Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết ( Bản chuẩn ) - Chương 433
Anh ta chỉ là một con sói đội lốt cừu, ra tay tàn nhẫn hơn bất kỳ ai khác, có thể nói là không có chút thiện cảm nào, sự tàn nhẫn của anh ta khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng và khiếp sợ.
Nếu với người anh ta thích, anh ta sẽ đối xử dịu dàng với người đó, cho dù cả ruồng bỏ người đó thì anh ta cũng sẽ không bỏ rơi người đó, anh ta sẽ cùng người đó chống lại cả thế giới!
Ngược lại, nếu đối xử với người mà anh ta không thích, thì chỉ có thể dùng hai chữ “tuyệt tình” mới đủ để diễn đạt điều đó!
“Tôn Tử Phàm, tại sao anh lại thích người phụ nữ Tô Khiết đó?” Lạc Anh tức giận hét lên.
Mà người mặc áo đen bên kia nhất thời có chút nghi hoặc, đột nhiên hét lên một câu này là đang có chuyện gì?
Đây có phải là thời gian để nói chuyện yêu đương đâu? Người phụ nữ đó có não không vậy!
Bước chân của Tôn Tử Phàm đột nhiên dừng lại, nhớ lại tất cả chuyện quá khứ, không nhớ nhớ tới chuyện vui vẻ gì, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của anh ta điểm xuyết sự dịu dàng, trong ánh mắt càng thêm sự nuông chiều.
Quay đầu nhìn Lạc Anh, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Lúc anh ta vừa quay người lại, Lạc Anh nhìn thấy nụ cười của anh ta y hệt như trong bức ảnh, đó chính là chàng trai ở thời điểm sáng rực nhất.
Trong đôi mắt đó còn có vầng trăng sáng ở trên bầu trời mà cô ta chưa bao giờ từng thấy, tất cả những vì sao chiếu sáng chỉ vì người phụ nữ tên Tô Khiết kia…
“Cô sai rồi, đối với Tô Khiết tôi cũng không phải là thích…” Lời nói của Tôn Tử Phàm khiến Lạc Anh nhất thời cảm thấy khó hiểu, anh ta nói như vậy là có ý gì?
Nếu như anh ta không thích Tô Khiết thì sao có thể làm đến mức này vì cô ta chứ?
Rất rõ ràng điều này là không thể!
Chỉ nghe thấy Tôn Tử Phàm tiếp tục nói: “Là bởi vì tôi yêu cô ấy, chứ không phải bởi vì thích. Giữa thích và yêu về bản chất vẫn có sự khác biệt, thích là có thiện cảm nhất thời, nếu một người tốt hơn người cô thích đi đến trước mặt cô, cô cũng sẽ thích người tốt hơn. Suy cho cùng thì trong cuộc đời của một con người có thể thích rất nhiều người.
Nhưng yêu thì lại khác, cho dù tôi biết cô ấy không thích tôi, cũng không muốn yêu tôi nhưng tôi vẫn muốn được ở bên cạnh cô ấy mọi lúc, cảm nhận những cảm xúc vui buồn tức giận của cô ấy, cùng cô ấy chia sẻ những điều tốt và điều xấu. Mãi mãi là hiệp sĩ của cô ấy, không nhớ lại quá khứ cũng không nhắc đến tương lai không rõ ràng ràng, chỉ cảm nhận hiện tại.”
Những người mặc áo đen nghe toàn bộ xong, đều im lặng, ngay cả đám phạm nhân kia cũng im lặng, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe giải thích về thích và yêu như vậy, ngạc nhiên đến mức không thể hiểu nổi.
Lạc Anh cũng đờ đẫn nhìn anh ta, anh ta nói những câu kia đều liên quan tới Tô Khiết, mặc dù anh ta không nói thẳng họ và tên nhưng cô ta có thể nghe hiểu là đang nói vì ai!
Người phụ nữ Tô Khiết đó rốt cuộc có tài năng gì mà có thể khiến một người đàn ông ưu tú như vậy bảo vệ mình, hơn nữa cũng không đòi hỏi gì, nếu cứ như vậy thì e rằng cả đời người phụ nữ Tô Khiết này cũng không thể báo đáp được ân tình như vậy.
Nhìn bóng lưng anh ta đang siết chặt nắm tay, lại nhìn đám người mặc áo đen bị bắt, chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng càng thêm căm hận.
Cô ta ghét Tô Khiết và Tôn Tử Phàm, cô ta ghét tất cả mọi người ở đây…
Trong bệnh viện, tất cả các vết thương trên lưng Nguyễn Hạo Thần cũng không hẳn khỏi hết, có nơi da thịt mới mọc ra, nhưng lớp vảy lại bong ra, lại bắt đầu chảy máu.
Nhìn cũng không có vẻ nghiêm trọng.
Trên người Tô Thanh Anh ngoại trừ có một vài vết bầm tím thì không có vết thương nào khác, bởi vì cô được Nguyễn Hạo Thần bảo vệ rất tốt trong suốt thời gian qua, cô đang giao dịch với một người đàn ông mặc đồ đen khác ở bên đó, có đám đàn ông mặc đồ đen muốn tấn công cô đều bị Nguyễn Hạo Thần chặn lại.
Cô y tá bôi thuốc cho cô xong, cảm giác đau cũng giảm bớt khá nhiều, sau khi mặc quần áo xong, cô đi thẳng đến phòng bệnh của Nguyễn Hạo Thần.
Cô thực sự lo lắng không biết anh có xảy ra chuyện gì không, hiện tại cô thừa nhận mình không thể quên được người đàn ông Nguyễn Hạo Thần này, mỗi lần anh đều muốn đẩy cô ra, nhưng trong bất kỳ tình huống nguy hiểm nào, anh cũng luôn đặt sự an toàn của cô lên hàng đầu, một người đàn ông như vậy sao cô có thể quên được?
Ngụy Toàn cũng đang ở trong phòng của Nguyễn Hạo Thần, lông mày anh ta nhíu lại.
Năm nay đại ca bị sao vậy, luôn xảy ra tai nạn luôn bị thương, đây cũng có thể là do ông trời đang trừng phạt anh, năm xưa anh gây tổn thương cho cô Tô quá nhiều, vậy nên ông trời mới dùng cách này để trừng phạt anh.
Tâm trạng của Triều Dã cũng không tốt, đứng trước cửa sổ nhìn khung cảnh se se lạnh bên ngoài, bây giờ đã là cuối thu, cây cối bên ngoài đều âm u, nhìn rất ảm đạm.
Ngụy Toàn đi tới bên cạnh cậu ta, trước đấy cũng nhìn phong cảnh bên ngoài, nhàn nhã hỏi: “Rốt cuộc hôm nay xảy ra chuyện gì thế, tại sao vết thương trên người đại ca lại biến thành như này?”
“Tự mình hỏi đi.” Triều Ca lạnh lùng nói ra bốn chữ này.
Câu này chẳng khác gì không nói gì, vì nó không khác nhau là bao.
Ngụy Toàn yên lặng quay đầu nhìn người đàn ông tiều tụy nằm trên giường, có lẽ bởi vì quá mệt mỏi, lúc này Nguyễn Hạo Thần đã hoàn toàn ngủ say.
Không, trên đường tới đây anh đã ngủ rồi, hơi thở rất đều đặn cũng rất ổn định, không có gì khác thường.
Vậy nên Tô Thanh Anh cũng không nghi ngờ bất cứ điều gì khi đi trên đường, càng không nghi ngờ bất cứ điều gì.
Bây giờ cô Tô vẫn chưa biết về tình trạng sức khỏe của tổng giám đốc, hầu như tất cả mọi người đều biết nhưng cô lại không biết, nếu bí mật này không cẩn thận bị bại lộ thì cô Tô sẽ cảm thấy như thế nào?
Chắc hẳn trong lòng sẽ tan nát, cũng sẽ cảm thấy vô cùng hối hận và bất lực, đồng thời cũng thấu hiểu nỗi khổ tâm của đại ca.
Cốc cốc cốc!
Tô Thanh Anh nhẹ gõ cửa, hai người đứng trước cửa sổ đồng thời quay đầu nhìn về phía cô, Ngụy Toàn lên tiếng trước: “Cô Tô.”
Tô Thanh Anh khẽ gật đầu đi vào.
Liếc nhìn Nguyễn Hạo Thần ở trên giường, sau đó chuyển ánh mắt về phía bọn họ: “Chẳng lẽ các anh không cảm thấy Nguyễn Hạo Thần càng ngày càng gầy đi à?”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó lần lượt lắc đầu, biểu thị không thấy có gì kỳ lạ.
“Cô Tô, chắc là cô không biết, tổng giám đốc bị viêm ruột thừa rất nặng, đã lâu không thể ăn được một bữa ngon miệng, cũng có lúc nguyên một ngày anh ấy chỉ ăn được có một bữa, có lúc còn không ăn được gì.
Do vết thương ở sau lưng anh ấy phải bôi thuốc nên không thể trực tiếp làm phẫu thuật luôn, chỉ có thể nằm chờ mòn mỏi như vậy, chuyện này cũng không còn cách nào khác để giải quyết cả.” Ngụy Toàn giải thích, trước đó anh ta đã thương lượng với Triều Dã rồi, nếu cô lại đưa ra câu hỏi hay thắc mắc gì nữa, thì sẽ dùng cách này để trả lời lại, như vậy sẽ không có gì để nghi ngờ cả.
Tô Thanh Anh cau mày nhìn hai người bọn họ, trên mặt lộ rõ sự nghi ngờ và khó hiểu, đừng tưởng cô ít đọc sách mà muốn lừa cô, vết thương ở sau lưng anh thì có liên quan gì đến phẫu thuật mổ ruột thừa chứ?
“Hai người chắc chắn là không lừa tôi? Vậy hai người nói tôi nghe xem vết thương ở sau lưng anh ta có liên quan gì đến việc làm phẫu thuật?” Tô Thanh Anh nhìn chằm chằm vào hai người họ đưa ra thắc mắc của mình.
Cô cứ cảm thấy hai người này có gì đó rất kỳ lạ, dường như bọn họ đang giấu cô điều gì vậy.
Ngụy Toàn không hiểu sao có chút chột dạ, anh ta đảo mắt nhìn sang chỗ khác, không nhận được sự cho phép của tổng giám đốc, nên những lời đó anh ta thật sự không dám nói ra.
Nếu như có thể giấu được thì cứ cố gắng giấu, không được để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Triều Dã cũng nhanh chóng nhìn sang hướng khác, bởi vì ánh mắt của Tô Thanh Anh trông rất quyết tâm, cứ nhìn vào mắt cô như vậy chắc anh ta sẽ không nhịn nổi mà nói ra sự thật mất.
Cuối cùng chỉ có thể bịa đại một lý do: “Đại ca ngoài bị viêm ruột thừa ra còn bị đau dạ dày, hơn nữa còn bị đau dạ dày rất nặng, mỗi ngày anh ấy đều phải uống các loại thuốc khác nhau để hạn chế cơn đau này, bởi vì uống quá nhiều thuốc nên trong cơ thể anh ấy đã xuất hiện hiện tượng rối loạn, nếu như làm phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa thì có thể sẽ dẫn tới những biến chứng khác.