Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết ( Bản chuẩn ) - Chương 433
Nguyễn Hạo Thần rõ ràng cũng nhìn thấy cô, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, sau đó hỏi: “Tô Thanh Anh biết ông lợi dụng cô ấy không”? Lúc anh nói lời này, ánh mắt vẫn luôn nhìn bóng dáng Tô Thanh Anh đứng đó.
Anh muốn biết phản ứng của cô khi nghe điều này.
Một cảm xúc khác lạ thoáng qua đôi mắt của Nguyễn Minh Huy.
“Cho đến bây giờ tôi đều lợi dụng con bé để đối phó với cậu, từ lúc cậu nổ súng về phía con bé, đến lúc cậu vì con bé mà điên cuồng, tôi đều nhìn thấy tất cả, tôi biết con bé là điểm yếu của cậu, cũng là người duy nhất có thể đối phó với cậu. Hơn nữa, con bé luôn chỉ là một con tốt thí của tôi, cho dù con bé là cháu dâu của tôi thì sao? Nếu con bé là vợ của cậu thì nên chịu đựng tất cả những chuyện này!” Nguyễn Minh Huy không hề tỏ ra thương xót.
Dù trong lòng ông ta có cảm xúc bất thường.
Lý Lâm choáng váng đến mức không thể định thần lại, anh ta không chỉ ngạc nhiên trước thân phận của Nguyễn Minh Huy mà còn bởi những gì Nguyễn Minh Huy đã nói.
Anh ta quay đầu nhìn Tô Thanh Anh theo bản năng, ông có thể nói như vậy nhất định sẽ rất đau lòng, dù sao sự ấm áp cũng đột ngột tan nát.
Tuy nhiên, Lý Lâm đã đánh giá thấp sức chịu đựng tâm lý của Tô Thanh Anh, chỉ thấy khuôn mặt của cô không có biểu cảm gì, và không có một chút gợn sóng nào trong mắt cô.
Thật ra Tô Thanh Anh vẫn biết sự tồn tại của mình là một tình huống như vậy đối với chú Huy, ngay từ đầu cô đã biết điều đó.
Chỉ là nghe chú Huy đích thân nói, cô vẫn không khỏi có chút khó chịu.
Nhưng cô vẫn không thể thể hiện những cảm xúc này trên gương mặt.
Cô dời bước đi qua, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo ý cười lạnh.
Nhìn bộ dạng như vậy của cô, Nguyễn Hạo Thần bắt đầu hối hận khi hỏi ra vấn đề này, anh không muốn thấy bộ dạng miễn cưỡng vui cười của cô.
Làm cho người ta đau lòng!
“Chú Huy!”
Nguyễn Minh Huy ngẩng đầu lên, sau khi nhìn cô, ông ta nói với Nguyễn Hạo Thần: “Tôi còn có việc phải đi trước, cảm ơn sự tiếp đãi của cậu.”
Nguyễn Minh Huy cầm lấy chiếc mũ trên bàn, đội lại trên đầu và trở lại vẻ ngoài nho nhã.
Ánh mắt có thâm ý khác đảo qua trên người Nguyễn Minh Huy.
“Đợi đã, tôi muốn nói chuyện với Tô Thanh Anh.”
Nguyễn Minh Huy ra vẻ do dự, sau đó gật đầu, nói với Tô Thanh Anh: “Tiểu Anh, sau khi cháu nói chuyện xong thì đến tìm chú.”
Tô Thanh Anh gật đầu nhẹ: “Vâng!”
Hai người ngồi đối diện nhau, Tô Thanh Anh bảo người ta mang hai ly nước ấm đến, những thức uống khác thì không cần.
Nguyễn Hạo Thần biết tình trạng cơ thể của mình mà vẫn muốn uống cà phê, chẳng lẽ muốn để lại sẹo trên người sao?
Người phục vụ bưng hai cốc nước ấm lên, Tô Thanh Anh đặt một cốc trước mặt Nguyễn Hạo Thần, nhẹ giọng nói: “Vết thương của anh còn chưa lành, cà phê không thích hợp, vẫn nên uống nhiều nước ấm.”
“Ừm.”
“Anh muốn nói chuyện gì với em?”
dct nhìn cô, nói: “Chú Huy mà em nói là Nguyễn Minh Huy, không phải Sars Xiu gì đó, đây chẳng qua chỉ là tên tiếng Anh của ông ta mà thôi. Ông ta cũng là chú hai của anh, năm xưa ông ta dùng mọi cách để cướp tập đoàn Nguyễn thị từ tay bố anh, sau này có lần ông ta tiết lộ bí mật công ty cho công ty đối thủ, suýt chút nữa gây ra khủng hoảng lớn cho tập đoàn Nguyễn thị. Sau đó bố anh điều tra ra chuyện này, ông ta đã lái xe bỏ trốn, không ngờ trên đường lại xảy ra tai nạn ô tô nghiêm trọng. Lúc kiểm tra cũng chỉ còn xác cháy đen, tất cả mọi người ai cũng tưởng đó là thi thể của ông ta, không ngờ sau ngần ấy năm, cuối cùng ông ta cũng chịu lộ diện.”
“Chuyện này vẫn luôn là nỗi đau trong lòng bố tôi, ông ấy thường xuyên nghĩ rằng nếu ông ấy không lái xe ra ngoài đuổi theo thì có phải sẽ không để loại tình huống như vậy xảy ra hay không?
Nhưng không ngờ rằng đã qua nhiều năm như thế, ông ấy vẫn nhớ mãi không quên tập đoàn Nguyễn thị, thậm chí còn điên cuồng gấp mấy lần so với lúc trước.”
Nguyễn Hạo Thần đột nhiên cầm tay cô, biểu cảm rất nghiêm túc: “Đồng ý với anh, rời khỏi ông ấy có được không?”
“Rời khỏi ông ấy, trừ phi em có thể trả lại một cái mạng cho ông ấy, nhưng mà không trả được có đúng hay không?” Làm sao mà Tô Thanh Anh không muốn rời đi cơ chứ, chỉ là không có cách nào để rời đi mà thôi.
“Nhưng ông ấy chỉ đang lợi dụng em thôi!”
Tô Thanh Anh ngước mắt nhìn anh, khẽ cười nói: “Từ khi bắt đầu em đã biết ông ấy chỉ lợi dụng em rồi, nhưng em vẫn phải chấp nhận.”
Lần này, Nguyễn Hạo Thần không nói thêm gì nữa.
Anh muốn giữ cô ở bên cạnh mình, nhưng hiện thực lại không cho phép.
Thời gian càng lâu, triệu chứng bệnh trên người anh sẽ càng thể hiện rõ hơn.
Gần như không có cách nào để che giấu, tránh cũng không tránh được!
Tô Thanh Anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt anh, nhíu mày: “Rốt cuộc thì gần đây anh bị làm sao vậy, em phát hiện càng ngày anh càng gầy thấy rõ, tinh thần của anh cũng xuất hiện vấn đề.”
Nguyễn Hạo Thần:…
*Cập nhật chương mới nhất tại nhayho.cом
Mọi việc không thể quá mẫn cảm, người quá mẫn cảm sẽ không hạnh phúc.
Anh khẽ nở nụ cười: “Chỉ là dạo này công việc quá vất vả thôi, hơn nữa lại không ăn cơm đúng giờ cho nên mới càng ngày càng gầy.”
Tô Thanh Anh gật gật đầu, tiếp nhận lý do này của anh.
“Vậy sắc mặt anh hơi trắng quá mức bình thường, còn trắng hơn cả con gái là em nữa, anh có muốn đề cử mỹ phẩm dưỡng da mà anh sử dụng không?”
Khóe miệng Nguyễn Hạo Thần run rẩy với biên độ rất nhỏ.
“Sắc mặt anh vốn đã rất trắng rồi, hơn nữa em có từng thấy anh sử dụng mỹ phẩm dưỡng da nào chưa?”
“Nếu không sử dụng mỹ phẩm dưỡng da, vậy làn da của anh đúng là trắng đến nỗi có chút quá đáng đấy, thật sự không có ý định giải thích một chút à?”
Anh phải giải thích chuyện này như thế nào được?
Bất đắc dĩ xoa mi tâm của mình, trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói gì mới ổn.
Tô Thanh Anh nhìn anh chăm chú, cô biết ngay chắc chắn Nguyễn Hạo Thần đang lừa cô chuyện gì đó.
Nguyễn Hạo Thần đứng dậy, trực tiếp kéo cô rời đi.
Vẻ mặt Tô Thanh Anh sững sờ khi bị bắt đi theo tiết tấu của anh, đây là đột nhiên phát điên cái gì thế?
Sau khi lên xe, Nguyễn Hạo Thần lập tức khóa tất cả cửa xe lại, sau đó bắt đầu cởi quần áo của mình.
Hai mắt Tô Thanh Anh trừng to nhìn anh: “Nguyễn Hạo Thần, anh điên rồi à?”
Chẳng lẽ anh muốn ở trong xe…
Đệt!
“Nguyễn Hạo Thần!”
Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần chớp chớp, động tác chậm lại, vẻ mặt vô tội nhìn cô, trong mắt chứa ý hài hước mập mờ.
“Em hoảng hốt như vậy làm gì, anh cũng có làm gì em đâu, lúc anh cố kéo Nguyễn Minh Huy lại thì có đánh một trận với đám thuộc hạ của ông ta, miệng vết thương sau lưng bị đánh trúng, bây giờ đau kinh khủng.”
Nguyễn Hạo Thần dừng lại một chút, đột nhiên tới gần cô, cười khẽ nói: “Không phải em cho rằng anh muốn làm cái gì với em ở trong xe chứ?”
Khóe mắt Tô Thanh Anh giật lên mấy cái, ánh mắt chột dạ né tránh, nếu đổi lại là bất kỳ ai thì đều sẽ hiểu lầm dáng vẻ vừa nãy của anh có được hay không?
Cũng không phải là anh không làm được loại chuyện như vậy!
Nguyễn Hạo Thần không nhịn được mà gõ đầu cô một cái: “Rốt cuộc thì cả ngày nay trong đầu em đều nghĩ cái gì vậy, không phải là muốn anh làm gì đấy với em thật chứ?”
“Làm, làm gì có, anh đừng nói nhăng nói cuội với em nữa, không phải anh nói sau lưng anh bị đánh à, để em nhìn xem.”
Nguyễn Hạo Thần cởi áo trên, lộ ra phía sau lưng dữ tợn, thật ra phần lớn vết thương đã gần khỏi hẳn, nhưng vẫn còn một số là tương đối nghiêm trọng, đang trong tình trạng rớm máu.
Những người đó ra tay thật tàn nhẫn!
“Anh đặt hòm thuốc ở chỗ nào, em bôi chút thuốc cho anh trước đã.”
“Ở ghế sau, em xem có tìm được nó không.” Nguyễn Hạo Thần đưa lưng về phía cô, mày anh bỗng nhiên nhíu chặt lại, phần bụng đột nhiên truyền đến một trận đau đớn co rút.
Anh biết, cơn đau trong người lại bắt đầu rồi!
Nhưng vì không muốn Tô Thanh Anh nhìn ra có gì khác thường nên cố nén không rên một tiếng.
Xem ra đúng là anh không sống được bao lâu nữa!
“Tiểu Anh, đột nhiên sau lưng anh đau quá…” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần bỗng trở nên khản đặc trầm thấp.
Động tác tìm hòm thuốc của Tô Thanh Anh bỗng khựng lại, nhìn anh với ánh mắt kì lạ, vừa rồi cũng không thấy dáng vẻ này của anh, sao đột nhiên lại giống như thay đổi thành một người khác vậy.
Hơn nữa Nguyễn Hạo Thần vậy mà lại kêu đau ở trước mặt cô!
Hiện tượng này chắc chắn không bình thường!
Cuối cùng cũng tìm thấy hòm thuốc, cô có hơi sốt ruột: “Anh đừng cử động, em bôi thuốc cho anh ngay đây.”
Nguyễn Hạo Thần xoay người lại đối mặt với cô, trong ánh mắt mang theo cầu xin: “Hôn anh đi, xin em!”
Tô Thanh Anh: ?
Sau lưng anh bị đau, hôn là việc có thể giải quyết được à?
“Anh đừng náo loạn nữa, quay người lại để em bôi thuốc cho anh trước đã.”
Người đã lớn chừng này rồi, sao tính tình còn như trẻ con thế, con trai còn nghe lời hơn anh nhiều.
Nguyễn Hạo Thần lắc đầu, chỉ thấy sắc mặt của anh lại tái nhợt thêm mấy phần, có thể nói là trên mặt không còn chút máu.
“Muốn bôi thuốc cho anh cũng được, hôn anh đi!”
Tô Thanh An:…
Lập tức lạnh mặt lại: “Anh là đang được nước lấn tới đấy à? Rốt cuộc có muốn bôi thuốc nữa hay không!”