Cô Vợ Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 29
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn được cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Khi Ôn Đình Vực đến trước mặt, sự hưng phấn của cô ta đạt đến cực hạn.
Người đàn ông này anh tuấn đến mức không giống người thường.
Cố Xảo Xảo nở một nụ cười mà cô ta tự cho là mê người nhất.
“Em không sao chứ?” ôn Đình Vực thản nhiên mở miệng.
cố Xảo Xảo choáng váng đầu óc, sao người ôn Đình Vực nhìn không phải cô ta?
Hình như anh nói chuyện với cố Niệm Niệm ở bên cạnh mình?
“Không sao.” cố Niệm Niệm hất tay Cố Xảo Xảo ra.
Lúc xuống lầu, cố Bân và cố Xảo Xảo giữ chặt cô. Lúc này, cố Xảo Xảo đang si ngốc, hất phát là ra, còn Cố Bân đang giữ chặt tay cô.
Ánh mắt Ôn Đình Vực quét đến.
Ánh mắt đó như một thanh kiếm sắc, khiến người khác run sợ. cố Bân bị
dọa sợ đến buông lỏng tay.
“Chồng à, anh đến cứu em rồi.” Niệm Niệm cười đến xán lạn.
Tiếng cô vô cùng ngọt ngào, lại lớn nữa, chắc chắn mọi người đều nghe thấy rõ ràng.
Cố Niệm Niệm tự nhận mình không phải là một bạch liên bông.
Người khác đối xử tốt với cô, cô sẽ
đôi xử tot gap bội.
Nhưng nếu người khác đụng phải cô, cô cũng không phải thánh mẫu.
Cô thấy rõ vẻ mê mệt của cố Xảo Xảo và Lưu Tư Ngữ, cố ý kích thích
Quả nhiên, hai người này nghe thấy Cố Niệm Niệm gọi ôn Đình Vực là chồng, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Ôn tổng, loại người này sao xứng gọi anh là chồng? Anh biết cô ta có bối cảnh thế nào không?”
Lưu Tư Ngữ không nhịn được, nhảy xổ ra.
“Cô ta là con gái nhà nghèo, đứa con gái xuất thân bình dân thế này sao xứng với anh được?” Lưu Tư Ngữ chỉ vào căn hộ của họ: “ôn tổng anh xem, cô ta ở cái loại nhà nghèo hèn thế này đây!”
Lưu Tư Ngữ là thiên kim tiểu thư ở
biệt thự, mà ngay cả tư cách đứng trước mặt ôn Đình Vực cô ta còn không có. cố Niệm Niệm dựa vào đâu lại dám gọi ôn Đình Vực là chồng!
Cố Niệm Niệm ngủ với thằng em đần của cô ta đã là với cao rồi! Thế mà cũng xứng nhúng chàm ồn Đình Vực!
“Cô ấy không xứng, cô xứng sao?” Ngữ khí Ôn Đình Vực bình thản nhưng lại mang cơn rét lạnh như sương sớm mùa đông.
Lưu Tư Ngữ á khẩu.
Cố ta không xứng với ôn Đình Vực?
Thế mà Cố Niệm Niệm lại xứng sao.
Lưu Tư Ngữ khô khốc cả miệng, cô ta lắp bắp nói: “Ôn tổng, cố Niệm Niệm sẽ gả cho thằng em đần kia của tôi.”
Ý cô ta là, Cố Niệm Niệm chỉ xứng gả cho một thằng đần đàu óc có vấn đề, thế thì Ôn Đình Vực sẽ không muốn dây gì với cô nữa đúng không.
Cố Niệm Niệm nghe Lưu Tư Ngữ nói vậy, đáy lòng thầm căng thẳng.
Cô biết đàn ông thích sĩ diện, huống chi Ôn Đình Vực còn là nhân vật lớn như vậy.
Lưu Tư Ngữ nói cố Niệm Niệm phải
gả cho một thằng đần trước mặt nhiều người như vậy, ôn Đình Vực có còn nguyện ý cùng cô có một cuộc hôn nhân trên hợp đồng nữa hay không?
Mặc dù biết người đàn ông trước mặt là người hô mưa gọi gió không chỉ ở thành phố A, mà còn trong và ngoài nước, thế mà cố Niệm Niệm không có chút ý định trèo cao nào.
Nhưng cô lại cần một cuộc hôn nhân trên hợp đồng với người đàn ông này, bởi vì chỉ cỏ thế cô mới cỏ thể thoát khỏi việc phải gả cho một thằng đần mà gia đình an bài.
Cô gái tôi muôn cưới, em trai cô dám
cưới sao?” Không do dự chút nào,
Ôn Đình Vực nói thẳng ra miệng.