Cô Vợ Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 31
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn được cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Khu nhà Thanh Thần.” ôn Đình Vực nói: “Chúng ta chỉ có hôn nhân trên hợp đồng, không cần ở cùng.”
cố Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm.
Không phải ở cùng, vậy thì quá tốt ròi!
Chỉ là Thanh Thần là khu nhà số một số hai ở thành phố A, giá nhà đắt đến kinh người.
“Sau này anh để tôi ở đây sao? Có thể chuyển sang nơi khác không? Chỗ đó đắt qua, tôi sợ…”
“Đây không phải vấn đề em cần quan tâm.” Ôn Đình Vực ngắt lời cố Niệm Niệm: “Làm vợ trên hợp đồng của tôi, lo việc ăn ở là trách nhiệm của tôi.”
Cứ nói vậy, lòng cố Niệm Niệm
không tránh khỏi bất an.
Chiếm tiện nghi công khai thế này khiến cô không quen lắm.
Như thể đọc được suy nghĩ của cố Niệm Niệm, ánh mắt cố Đình Vực sâu hơn: “Nếu em cảm thấy ngại nhận thì có thể lấy thân báo đáp.”
“Không.” cố Niệm Niệm giật nảy người, kêu lên.
Khóe môi ôn Đình Vực lộ ra nụ cười nhạt: “Vậy thì cứ nhận không phải ngại, đỡ chuốc khó chịu vào thân.”
Cố Niệm Niệm là người thông minh, cô hiểu ngay ý của ôn Đình Vực.
Cô phải học được cách thản nhiên tiếp nhận, nếu không chỉ khiến mình khổ.
“Con người anh xem ra cũng không tệ.” Cố Niệm Niệm không nhịn được bật cười.
“Không có gì không tệ, chúng ta có lợi ích qua lại thôi, thể theo nhu cầu.” ôn Đình Vực từ tốn nói.
“Anh yên tâm, tôi sẽ phối hợp làm một người vợ trên danh nghĩa của anh.”
“Em chỉ cần phối hợp để đối phó với mẹ tôi là được rồi.”
“Cái khác không cần sao? Ví dụ như hoạt động gì cần bạn gái?” cố Niệm Niệm hỏi.
Cô thích xem TV, hay thấy những người đàn ông trong xã hội thượng lưu thường phải đưa vợ đến các loại hoạt động xã giao.
“Tất nhiên là không cần.” ôn Đình Vực nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Nghe thấy câu trả lời như vậy, cố Niệm Niệm cũng vui. Vậy là người vợ trên hợp đồng này cũng vẫn được thả lỏng nha.
“Em cũng có lộ mặt được đâu.” ôn Đình Vực nói thêm một câu.
‘Anh!” Cố Niệm Niệm đang mừng
chuyển sang tức giận.
“Tôi có nói sai sao?” Đôi mắt ôn Đình Vực đen thăm thẳm.
Cố Niệm Niệm căng mặt. Cũng không sao, nhưng có cần phải nói thế không?
Cô nhìn bộ đồ không đến hai trăm tệ đang mặc trên người, đúng là chẳng ra sao thật.
“Nhưng nếu em muốn phối hợp thì có một chỗ khác cần đó.”
“Chỗ nào?”
‘Trên giường.” Giọng ôn Đình Vực
đầy ý vị.
Cố Niệm Niệm đỏ mặt: “Anh nói gì vậy hả?”
“Gì là gì?” Ôn Đình Vực kéo dài giọng.
“Anh biết là ý gì mà.” cố Niệm Niệm thở phì phì.
“Tôi không hiểu.”
Được thôi, Cố Niệm Niệm cô thua.
“Anh muốn chiếm tiện nghi của tôi đúng không?” cố Niệm Niệm hỏi thẳng.
Cô đã nói đến vậy rồi thì Ôn Đình Vực cũng không đùa nữa: “Ban nãy đã nói với em rồi, hôn nhân trên hợp đồng, tôi sẽ không chiếm tiện nghi của em, em có thể thủ thân như ngọc.”
“Còn thủ thân như ngọc kiểu gi nữa.” Cố Niệm Niệm hừ khẽ một tiếng, sắc mặt đột nhiên trở nên ảm đạm: “Đều rơi vào tay anh rồi còn gì.”
Không khí trong xe đột nhiên trở nên trầm mặc.
“Xin lỗi em.” ôn Đình Vực đột nhiên nói.