Cô vợ lừa đảo: thiếu gia tôi sai rồi - Chương 85
Những người khác chỉ là kinh ngạc, nhưng với Khương Tiểu Mễ thì đó lại là một nỗi kinh hoàng.
Chẳng trách Liễu Vi Vi hỏi cô nhà của Hoàng Nhan Gia Thái ở đâu, chẳng lẽ cô ấy muốn quay lại với anh ta sao?
Tan làm, Liễu Vi Vi xuống thang máy đi tới hầm để xe, nơi đậu
một chiếc xe thể thao Lotus màu đỏ tươi, vô cùng bắt mắt.
Tít tít…Bấm khóa điều khiển trung tâm, cửa xe tự động mở.
Sau khi lên xe, Liễu Vi Vi không khởi động xe mà cầm cuốn tạp chí đặt lên trên vô lăng, nhìn nó chăm chú.
Đã từng có một thời, cô cũng là nữ chính trong ảnh, Hoàn Nhan Gia Thái nấu một bàn ăn ngon, anh không hề động đũa, chỉ ngắm nhìn cô ăn, ánh mắt rất chăm chú, sau đó cả hai trao nhau nụ hôn.
Đột nhiên cay cay sống mũi, Liễu Vi Vi lấy khăn ăn ra lau.
Sau khi kiềm chế lại cảm xúc, Liễu Vi Vi bắt đầu nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt tự tin nhưng cô độc hiện rõ trên tấm kính chắn gió.
Cô là Liễu Vi Vi, tác giả của tờ tạp chí Kim Bài, cô có đủ vốn liếng đề giành lại những thứ thuộc về mình, bao gồm cả một con người.
Chỉ cần anh ấy chưa kết hôn, mình vẫn còn có cơ hội.
Không, cho dù có kết hôn rồi cũng chả sao, anh ấy sẽ phải lỵ hôn mà thôi.
“Quả nhiên là không thể qua mắt ông chủ được.” Sau khi đã cạn kiệt tinh lực, trên gương mặt anh tuấn đó hiển hiện lên đôi phần ân hận, Hoàn Nhan Gia Thái vò đầu bức tóc vô cùng bực bội, đang nằm trên giường thì bỗng ngồi bật dậy.
Nằm bên cạnh Hoàn Nhan Gia Thái chính là Tống Chân Chân, bởi vì tiêu hao quá nhiều sức lực cho nên vẫn tiếp tục chìm vào giấc ngủ, gương mặt cô đỏ ừng, đôi môi mấp mấp, phát ra tiếng
ngáy ngủ nhè nhẹ từ trong miệng.
Hoàn Nhan Gia Thái véo nhẹ cô: “Thật hết cách.”
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Hoàn Nhan Gia Thái thu ánh mắt lại, hỏi vọng ra với giọng điệu uể oải: “Có chuyện gì?”
“Thái tử gia, có khách đến tìm ngài.”
Hoàn Nhan Gia Thái chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức nghĩ rằng bọn người Phong Giác tìm đến, thế là nhanh chóng mặc quần áo
vào rôi bước ra ngoài.
Đi đến phòng khách, bên ngoài mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, ánh nắng chiều như một dải lụa nhiều màu trãi dài trên bầu trời, những tia sáng màu vàng cam chiếu xuyên qua bức tường bằng kính, khiến cho cả căn biệt thự như đắm chìm trong ánh nắng huyền ảo.
Hoàn Nhan Gia Thái dừng bước, đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào vị khách vừa mới đến.
Mái tóc xoăn xoăn thả dài trên vai, gương mặt thanh tú đẹp đến
mê người, vị khách ấy đang nghiêng đầu nhìn ra vườn hoa sặc sỡ bên ngoài bức tường bằng kính thủy tinh, điệu bộ dường như rất yêu thích.
Hình như cảm nhận được có người bước đến, Liễu Vi Vi quay đầu lại, khi cô nhìn thấy người đàn ông dáng dấp như thiên thần đang đứng phía sau lưng, giật mình, sắc mặt của Liễu Vi Vi bỗng nhiên trắng bệch ra.
Đã sáu năm rồi, ngoại trừ phong thái vững vàng hơn thì hình như anh cũng không thay đổi gì nhiều
Hai người cứ ngoay ngoắc nhìn đối phương, làm như thế giới này chỉ có riêng hai người bọn họ.
Dì Dương định bụng pha trà mang lên, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị ấy thì lập tức lùi ra sau, nhường lại không gian cho hai người đang đứng trong phòng khách.
Liễu Vi Vi cố bình tĩnh lại, sau đó rặn ra một nụ cười mỉm: “Lâu quá không gặp nhỉ, A Thái.”
A Thái….Tên gọi này đã rất lâu
rồi anh chưa được nghe.
Ánh mắt đang tràn ngập phấn khởi phút chốc trở nên lạnh nhạt, cả giọng nói cũng trờ nên lạnh lùng đến rợn người: “ừm, quả thật lâu quá không gặp rồi.”
Liễu Vi Vi cố gắng dùng nụ cười để hóa giải tình cảnh ngượng ngùng này: “Không mời em được cốc rượu sao?”
“Đây là nhà của tôi chứ không phải quán bar.”
“Vậy…Vậy thì để em mời anh
đến quán bar ngồi chơi nhé?”
Chì có một yêu cầu nho nhỏ vậy
thôi mà cũng khiến anh khỏ xử hay sao?
“Cô tìm tôi có chuyện gì vậy?” Hoàn Nhan Gia Thái đút tay vào trong túi quần, vẻ mặt không mấy tập trung.
Liễu Vi Vi nhìn vào người đàn ỏng với gương mặt anh tuấn đến tự mãn kia, không biết vì sao, những gì định nói đều không thể nói ra.
Hoàn Nhan Gia Thái nở một nụ cười châm chọc: “Có phải là cô nhìn thấy tôi vẫn còn sống, cho nên rất ngạc nhiên chảng?”