Cô vợ cực phẩm - Chương 123
Về phần Lý Thanh Hoa đi tìm Bạo Long, đây rõ ràng là lời nói bậy của Hứa Quẳn.
“Anh đi đi! Em…Em phải chăm sóc Lý Thanh Hoa!”
“Tuyết Nhi, em muốn chăm sóc cho anh ta đến bao giờ chứ?”
“Cả đời!”
Mộc Tuyết Nhi trừng mắt nhìn Hứa Quân, nhấn mạnh từng chữ nói: “Cho đến khi Lý Thanh Hoa đứng lên được!
Anh rõ chưa? Chúng ta kết thúc rồi!”
Ầm!
Những lời nói này như là một đòn giáng vào đầu của Hứa Quản.
“Trên đời này có bao nhiêu phụ nữ?
Có bao nhiêu người muốn chủ động được ôm ấp vào lòng?”
Hai mẳt Hứa Quân đỏ bừng lẽn, híp mắt lại nói: Từ bỏ em Mộc Tuyết Nhi, anh chẳng qua là tìm về lại với tự do mà thôi!”
Sau khi nói ra những lời này, Hứa Quân rời khòi phòng bệnh mà không hề quay đầu lại.
Mộc Tuyết Nhi lau khô nước mắt, rồi bước tới bên cạnh Lý Thanh Hoa.
“Lý tống, sau này tỏi sẽ chăm sóc cho anh…xin anh đừng báo cảnh sát!”
“Tuyết Nhi, vậy phái xem biếu hiện của em rồi!”
Lý Thanh Hoa đảo mắt, anh ta nhất thời hiếu rồ rồi.
Chẳng trách con tiện nhân lại muốn ở lại chăm sóc cho mình!
Thì ra là cô ta đang lo lắng mình sẽ báo cảnh sát.
Kỳ thực, Lý Thanh Hoa còn e sợ mấy người Bạo Long hơn nữa kìa, cứ coi như đánh chết anh ta, anh ta cũng không dám báo cảnh sát…
“Hứa Quân..:
Ngay khi anh chuẩn bị xuống lầu, ở một góc, giọng nói rụt rè của Liều Như Yên vang lên.
Nói!
“Có phải anh còn nợ tôi một tiếng xin lỗi?”
Ủng hộ chúng mình tại лhayho . com
“Không sai!” Hứa Quân thản nhiên nhìn Liễu Như Yên nhưng lại khiêu khích nói: “Nhưng cứ coi như tỏỉ saỉ đi thì tôi hà tất phải đi xin lỗi bất cứ ai chứ?”
“Anh…hừ!”
Liễu NhưYên hờn dồi hừ lẽn một tiếng.
Người này là đồ bỏ đỉ trong lời nói của mọi người sao?
Trên thế giới này, còn có người đàn ông bá đạo như anh ta sao?
“Tôi đói rồi! Nếu như cô không chẽ thì tôi mờl cõ đi ăn cơm ở căn tin bệnh viện…xem như là xin lỗi đi!”
Nói xong, Hứa Quân xoay người đi đến thang máy, không thèm quay đầu lại.
Còn Liễu Như Yên thì bĩu môi nhưng vẩn đi theo phía sau anh.
Không liên quan gì đến lời nói của lão gia chủ Liễu gia, Liều Như Yên càng ngày càng cảm thấy hứng thú với Hứa Quân rồi.
Trong căn tin của bệnh viện, Hứa Quân không hề có khấu vị gì.
Đột nhiẽn, bóng dáng của Mộc Tuyết Nhi xuất hiện ngay tại cửa căn tin.
Cô đến mua cơm cho Lý Thanh Hoa.
“Liều Như Yẻn, giúp tôi lột một con tôm!”
Hứa Quân trừng mắt nhìn Mộc Tuyết Nhi, mặt không có biếu cảm nói.
“Ồ!”
Liễu Như Yên chớp mắt, vừa lột tôm, vừa nũng nịu nói: