Cô Vợ Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 35
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn được cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Nhưng bây giờ tôi vẫn chưa khai giảng, có thể kiếm thêm chút thu nhập, hơn nữa chỉ nửa năm nữa là tôi tốt nghiệp rồi, cũng không còn là sinh viên nữa.” Vì cảm động nên giọng nói của cô không khỏi yếu đi vài phần.
“Em muốn kiếm tiền thì chờ sau khi tốt nghiệp. Hơn nữa, bây giờ không
cần phải nghĩ nhiều như vậy, tôi có tiền.” Rồi Ôn Đình Vực dừng lại một chút: “Bây giờ em đang ở đâu?”
“Tôi?” Cố Niệm Niệm không biết đang êm đang đẹp cố Đình Vực hỏi thế làm gì nhưng vẫn thành thật đáp:
“Bây giờ tôi đang ở xưởng trà.”
“Em đợi đó, tôi đến ngay.” ôn Đình Vực nói xong thì cúp máy.
Ôn Đình Vực nói chuyện luôn mang theo khí thế khiến người khác không thể kháng cự. Như việc anh bảo cố Niệm Niệm đợi, cố Niệm Niệm cũng chờ thật.
Trong lúc đợi, cố Niệm Niệm nhận
được điện thoại của Hà Thư Thư: “Niệm Niệm, sao hôm nay cậu vừa đến đã đi rồi?”
“Không thể nói rõ trong vài câu được, sau này mình sẽ kể.” cố Niệm Niệm thấy một chiếc Lincoln từ xa đến, không hiểu sao cô cảm thấy người bên trong chắc chắn là ôn Đình Vực.
“Được rồi.” Hà Thư Thư suy nghĩ một lúc rồi cúp máy.
Cố Niệm Niệm gần đây có vẻ thần thần bí bí. Cậu ta nghĩ rằng đến khi đi học lại nên tìm cô nói chuyện rõ ràng.
Chiếc Lincoln dừng bên cạnh cố Niệm Niệm. Cửa sổ xe hạ xuống,
gương mặt anh tuấn không giống người phàm của ôn Đình Vực xuất hiện.
“Lên xe.” Giọng nói anh vẫn luôn lạnh nhạt như vậy.
“Chúng ta đi đâu đây?” cố Niệm Niệm không lên ngay mà hỏi.
“Em sợ tôi bán em đi sao?” ôn Đình Vực nhướng mày.
Cố Niệm Niệm nghĩ một lúc rồi lên xe, nghiêm túc nói: “Anh cỏ tâm lý phòng bị nặng quá.”
“Sao lại nói vậy?” Hai đầu mày ôn Đình Vực thanh lãnh.
“Như việc tôi hỏi chúng ta đi đâu, anh cũng không nói thẳng, cứ phải quanh co nói chuyện khác để thăm dò thái độ của tôi.” Cố Niệm Niệm nói.
Khóe miệng ôn Đình Vực co quắp.
“Chúng ta đi lĩnh giấy hôn thú.” Một lúc sau, Ôn Đình Vực nói.
Nhận giấy chứng nhận kết hôn!!
Cố Niệm Niệm bị dọa sợ.
Cô đờ ra cả buổi, hơn nửa ngày sau mới mạnh mẽ cười một tiếng: “Anh không nói đùa sao?”
“Không nói đùa, không phải đã nói xong về hợp đồng hôn nhân rồi sao? Không đi nhận giấy hôn thú thì sao gọi là kết hôn?” Mặt Ôn Đình Vực rất nghiêm túc, không có vẻ gì là nói giỡn.
Cơ thể mảnh khảnh của cố Niệm Niệm bắt đầu run rẩy.
II II
cố Niệm Niệm cho rằng ôn Đình Vực nói đến hợp đồng hôn nhân chẳng qua là hai người ra vẻ để đối phó với người khác, cùng lắm là ký một bản hợp đồng, không ngờ ôn Đình Vực lại bảo nhận giấy chứng nhận kết hôn.
Trong mắt cố Niệm Niệm, nhận giấy chứng nhận kết hôn là việc lớn.
Nếu Ôn Đình Vực thật sự muốn lĩnh giấy hôn thú cùng mình, cố Niệm Niệm cảm thấy nhất định phải nói rõ một số chuyện với anh.
“Anh hiểu về tôi không mà muốn nhận giấy hôn thú với tôi?” cố Niệm Niệm nháy nháy mắt.
“Trước mắt chỉ hiểu về phương diện giường chiếu, những thứ khác sau này từ từ tìm hiểu sau.”
Mặc dù nói ra toàn những lời không cần mặt mũi nhưng ôn Đình Vực lại nói đến thản nhiên.
Khuôn mặt già của cố Niệm Niệm đỏ bừng lên.
Cô khịt mũi một cái: “Anh thật sự muốn đi nhận giấy hôn thú với tôi ư? Tôi nói cho anh biết, tôi rất nghèo, nghèo đến mức không có tiền đóng học phí đại học.”
“Em không có cũng không sao, tôi có tiền là được rồi.”
“Hơn nữa quá khứ của tôi còn rất phức tạp.”
“Phức tạp thế nào?”
“Tôi đã làm qua rất nhiều công việc, có làm công nhân ở xưởng trà, thậm chí còn đi bán rượu ở nơi hỗn loạn như quán bar.”
“Cho nên tôi càng cảm thấy chọn em là chính xác.” ôn Đình Vực lạnh nhạt nói.
“Thứ nhất, em còn trẻ như vậy mà đã làm việc nặng ở xưởng trà. Thứ hai, có thể bảo trì được thân thể trong sạch ở nơi hỗn loạn như quán bar đã đủ để tôi lau mắt mà nhìn em.” Đôi
mắt đen sâu thẳm của ôn Đình Vực nhìn Cố Niệm Niệm.
Hô hấp Cố Niệm Niệm cứng lại.
Sau nửa ngày cô mới cười cười: “Cảm ơn anh.”