Cô Vợ Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 33
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn được cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Một căn hộ lớn thế này lại thuộc về mình rồi?
Nhưng cho dù ôn Đình Vực nói vậy, cô cũng không phải người có lòng tham.
cố Niệm Niệm, đến khi hết hợp đòng thì mày vẫn nên trả nhà cho người ta.
Nghĩ đến sau này sẽ trả, cố Niệm Niệm nhẹ lòng hẳn, cô lăng xăng nhìn quanh một vòng.
Cản hộ này rất lớn, không ngờ mình lại có giá như thế.
Cố Niệm Niệm vào phòng ngủ trước. Bên trong có một chiếc giường lớn màu hồng, cửa sổ có rèn lụa bay màu hồng, còn có một chiếc bàn nhỏ, trên đó bày đủ loại búp bê.
Cố Niệm Niệm ngả lưng trên giường lớn, lăn qua lăn lại.
Trơi ơi, êm quá đi!” Cô kinh ngạc nói.
Chiếc giường của cô ở nhà họ cố là loại thô cứng, đến đệm cao su cũng chẳng có. Đây là lần đầu tiên cô ngủ trên chiếc giường êm như vậy.
Không, là lần thứ hai ngủ.
Cố Niệm Niệm đột nhiên nhớ lại có lần vô tình ngủ ở giường cố Xảo Xảo, giường của cố Xảo Xảo có trải đệm cao su.
Khi ấy Cố Niệm Niệm cảm thấy thật sự rất thoải mái.
Nhưng cố Xảo Xảo rất ghét bỏ mà đuổi cô đi. Cô năn nỉ Chu Mỹ Ngọc là
mình cũng muốn ngủ giưò’ng êm nhưng Chu Mỹ Ngọc chỉ nói một chữ, cứt!
Cùng là con gái nhưng Chu Mỹ Ngọc đối xử với Cố Xảo Xảo và Cố Bân hoàn toàn khác biệt.
Bây giờ cô cũng được ngủ trên giường lớn và êm thế này rồi, nghĩ lại cũng thấy không thể tưởng tượng được.
Cố Niệm Niệm nằm trên giường, mơ màng thiếp đi.
Cô mơ một giấc mơ rất lạ, giấc mơ đã từng mơ thấy nhiều lần.
Trong mơ cô vẫn còn bé, mặc bộ váy công chúa màu hồng, ôm một con búp bê.
Cô ở trong hoa viên, cả ngày không tìm thấy búp bê.
Cô rất khổ sở, tìm búp bê khắp nơi.
Có một tiếng nói đột nhiên xuất hiện, bảo cô rằng búp bê của cô bị chôn bên ngoài.
Cô đi theo tiếng của giọng nói đi, trông thấy một cái hố đất nhỏ.
Âm thanh đó tiếp tục vang lên, búp bê của cô bị chôn ở trong đó.
Cố Niệm Niệm đào đất ra quả nhiên nhìn thấy con búp bê Tây Dương bẩn thỉu.
Cô ôm con búp bê Tây Dương chuẩn bị trở về nhà nhưng lại phát hiện đường trở về nhà dày đặc sương mù, cô rốt cuộc không tìm thấy nhà mình.
Chờ tỉnh mộng đã là buổi sáng.
Giấc mộng này cô thường xuyên mơ thấy, số lần nằm mơ quá nhiều làm Cố Niệm Niệm nghi ngờ mình liệu lúc nhỏ có thật sự có một con búp bê Tây Dương như vậy không.
Nhưng cô thật sự nhớ không ra, bởi vì Ký ức tuổi thơ của cô gần như trống rỗng.
Ôn Đình Vực nói người hầu là được mời đến sau khi cố Niệm Niệm tỉnh lại không lâu, là một bác gái khoảng năm mươi tuổi và mấy cô gái trẻ tuổi
“Cố tiểu thư, về sau cô có thể gọi tôi là Lý A Dao.” Bác gái hiền hậu cười.
“Vẩn nên gọi bác là dì Lý đi.” Miệng Cố Niệm Niệm thực ngọt.
Dì Lý cười càng thêm vui vẻ, bà giới thiệu mấy cô gái trẻ tuổi kia cũng là hầu gái cái khiến cố Niệm Niệm hoảng sợ.
“Căn nhà lớn như vậy tất nhiên cần nhiều người quét tước vệ sinh.” Dì Lý giải thích.
“Quá lãng phí, cháu cũng có thể quét tước, cháu rất khỏe.” cố Niệm Niệm giơ cánh tay lên.
Dì Lý cười: “Đây là tiên sinh phân phó, Cố tiểu thư cô yên tâm đi, sẽ không quấy rầy cô và tiên sinh đâu.”
Sẽ không quấy rầy cô và tiên sinh.
Mặt của Cố Niệm Niệm đỏ lên, có phải dì Lý hiểu lầm gì rồi không.
Nghĩ như vậy cô cũng không dám nói cái gì, qua loa lấy lệ xong lập tức
chuồn ra khỏi nhà.