Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Chương 367:
- Home
- Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
- Chương 367: - Nếu Lâm Chi Vũ đồng ý thì lập tức cử hành hôn lễ
Là hai bó Tulip màu trắng.
Màu trắng đại diện cho tình bạn thuần khiết.
Bó hoa thật tươi tắn xinh đẹp, Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha vuì vẻ nhận lây.
Mao Tuấn cũng tiến vào vòng tiếp theo, Triệu Gỉaỉ Ca là loá mắt nhất, thành còng thăng cấp với thành tích đứng đầu trong tổ thi, làm người ta lau mắt mà nhìn, giành được không ít sự chú ý của fan hâm mộ và giới truyền thông.
Tiếp theo Lệ Hàn Tư xuất hiện, tặng cô ta một bó hoa hồng đỏ.
Triệu Giai Ca nhận lấy hoa, nhưng biểu hiện buồn bực không vuì, hình như cố tình giữ khoảng cách với anh ta.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại quan sát Lãng Kha, thấy cô ấy có vẻ không có gì mà còn hào phóng cười cười: “Tớ và anh ta đã xong rồi, cho nên Hoàn Hoàn không cần nhìn tớ với ánh mắt đó, OK?”
Lăng Kha cười nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Triệu Giai Ca, chua xót trong lòng
đã phai nhạt trước kia luôn cảm thấy đau lòng không chịu nổi, nhưng hiện tại cảm giác đó đã thật sự nhạt nhòa.
Cho nên kết quả cỏ vẩn thua, thua sự chung tình của Lệ Hàn Tưl
Hiện tại cò thật lòng chúc phúc anh ta có thể được như ước nguyện, bởi lẽ anh cố chấp như thế, chẳng phải phải đợi Triệu Giai Ca cả đời?
Rất nhanh Lăng Kha đã dẹp suy nghĩ này qua một bên, đi tới làm nũng với Đường Nguyên Minh: “Lão đại, tụi em thắng rồi, có phải anh nên thể hiện gì đó không?”
Đường Nguyên Minh nhướng mày: “Em muốn cá ỉ gì?”
Lăng Kha nheo mắt lại: “Khì khì, mời tụi em đi ăn một bữa đi?”
Vì thế người của Vũ Yến đi theo Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha ăn ké một bữa của Đường Nguyên Minh.
Triệu Giai Ca từ chối lời mời của Lệ Hàn TƯ để đi theo đoàn xe, Lăng Kha thấy anh ta nhìn theo bóng dáng Triệu Giai Ca rời đi, cảm giác có chút bi thương có chút sa sút.
Nhưng Lệ Hàn Tư là ai?
Anh ta không cần kẻ nào thương hại.
Lăng Kha dời mắt đi, xe chậm rãi chạy qua bên cạnh anh ta.
Hỏm nay không aì bị loại, người của Vũ Yến rất vui mừng, mọi người uống không ít rượu, nhưng ai cũng còn tính táo. Thịnh Hoàn Hoàn không uống bao nhiêu lại choáng váng ghê gớm.
Cồ không biết rượu trái cây mình uống có độ cồn rất cao, Đường Nguyên Minh đã đặc biệt dặn dò mang thứ này cho cô dùng, cô uống vào cũng khống nhận ra.
Sau khi ăn xong Đường Nguyên Minh còn ngồi xe Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng người lái lại là Đường Nguyên Minh.
“Em ngủ chút đi, tới rồi anh gọi em.” Sau khi lên xe, Đường Nguyên Minh nói với Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn mơ mơ màng màng ngồi bên ghế lái phụ, không đáp lại một tiếng mà trực tiếp nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ mất.
Đường Nguyên Minh nhìn cô gái ngủ say bên cạnh, ánh mẳt lướt xuống hai hàng lông mi dài mảnh của cỏ, cuối cùng dừng lại trên
đôi môi hồng kia…
Lăng Phủ
Đêm nay Lăng Hoa Thanh dùng bữa tối ở Lăng Phủ, đì cùng ỏng ta còn có gia đình Lâm Chi Vũ, nhưng trong đó không có An Lan.
Không khí bữa tối cũng không tồi, tuy Lăng lão thái thái không thế hiện thái độ yêu thích Lâm Chi Vũ lắm, nhưng nhìn thấy cô ta và Lăng Thiên Vũ ớ chung hòa hợp thì cũng không phản đối, đã đủ nể mặt Lãng Hoa Thanh.
Sau khi tiền gia đình Lâm Chi Vũ đi, Lăng Hoa Thanh nói với Lăng Tiêu: “Ba thấy con bé Chi Vũ kia rất biết phép tắc, Thiên Vũ lại thích thân cận với con bé, nếu con không có ý kiến thì mau chóng quyết định ngày kết hòn đi.”
Liên hôn thương nghiệp đều như vậy, tình cảm chỉ là dư thừa.
Lăng Tiêu vốn luồn coi thường tình cảm, cho nên cưới aỉ cũng giống nhau: “Con không ý kiến, nếu Lâm Chỉ Vũ đồng ý thì có thể lập tức cử hành hôn lễ.”
Lăng Hoa Thanh vui mừng cười cười: “Ba biết con sẽ không làm ba thất vọng.”
Lăng Tiêu rất lạnh nhạt, Lăng Hoa Thanh đã có được đáp án không tính ở lại thêm, nhưng khỉ rời đi, Lãng Tiêu lại gọi ông ta lại: “Ba.”
Lăng Hoa Thanh dừng bước rồi quay đầu lại.
Lăng Tiêu nói: “Con từng có em gái đúng không?”
Đồng tử của Lăng Hoa Thanh bỗng co rụt lạỉ, sắc mặt hơi trầm xuống: “Ai nói cho con?”
Nhiều năm qua Lăng Hoa Thanh tự cho là giấu giếm rất kín, Lăng Tiêu không hề hay biết việc này.
Lăng Tiêu liếc nhìn Bạch quản gia một cái.
Bạch quản gia đưa một phần văn kiện lên, Lăng Hoa Thanh lật ra, đồng tử từ từ co lại: “Đây là từ đâu ra?”
Bạch quản gia đưa cho Lăng Hoa Thanh một phần kết qua xét nghiệm DNA, trên đó viết tên ỏng ta và Lăng Tích, kết quả giám định là cha con ruột.
Con ỏng ta chỉ có một mình Lăng Tỉéu, Lăng Tích này là ai?
Lăng Tiêu mở miệng: “Tích Nhi, xuống
đây!”
Lăng Hoa Thanh lập tức ngẩng đầu, liền thấy một cô gái nửa bên mặt đầy đốm đỏ đứng trên hành lang lầu hai, nhút nhát sợ sệt mà nhìn ông ta.
Mà dì Hà lại đứng bên cạnh Lăng Tích.
Lăng Hoa Thanh nằm mơ cũng không quên được cái đốm đỏ như máu kia, sau khi nhìn thấy dì Hà thì tất cả đều sáng tỏ.
Thì ra lần trước dì Hà ăn cắp tóc của ông ta không phải hoài nghi Tiêu Nhi, mà là đế xét nghiệm DNA cho ồng ta và cô gái này.
Thì ra thứ nghiệp chướng này còn chưa chết!
Lăng Hoa Thanh siết chặt kết quả trong tay, mặt mày xanh mét nhìn dì Hà mà rống giận: “Vì sao nó còn sống?”
Cảm xúc của Lăng Hoa Thanh lập tức mất khống chế, vẻ mặt rất đáng sợ.
Lăng Tích bị dọa trốn ra sau lưng dì Hà.
Dì Hà vội an ủi Lăng Tích: “Tích Nhi đừng sợ, ba sẽ không tổn thương con, tới đây, chúng ta xuống lầu trước.”
Lăng Tích nhìn về phía Lăng Tiêu dưới lầu, thấy hắn gật đầu mới để dì Hà nắm tay cô đi xuống.
Lúc này Lăng Hoa Thanh lại trợn mắt rít gào: “Tôi hỏi bà, vì sao nó còn sống.”
Dì Hà “Bùm” một tiếng quỳ xuống trước mặt Lăng Hoa Thanh: “ông hai, ông xem kết quả xét nghiệm trong tay đi, Tích Nhi là con gái ruột của ông!”
Lúc này Lăng Hoa Thanh mới nhớ kết quả trong tay, ông ta xem lại hai lần rồi đột nhiên xé nát thành mảnh vụn và ném đi: “Kết quả này là giả, bà đừng mơ tưởng gạt được tôỉ.”
Nhìn những mánh vụn trên mặt đất, dì Hà đỏ mắt: “Vì sao ỏng hai khỏng tin, Tích Nhi thật sự là con ruột của ông mà!”
“Câm miệng.” Lăng Hoa Thanh đá dì Hà một cái, dữ tợn chỉ vào bà mà quát: “Tôỉ hỏỉ bà vì sao nó còn sống, vì sao thứ nghiệp chướng này còn sống.”
Lăng Tích sớm đã bị dọa ngốc, run rẩy trốn phía sau Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn Lăng Hoa Thanh mất khống chế cảm xúc, hắn chưa bao giờ nhìn
thấy vẻ mặt này của ba, từ nhỏ Lăng Hoa Thanh luôn gỉữ hình tượng ôn hòa lề độ trước mật hắn, lúc nào khóe miệng cũng mang theo ý cười nhàn nhạt.
Nhưng hiện tại, người đàn ông trước mặt làm hắn cảm thấy thực xa lạ.
Hẳn có thể lý giải vì sao năm đó ông bóp chết Tích Nhi, nhưng hắn không hiểu tại sao đã qua nhiều năm như vậy, kết quả giám định đặt ngay trước mặt mà ông lại làm như không thây.
Vì sao?
Chẳng lẽ trong thời gian An Lan mang thai Tích Nhi, ba không chạm vào bà ta, cho nên mới chắc chắn Tích Nhi không phải con ruột của mình?
Khỉ Lăng Hoa Thanh duổỉ tay bắt lấy Lăng Tích, Lăng Tích bị dọa thét chói tai, Lăng Tiêu giơ tay ngăn cản: “Ba, ba bình tĩnh một chút.”
Đau đớn truyền đến từ cổ tay làm Lăng Hoa Thanh chuyển thù hận về hướng Lăng Tiêu, mãi đến khi thấy rõ gương mặt hắn thì lý trí mới trớ về.
“Dừng tay.” Lúc này, tiếng rống giận của
Lãng lão thái thái truyền đến từ trên lầu.
Rất nhanh Lăng lão thái thái đã đến trước mặt Lăng Hoa Thanh, gỉơtay tát mạnh vào mặt ông ta, tiếp theo nâng roi trên tay lên quất: “Tao đánh chết thằng nghiệt tử này.”
Cây roi Lăng lão thái thái cầm trên tay là “Gia pháp” tổ truyền của Lănq qỉa.