Cô Vợ Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 36
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn được cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Chúng ta đi nhận giấy hôn thú đi.”
“Được.” Vừa nói xong cố Niệm Niệm mới nhớ đến: “Hôm nay là cuối tuần, Cục Dân Chính không có làm việc.”
Lông mày ôn Đình Vực lạnh lùng ngạo mạn: “Tôi muốn làm giấy thì ngay cả cuối tuần vẫn có thể làm được.”
Trong nháy mắt cố Niệm Niệm choáng váng.
Quả nhiên vừa đến Cục Dân Chính, nhân viên làm việc đã chờ ở đây từ lâu.
Sau khi hai người nhanh chóng nhận giấy hôn thú xong, Mạc Bạch mang hộp quà chocolate phân phát cho nhân viên làm việc ở Cục Dân Chính.
Giống như người mới kết hôn, sẽ mang ít kẹo chocolate linh tinh cho nhân viên làm việc ở Cục Dân Chính nhưng rất ít người hào phóng như vậy, đưa mỗi người hộp quà to như thế.
Đôi mắt Cố Niệm Niệm thường thường liếc nhìn hộp chocolate kia.
Sau khi lên xe, ôn Đình Vực đột nhiên hỏi: “Em rất thích ăn hãng chocolate đó sao?”
Cố Niệm Niệm sửng sốt, ngay sau đó cười khổ một cái: “Tôi làm sao có thể được ăn loại chocolate quý hiếm như vậy. Cái đó là của một hãng nước Pháp nhỉ.”
Tất cả là do Mạc Bạch mua, ôn Đình Vực cũng không biết là nơi nào.
Cố Niệm Niệm cắn ngón tay: “Khi tôi vừa mới tiến vào đại học, khoa chúng tôi có một nữ sinh rất xinh đẹp, trong
nhà lại có rất nhiều tiền. Lúc cô ta đi chơi ở Pháp về đã mang theo rất nhiều loại chocolate của hãng này.”
Ánh mắt Ôn Đình Vực nhìn cô, chăm chú lắng nghe.
Cố Niệm Niệm muốn nói hết ra, cô tiếp tục nói: “Cô ta phân phát cho tất cả bạn học trong khoa ăn nhưng riêng tôi thì lại không cho, bởi vì cô ta nói đây là một loại xui xẻo. Người nghèo giống như tôi ngày thường không được ăn chocolate tốt, ăn rồi cũng chả biết ngon hay dở nên không mang cho tôi.”
Khóe môi cố Niệm Niệm lộ ra một nụ cười tự giễu: “Tôi nói rồi, tôi rất
nghèo.
Đôi mắt đen của ôn Đình Vực sáng lên, sau nửa ngày anh mới vỗ vỗ vào đầu Cố Niệm Niệm.