần kín miệng như thế không? Tiết lộ một chút cũng không được à?

Trong phòng bệnh, Nguyễn Hạo Thần nhìn bác sĩ.

“Cơ thể của tôi còn có thể kiên trì được bao lâu?”

“Anh Nguyễn, chuyện này không dễ nói. Bệnh tình của anh chẳng qua đang ở giai đoạn giữa, còn cách giai đoạn cuối một khoảng. Nếu bây giờ làm hóa trị, vẫn có thể kéo dài một chút. Nhưng vết thương trên người anh không thích hợp tiến hành hóa trị.

Kéo dài tiếp, bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng hơn. Có một số loại thuốc không thể sử dụng điều trị vết thương trên người anh được, cho nên bây giờ đi bước nào hay bước đó.

Lát nữa y tá qua thay thuốc cho anh, vết thương phía sau lưng quá nghiêm trọng, không thể nằm như vậy cả ngày. Anh phải để hở vết thương một chút, nếu không sẽ rất dễ bị viêm hoặc hoại tử.”

“Nếu không làm hóa trị ở giai đoạn cuối, tôi còn có thể sống bao lâu?” Nguyễn Hạo Thần không khỏi dò hỏi.

Vết thương trên người anh chắc chắn phải tĩnh dưỡng một vài tháng mới lành. Kéo dài hai tháng cũng không biết bệnh tình chuyển biến xấu đến mức độ nào. Tới lúc đó không cứu được thì sao?

Bác sĩ suy nghĩ một lúc. Trước mắt, tình hình của Nguyễn Hạo Thần thật sự rất khó nói. Có thể sống bao lâu thì vẫn phải xem bệnh tình chuyển biến xấu đến mức độ nào.

“Anh Nguyễn, bây giờ tình hình sức khỏe của anh vẫn khá lạc quan. Còn về chuyện sau này, tôi cũng không thể suy đoán chính xác được. Vẫn phải đợi tới lúc xem báo cáo kiểm tra thì mới có thể đưa ra một đáp án tương đối chính xác cho anh.”

Nguyễn Hạo Thần gật đầu, thế cứ để ngày tháng còn lại từ từ trôi qua đi. Chuyện mà anh hối hận nhất chính là không thể cho nhóc con một gia đình hoàn chỉnh, không thể tặng Tô Thanh Anh một tình yêu toàn tâm toàn ý.

“Ngoài Ngụy Toàn ra, không được nói cho bất kỳ ai về tình trạng sức khỏe của tôi. Cho dù họ tới hỏi cũng không thể nói, cứ trả lời thẳng rằng sức khoẻ của tôi không có trở ngại gì lớn là được.”

“Vâng.”

Bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, Tô Cảnh Nhạc chạy nhanh vào trên đôi chân cũn cỡn.

Ngụy Toàn đi theo sau cậu bé tỏ vẻ bất đắc dĩ, tên nhóc này đúng là không phải nghịch ngợm bình thường.

“Nguyễn Hạo Thần, cháu định cho chú xem một thứ. Có lẽ ai trong các chú cũng đều nghĩ năm năm qua, mẹ cháu sống ở nước ngoài rất tốt, nhưng không hẳn vậy đâu.”

Cậu bé lấy điện thoại, mở mấy bức ảnh ra. Lúc trước, cậu bé sợ nhất là xem mấy bức ảnh này, bây giờ đã dám xem rồi.

Nhưng mỗi lần xem, cậu bé đều sẽ nhắc nhở chính mình hết lần này tới lần khác, bản thân nhất định phải cố gắng trưởng thành, phải cố gắng mạnh mẽ hơn gấp bội, như vậy mới có thể bảo vệ mẹ.

Nguyễn Hạo Thần khó hiểu cầm lấy điện thoại của cậu bé. Anh thật sự cũng rất muốn biết tình hình cuộc sống của Tô Thanh Anh trong năm năm qua.

Lúc trước, anh có nhờ Ngụy Toàn điều tra chuyện này, nhưng đối phương đã bí mật phong tỏa mọi thông tin về Tô Thanh Anh, không cho bất kỳ ai tra ra.

Ngay cả một tấm ảnh cũng chẳng có. Do đó có thể thấy bối cảnh của người đứng sau Tô Thanh Anh cực kỳ hùng hậu, nếu không sẽ chẳng làm được đến mức này.

Khi nhìn vào màn hình điện thoại, đôi mắt Nguyễn Hạo Thần chợt mở to. Anh lướt xem từng tấm ảnh một. Mỗi lần xem một tấm thì vẻ mặt anh càng thay đổi rõ rệt.

Rốt cuộc năm năm nay, cô đã trải qua những gì?

Sao chuyện lại ra nông nỗi này?

Sau khi xem xong, cả người anh đờ đẫn, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Tô Thanh Anh lại hận anh và Lâm Tiêu như thế.

Xảy ra chuyện như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ căm hận đến mức đối phương chưa chết, chắc chắn sẽ không từ bỏ.

Khi xưa, cô bị thương nặng như vậy, còn kiên trì sinh ra tên nhóc này. Cho nên năm đó cô không thể tiêm thuốc tê, nếu có tiêm thì ít nhiều cũng sẽ chịu một số ảnh hưởng.

Vì tên nhóc này, Tô Thanh Anh dứt khoát từ bỏ việc tiêm thuốc tê, khi đó cô phải đau biết nhường nào.

“Nhóc con, là bố có lỗi với mẹ con, chuyện năm xưa đều là lỗi của bố. Nếu bố có thể tin tưởng mẹ con một chút, sẽ không đời nào xảy ra mấy chuyện sau này.”

“Dĩ nhiên là lỗi của chú rồi. Hơn nữa lỗi còn vô cùng lớn.” Tô Cảnh Nhạc cũng không phủ nhận.

Đôi lúc, cậu bé cũng nghĩ là lỗi của Nguyễn Hạo Thần. Nếu không phải vì những gì anh nói thì mẹ cậu bé cũng không thể đến nông nỗi này, không cần phải chịu những đau khổ này.

Vì thế, mọi chuyện đều là lỗi của Nguyễn Hạo Thần.

“Mẹ con là người phụ nữ rất hiền lành, đã từng ấm áp như mặt trời nhỏ, đi tới đâu cũng sẽ chia sẻ ánh sáng trên người mình tới đó. Là bố đã biến mẹ thành ác ma.”

Tô Cảnh Nhạc lắc đầu phủ nhận lời anh nói. Gương mặt bụ bẫm bỗng lộ vẻ kiêu ngạo, cậu bé nói: “Đối với cháu mà nói, mẹ luôn là thiên sứ xinh đẹp, không thể nào là ác ma. Từ trước tới nay, mẹ luôn rất dịu dàng với cháu. Bất kể cháu làm chuyện gì, mẹ sẽ đều ủng hộ cháu không hề do dự.

Cho dù mẹ biết cháu tiếp xúc với kỹ thuật hacker. Tuy mẹ rất giận, nhưng cũng không ngăn cháu làm. Hơn nữa, chú cũng không có tư cách nói mẹ là ác ma, mẹ thành ra nông nỗi này đều do chú ban tặng, phải không?”

“Ừ, là bố có lỗi với mẹ con.”

“Vậy bây giờ chú có thể nói bệnh tình của mình cho cháu biết được không? Lúc mẹ đau khổ thì cũng một mình gánh chịu, lúc chú có chuyện cũng một mình gánh vác. Hai người không ai chịu cho cháu biết sự thật.”

Nguyễn Hạo Thần bất đắc dĩ mỉm cười. Tên nhóc thối này đang giở chiêu trò tình cảm đấy à? Chiêu này thật sự chẳng có tác dụng gì đối với anh cả.

Lúc này, trong đầu anh đang hiện ra toàn bộ những tấm ảnh vừa mới xem lúc nãy, nỗi đau đó thật sự không phải người bình thường có thể cố chịu được.

Nếu không phải hiện thực không cho phép, anh chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách đưa Tô Thanh Anh trở về bên cạnh mình, không để cô rời xa mình nửa bước, không thể biến mất khỏi tầm nhìn của mình trong vòng năm mét.

Giây phút đó, anh đã nghĩ rất nhiều về chuyện phải đối xử thật với cô ra sao, nhưng hiện thực luôn luôn tàn nhẫn như vậy.

“Nhóc con, con còn nhỏ, đúng là con có quyền được biết một số chuyện, nhưng bố cũng có quyền không nó cho con nghe.

Bây giờ bố chính thức nói cho con biết, sức khỏe của bố vốn không có gì đáng ngại. Nguyên nhân bố chảy máu chẳng qua là vì kích ứng thuốc nên mới ra nông nỗi này thôi.

Tâm tư của con và mẹ con quá nhạy cảm, nên mới luôn hiểu lầm là bố giấu hai mẹ con về tình trạng sức khỏe của mình. Bố hiểu rõ cơ thể của mình.”

Nguyễn Hạo Thần nói rất có lý, Tô Cảnh Nhạc tin và nghe theo.

Lỡ như nguyên nhân anh chảy máu mũi chính là vì kích ứng thuốc thì sao?

Cũng đâu phải không có khả năng này.

“Chú thật sự không gạt cháu đấy chứ? Nếu chú dám gạt cháu, cả đời này cháu sẽ không bao giờ tha thứ cho chú. Vì cháu rất giống mẹ, đều ghét nhất bị lừa dối.”

Nguyễn Hạo Thần: …

Anh nuốt khan một ngụm nước bọt, khóe mắt khẽ giật.

Tâm tư của tên nhóc này thật sự không nhạy cảm bình thường.

“Cậu chủ nhỏ, tôi đưa cậu về chỗ cô Tô nhé. Tổng giám đốc tỉnh lại cũng lâu rồi, bây giờ nên để anh ấy nghỉ ngơi thật tốt.”

“Được, vậy cháu về chỗ mẹ trước đây, ngày mai lại tới thăm chú.”

“Được.”

Nguyễn Hạo Thần nhìn theo bóng dáng của cậu bé, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng.

Cho dù hai người họ có hận mình cũng không sao, hận mình còn tốt hơn là đau lòng vì mình…

Hai mẹ con nhất định phải bình an hạnh phúc.

Bên kia, sau khi sức khỏe hồi phục, Thư Khả Như đã nhảy nhót tưng bừng. Chuyện của Tần Ngọc Linh giống như chưa từng xảy ra vậy.

Đối với cô ấy mà nói, quên sạch mới là thái độ sống tốt nhất.

Không thể cứ đeo mãi chuyện cũ không buông, sống như vậy thật sự rất đau khổ.

Hôm nay, Hướng Tây Thần đã nói cho cô ấy nghe một tin tốt. Nghe xong, cả người Thư Khả Như trở nên căng thẳng.

Hướng Tây Thần nói với cô ấy rằng, hôm nay bố mẹ ở bên Mỹ sẽ bay sang thành phố Giang Thành thăm cô ấy. Hơn nữa, họ còn chuẩn bị rất nhiều quà cho cô ấy.

Lúc nghe tới quà tặng, đôi mắt của Thư Khả Như có thể nói là phát sáng lấp lánh, nhưng lại nghĩ tới việc trước giờ mình chưa từng gặp mặt bố mẹ, trái tim cô ấy lập tức trở nên hồi hộp.

“Hướng Tây Thần, bố mẹ có dễ gần không? Anh phải nói trước cho em biết vài thói quen và sở thích của họ. Nếu không, em sợ không cẩn thận giẫm phải bãi mìn.”

Thật ra, Hướng Tây Thần cũng hơi bất đắc dĩ, anh ta đã sửa cách xưng hô của cô ấy biết bao lần. Anh ta là anh trai ruột của cô ấy, cô ấy có thể làm ơn gọi mình một tiếng ‘anh trai’ được không?

Lần nào cũng gọi cả họ lẫn tên, sửa cho còn không chịu. Mà chịu thì đã đành, mẹ kiếp, còn sử dụng vũ lực nữa. Thôi bỏ đi, bỏ đi. Tốt xấu cũng là em gái ruột của mình, chỉ có thể cưng chiều thôi.

“Em có thể hoàn toàn yên tâm. Bố mẹ chúng ta rất dễ gần, em không phải lo, cũng không cần hồi hộp. Lúc gặp mặt, tự nhiên một chút là được, không cần cố gắng làm gì cả.”

Thư Khả Như nhìn anh ta, nghi ngờ Hướng Tây Thần đang gài cô ấy, nhưng cô ấy không có bằng chứng.

“Lần đầu gặp bố mẹ, anh bảo em biểu hiện tùy ý hả? Em cảm thấy sẽ chẳng để lại ấn tượng gì cả.”

Hướng Tây Thần cạn lời, trợn mắt khinh thường, tối hôm qua cô ấy nói thế nào nhỉ? Nói gì mà gặp bố mẹ nhà mình cứ tùy ý là được, không cần phải cố gắng làm gì hết, như thế lại thành ra hơi giả tạo.

Mấy lời này là ai nói thế?

Quả nhiên phụ nữ nào cũng thay đổi xoành xoạch, dứt khoát không thể tin lời họ nói. Một giây trước họ nói như thế, một giây sau có thể đã thay đổi chóng mặt.

“Tối qua chính em đã tự nói, gặp bố mẹ mình thì cứ tùy ý một chút, không cần phải cố làm ra vẻ, bây giờ em hồi hộp gì chứ?

Làm như ra mắt bố mẹ chồng vậy. Ai không biết lại tưởng em là bạn gái anh mất. Em hãy nhớ cho, em là em gái ruột của anh, bố mẹ anh cũng chính là bố mẹ em. Thoải mái đi, đừng căng thẳng.”

Thư Khả Như khẽ gật đầu, bàn tay nhỏ bé đặt dưới gầm bàn vẫn nắm chặt không yên.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 334"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com