Cô vợ cực phẩm - Chương 133
Những lời chế nhạo ở xung quanh lọt vào tai Lâm Chi.
Gương mặt bà ta đỏ bừng vì xẩu hố…
Liêu Gia Cố Thành mang nét đẹp cổ kính, nhưng trong nét cố kính uy nghiêm lại có xen lẳn nét hiện đại thời thượng.
Trên mặt đất trải thảm đỏ, các loài hoa bao bọc xung quanh, cả cố Thành ngập tràn hương thơm của hoa.
Một vài người phục vụ rất lịch sự đứng bên cạnh phục vụ Hứa Quân và Mộc Tuyết Nhi dùng bữa.
“Anh ăn no chưa? Em buồn ngủ rồi, muốn nghỉ ngơi!”
Nhưng Mộc Tuyết Nhi mới ăn được mấy miếng đã đặt dao dĩa xuống.
Hứa Quân sửng sốt, cười hỏi: “Anh đang định ăn miếng thứ ba… Hơn nữa vẳn còn chưa ước với cắt bánh mà!”
Anh vừa dứt lời, một chiếc bánh kem tám tầng được đẩy vào.
Mộc Tuyết Nhi không nói gì, đi đến trước bánh sinh nhật, lập tức dùng dao cắt bánh ra.
Sau đó cô ước…
Ba giây sau, Mộc Tuyết Nhi mờ mắt ra.
Cô nắm lấy tay Hứa Quân, vội vã nói: “Em cắt bánh rồi, cũng đã ước rồi… Có thế đi nghỉ được chưa?”
“Được!”
Mấy phút sau, Hứa Quân và Mộc Tuyết Nhỉ đi vào một căn phòng ngủ lấy màu đỏ làm chủ đạo.
Liễu Gia Cổ Thành nằm ở giữa sườn núi, từ trong phòng ngủ có thế ngắm nhìn cảnh đêm của hơn nửa Lệ thành.
“Tuyết Nhi, mau qua đây, phong cảnh…”
“Em hỏi anh, có phải anh cảm thấy em rất tùy hứng, không hiếu chuyện, giờ anh không cần em nữa có đúng không?”
Mộc Tuyết Nhi bỗng đi đến sau Hứa Quân, trầm giọng hỏi.
Không khó đế nghe ra từ trong giọng của cô sự tủi thản vỏ cùng.
Mộc Tuyết Nhi không đế Hứa Quân có cơ hội mở lời, tiếp tục nói:
“Nhưng anh có từng nghĩ đến không? Tất cả những khuyết điếm của em… chẳng phải là do anh chiều mà ra sao? Giờ anh đã chiều hư em rồi, anh nói đi là bỏ đi luôn à? Hay là vì Liêu tiếu thư của Liễu gia? Anh thích cô ấy rồi nên mới muốn bỏ em?”
“Anh không có!”
Hứa Quân lập tức phủ nhận.
Mộc Tuyết Nhi nhìn bóng lưng của Hứa Quân, nức nở khóc, hỏi: “Hứa Quản, nếu như người khác thay anh chăm sóc em… Anh… anh yên tâm sao?”
“Anh không yên tâm!”
Giây tiếp theo, Hứa Quân quay đầu lại.
Mắt anh đỏ hoe.
Hứa Quân đi đến trước mặt Mộc Tuyết Nhi, nhìn thật sâu vào mắt cô, nghiêm túc nói:
“Haizz, cứ đề anh chăm sóc em đi vậy! Em nói đúng, là anh đã chiều hư em… thì phải phụ trách đến cùng! Không thể để em đi hại người khác được đúng chứ? Nhưng…”
Hứa Quân hơl dừng lại, nắm lấy tay Mộc Tuyết Nhi.
“Tuyết Nhi, anh thật sự không hề để ý việc em tức giận. Nhưng em phải hứa với anh, sau này đừng nhẳc đến những từ như ly hôn, hay chúng ta kết thúc rồi nữa. Thật sự khiến anh rất đau lòng!”
“Em hứa!”