Cô vợ lừa đảo: thiếu gia tôi sai rồi - Chương 86
H
“A Thái..” Bức tường tâm lý
kiên cường mà cô cất công dựng nên trước khi bước vào đây đã bị mấy câu nói châm chích của anh phá tan, Liễu Vi Vi lộ ra gương mặt đau khổ, cô quay mặt đi, giọng nói đầy sự dày vò ân hận: “Anh đừng nói như vậy.”
“Vậy tôi phải nên nói như thế nào? Hay là cô dạy tôi đi?”
“Anh đừng hiểu lầm, thật đấy, tình cảm em dành cho anh trước nay vẫn vậy, chưa bao giờ thay đổi.”
“Khi tôi đang quân quanh bên bờ
vực giữa sự sống và cái chết, lúc đó cô đã mang thai con tôi rồi, ấy mà vẫn chịu gả cho người khác,
thế mà cô nói….chưa bao giò’
thay đổi à?” Hoàn Nhan Gia Thái cũng quay mặt đi, nhìn về vườn hoa bên ngoài kia, dường như cảm thấy nhìn cô ta còn không bằng nhìn vào bụi hoa lùm cỏ.
Liễu Vi Vi cắn chặt môi, trong ánh mắt hiện lên sự uất ức: “Anh hiểu lầm em rồi.”
Hoàn Nhan Gia Thái quay đầu lại nhìn cô, giọng điệu mỉa mai: “Liễu tiểu thư, chồng của cô có biết cô đến nhà tôi không?”
“Chồng”, chỉ vỏn vẹn một từ ấy thôi mà nó đã đâm chọc vào tự tôn của cô, Liễu Vi Vi tuyệt vọng nhắm nghiền đôi mắt lại: “Anh đừng nói như vậy với em, A Thái, trước giờ em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm tổn thương anh.”
Liễu Vi Vi biết rằng, đã kích khi ấy đối với anh là quá lớn, nhưng cô cũng có nỗi khổ của riêng mình.
Nếu như không phải vì muốn giữ lại đứa con của anh thì cô đã không phải cam chịu gả cho người ta.
“Làm tổn thương tôi? Ha ha, bây
giờ thì cô chẳng thể nào tổn thương tôi được nữa rồi.”
Tống Chân Chân tỉnh rồi, mở mắt ra trong vòng một giây, cơn đau khắp người khiến cô cau mày. Điều khiến cô khó chịu hơn cả là cơn đau ở đầu.
Mấy ngày hôm nay đều như vậy, mỗi lần tỉnh dậy đầu đều như muốn vỡ ra.
Hoàn Nhan Gia Thái đưa cô ấy đi bệnh viện, tất cả các cuộc kiểm tra đều đã được thực hiện, và không có gì bất ổn.
Đôi chân trắng nõn xỏ vào đôi dép lê, bước đi với đôi chân run rẩy, cô ấy muốn uống nước.
Cô ấy từ phòng ngủ bước ra, thì nghe được đoạn đối thoại như
vậy.
“A Thái, anh đừng như vậy nữa, em đã khổ lắm rồi.”
Tống Chân Chân rón rén áp người vào tường, vểnh tai lên nghe.
“Cô thì khổ cái nỗi gì? Chẳng phải cô có một người chồng rất yêu thương cô hay sao?”
Khi họ còn ở bên nhau, người đàn ông đã theo đuổi Liễu Vi Vi, anh ta không ngờ rằng, anh ta vừa bị tai nạn xe hơi, người kia đã lợi dụng và kết hôn với Liễu Vi Vi.
Một người phụ nữ như vậy có tư cách gì bảo anh ta quay lại.
Nhắm mắt lại, không muốn nhìn vào khuôn mặt đang khóc lóc của cô ấy: “Cô về đi, tôi mệt rồi.”
“A Thái, sự việc vốn dĩ không giống như anh nghĩ đâu, lúc đó em….”
“Đủ rồi!”
Tiếng hét hung hãn khiến Liễu Vi Vi hoảng sợ, tương tự như vậy, nó cũng khiến cô gái lén trốn trong góc để nghe trộm phải sợ hãi.
Nghe thấy âm thanh lạ thường, Hoàn Nhan Gia Thái quay lại đột ngột, ra lệnh cho người đứng ờ góc tường: “Ra đây.”
Dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Liễu Vi Vi, Tống Chân Chân ủ rũ đi ra khỏi góc tường, bởi vì cúi đầu nên không nhìn rõ mặt, nhưng mái tóc dài đen bóng lại
rất bắt mắt, ngay cả một người phụ nữ như Liễu Vi Vi cũng không khỏi ngưỡng mộ.
Tống Chân Chân giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó, hai vai cô co rúm lại và cái đầu yếu ớt nhún xuống, cô thậm chí không có dũng khí để nhìn lên.
“Xin lỗi, tôi đã làm phiền hai người rồi.” Cô chỉ là khát nước, muốn đi uống một ly nước, không ngờ ở nhà lại có khách, Tống Trân Trân xấu hổ đỏ mặt, muốn quay lại thay quần áo rồi hãy ra, bộ dạng nhếch nhác như thế này, thât mất măt.
“Đứng lại đó.” Hoàn Nhan Gia Thái gọi cô ấy.
Cô ấy ngoan ngoãn như một con búp bê, thực sự đứng chết ở đó.
“Đi lại đây.” Hoàng tử vẫy tay với con búp bê cách đó không xa.
Ưu điểm lớn nhất của Tống Chân Chân là cô ấy cư xử tốt, dù anh ấy nói gì thì cô ấy cũng sẽ làm, ngay cả khi yêu cầu đó là quá đáng.
Liễu Vi Vi mở to mắt, không dám tin nhìn người đàn ông đang dần dần tiến đến cô gái.
Án tượng đầu tiên của Tống Chân Chân đem lại cho người khác là cô ấy gầy gò, giống như một học sinh, trong tiềm thức, Liễu Vi Vi cảm thấy rằng đây không phải là kiểu người Hoàn Nhan Gia Thái thích.
Vừa mới bước đến bên cạnh người đàn ông, vòng eo nhỏ của cô đã bị siết chặt: “Giới thiệu với cô, đây là vợ sắp cưới của tôi, Tống Chân Chân.”
Tống Chân Chân có chút đơ người lại, nhưng vì lễ phép, cô vẫn đưa tay ra rất thân thiện: “Xin chào, tôi tên là Tống Chân Chân,
Tống trong nhà Đường, nhà Tống, nhà Nguyên, nhà Minh nhà Thanh, Chân… trong thật hoặc
II
giá.
Cô ấy rất nghiêm túc giới thiệu bản thân, nhưng đối với những người khác, kiểu giới thiệu thẳng thừng như thế này chẳng khác gì học sinh tiểu học vừa bước vào cổng trường.
Nhìn bàn tay duỗi ra trước mặt, Liễu Vi Vi không bình tĩnh được nữa.
“Xin chào. Tên tôi là Liễu Vi Vi.” Giọng nói của cô ấy có khả năng
và kinh nghiệm, thần sắc cũng trở lại dáng dấp của một cô gái chốn văn phòng.
Hai người bắt tay nhau, nhưng Liễu Vi Vi rất nhanh thì đã buông tay ra.
“Tôi và Gia Thái là bạn cũ. Hôm nay tôi đến đây chỉ để cùng anh ấy nói về chuyện ngày xưa. Phải không, Gia Thái.
Hoàn Nhan Gia Thái không nói gì cả.
Lời giải thích của cô ta xem ra là thừa rồi, bời vì Tống Chân Chân
vốn dĩ Không nghĩ nhiều như vậy.
Sau khi hỏi thăm nhau vài câu, Liễu Vi Vi liền rời đi.
Tống Chân Chân nhìn bóng lưng Liễu Vi Vi vội vàng rời đi, ngẩn người quay lại, ngớ ngẩn nói: “Cô ấy đi nhanh thật.”