Cô Vợ Mù: Ly Hôn Anh Không Đồng Ý- Bạch Hoài An - Hoắc Tùng (Đọc Truyện Full) - Chương 328
Nhảy hố truyện: Cô vợ mù: ly hôn anh không đồng ý
- Tác giả: Giai Giai
- Thể loại: Tổng Tài, Sủng, Đô Thị
- Nhân vật: Bạch Hoài An – Hoắc Tùng
Chương 328: Chúng ta lại gặp nhau rồi
Phải đợi tới lúc bánh ngọt của Sở Minh Nguyệt ra lò, Trần Thanh Minh mới về đến nhà, Hoắc Tùng Quân đi sau lưng anh †a, hai người một trước một sau về đến nhà.
Sở Minh Nguyệt mang bánh ngọt ra, thấy Trần Thanh Minh, thuận miệng hỏi: “Sao anh đỗ xe có thể mất nhiều thời gian như vậy, mất cả tiếng rồi”
Trần Thanh Minh sửng sốt một chút, Bạch Hoài An nháy mắt với anh ta, anh ta vội vã trả lời: “Vừa nãy xảy ra chút chuyện”
Nói xong lập tức tiến tới nhận đĩa bánh ngọt từ trên tay cô ấy, đặt lên bàn.
“Oa, cậu nấu nhiều món như vậy, thoạt nhìn rất ngon mắt”
“Anh mua không ít hoa quả, còn một ít nữa ngày mai lại tiếp tục nướng, ngày mai lúc cậu đi làm, có thể đem theo để ăn”
Lúc hai người này đang nói chuyện, Bạch Hoài An thật nhanh đem Hoắc Tùng Quân kéo vào trong phòng ngủ.
Hoắc Tùng Quân nhìn dáng vẻ thần bí của cô ấy, liền buông lỏng cà vạt, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, hỏi: “Làm sao vậy? Nhìn biểu cảm của em rất kỳ quái, xảy ra chuyện gì?”
Bạch Hoài An đóng kỹ cửa, quay đầu hưng phấn lại mang theo chút phức tạp nhìn anh ấy, nhỏ giọng nói: “Nói cho anh biết một bí mật kinh khủng, Trần Thanh Minh, Trần Thanh Minh tên kia vậy mà thích Minh Nguyệt, trời ơi…” Ủng hộ chúng mình tại Nhayho.com | N h ảy hố*truyện hay
Ngón tay đang cởi nút áo của Hoắc Tùng Quân dừng một chút, con mắt hổ phách hiện lên chút kinh ngạc nhìn Bạch Hoài An.
Không ngờ cô ngốc này lại có thể phát hiện ra được.
Bạch Hoài An không phát hiện ra ánh mắt của anh ấy, tự nhiên nói: “Ngày hôm nay em đã nhìn thấy ánh mắt của Trần Thanh Minh, anh cũng không biết tâm trạng của em thế nào đâu. Thử nhiều lần, rốt cục xác định được anh ta thích Minh Nguyệt, đây quả thực khiến người ta hoảng sợ..”
Cô cảm thán, sợ hãi nhưng lại giống như đứa nhỏ đang chia sẻ bí mật, lôi kéo Hoắc Tùng Quân nói liên tục.
Cổ họng Hoắc Tùng Quân vang lên tiếng cười khẽ, lẳng lặng nghe cô nói.
Bạch Hoài An kích động, nói hăng say, kết quả phát hiện Hoáắc Tùng Quân không đáp lại mình, phản ứng vô cùng bình thường, mới mơ hồ phát hiện, nghi ngờ nhìn anh một cái.
“Hoắc Tùng Quân, chẳng lẽ anh không cảm thấy rất ngạc nhiên hay sao? Trần Thanh Minh thích Minh Nguyệt đó, anh ta vậy mà lại thích Minh Nguyệt!”
Bàn tay to lớn của Hoắc Tùng Quân đặt lên đầu cô: “Anh đã biết trước rồi”
Thốt ra lời này, trực giác của anh có chút không đúng, ngay lúc muốn sửa lại, đã đụng phải ánh mắt lên án của Bạch Hoài An: “Anh, anh biết từ trước rồi mà không nói cho eml”
Bạch Hoài An đỏ mặt lên, nghĩ đến vừa này mình giống nhue một kẻ nhà quê, cùng anh chia xẻ chuyện này, liền cảm thấy mất sạch mặt mũi.
Trách không được người ta không kinh ngạc, thì ra người ta đã sớm biết.
Hoắc Tùng Quân dáng vẻ vừa giận vừa xấu hổ của cô, vội vã vuốt lông mèo: “Anh, trước đây anh đã phát hiện, nhưng còn chưa xác định được, vẫn là Hoài An lợi hại nhất, nhanh như vậy đã kiểm chứng được rồi, anh không bằng em được” Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | Nhảy*hố truyện full
Khuyên can mãi, rốt cục mới khiến tâm trạng Bạch Hoài An bình tĩnh lại.
Cô liếc mắt nhìn Hoắc Tùng Quân, khẽ hừ một tiếng: “Sau này dù có phát hiện ra chuyện gì, em tuyệt đối không nói cho anh biết”
Hoắc Tùng Quân bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Sau này anh phát hiện ra chuyện gì, nhất định sẽ nói cho em biết trước tiên, có được hay không?”
Bạch Hoài An không để ý anh, đẩy anh vào trong phòng ngủ: “Thay quần áo đi, em ra ngoài ăn đây”
Lúc cô đi vào phòng ngủ, thấy Trần Thanh Minh đã ăn rồi, thấy cô đi ra, mắt sáng rực nhìn cô ngoắc ngoắc: “Hoài An, mau tới đây ăn này, Minh Nguyệt làm ngon quá, mùi vị rất đáng khen!”
Bạch Hoài An nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, sờ sờ cái trán.
Trần Thanh Minh biểu hiện rõ ràng như vậy, không nhìn ra thật sự là vấn đề của cô, căn bản không trách được Hoắc Tùng Quân. Nếu như Hoắc Tùng Quân không nhìn ra, đó mới gọi là kì quái, anh thông minh như vậy cơ mà!
“Anh ăn trước đi” Bạch Hoài An trả lời, quay qua chào hỏi Sở Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, nhớ giữ lại một ít cho tớ, không tên nhóc kia lại ăn hết”
Sở Minh Nguyệt khế cười gật đầu, để phần riêng một phần cho Bạch Hoài An.
Trân Thanh Minh nỉ non một tiếng: “Keo ki Nhưng mà nghĩ tới trong tay mình đều là do Sở Minh Nguyệt làm, trong lòng liền ngọt ngào, còn ngọt hơn cả miếng bánh ngọt trên tay.
Hoắc Tùng Quân nghe âm thanh ở ngoài cửa, khóe miệng chứa ý cười, động tác thay quân áo cũng nhanh hơn mấy lần.
Đêm nay ngoại trừ Châu Hữu Thiên, tất cả mọi người đều ngủ rất ngon.
Châu Hữu Thiên vẫn luôn nhớ tới chuyện ban ngày, trước mặt hiện lên gương mặt của Sở Minh Nguyệt, gương mặt xinh đẹp dịu dàng đến thế, thế nhưng lại có cảm giác không nói lên lời.
Không thích hợp, cô thật sự rất không thích hợp.
Thế nhưng anh lại không nói ra được điểm nào không thích hợp.
Cả đêm đã qua, cả người Châu Hữu Thiên dều hoảng hốt, hỗn loạn.
Cũng không biết có phải trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường hay không, mà một bác sĩ tâm lý như anh, làm thế nào cũng không thể đoán ra trong lòng Sở Minh Nguyệt đang suy nghĩ gì.
Tuy rằng buổi tối ngủ không ngon, nhưng lại không có chút buồn ngủ nào, Châu Hữu Thiên vẫn lựa chọn đi làm.
Phòng khám và điều trị tâm lý là do chính anh ta mở, ở trong nước cũng có sự nổi tiếng nhất định.
Ngày hôm nay chỉ có bệnh nhân đã hẹn trước, sau khi tiếp bệnh nhân xong, Châu Hữu Thiên chuẩn bị nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút.
Trợ lý gõ cửa tiến vào, hỏi Châu Hữu Thiên: “Bác sĩ Châu, có người tới nộp hồ sơ, bây giờ người đang chờ ở bên ngoài”
Lời này vừa nói ra, Châu Hữu Thiên chỉ có dừng việc nghỉ ngơi, xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng tỉnh táo nói: “Để cô ta vào đi”
Sau khi trợ lý rời khỏi đây, rất nhanh đã dẫn theo một người tiến vào.
Châu Hữu Thiên chỉ vào cái ghế đối diện, thanh âm khàn khàn nói: “Ngồi đi”
“Xin chào, tôi tới nộp hồ sơ” Giọng nói mềm mại của người phụ nữ vang lên, động tác của Châu Hữu Thiên ngừng lại một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt thanh †ú của Ngô Tiêu Thi.
Người phụ nữ đối diện nở một nụ cười đẹp đẽ, nhìn Châu Hữu Thiên gật đầu: “Chúng ta lại gặp mặt rồi” Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | N hảy*hố truyện full
Trợ lý cũng sửng sốt một chút, nhìn về phía Châu Hữu Thiên, lại nhìn về phía Ngô Tiêu Thi, vẻ mặt hoang mang.
Ánh mắt Châu Hữu Thiên nặng nề, phất tay với trợ lý, để cô ấy ra ngoài.
Sau khi cửa được đóng lại, mới thấp giọng hỏi: “Em xuất viện rồi?”
Ngô Tiêu Thi cười cười, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, vết thương đã khép lại, nếu tiếp tục nằm viện, xương cốt của em chắc rã rời mất”
Châu Hữu Thiên mím môi, năm thật chặt bàn tay: “Em chưa từng nói em sẽ tới đây nộp đơn phỏng vấn”
Quan hệ của bọn họ tương đối phức tạp, Ngô Tiêu Thi còn nói muốn tái hợp với anh, bây giờ còn tìm tới tận đây để nộp đơn, loại hành vi này khiến anh suy nghĩ rất nhiều.
Ngô Tiêu Thi cũng nhìn ra ánh mắt hoài nghỉ của anh, hé miệng nở nụ cười, bày ra một bộ dạng tùy tiện, trêu đùa nói: “Em nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì biết anh nghĩ nhiều rồi, yên tâm đi, em biết anh có bạn gái, những chuyện đã qua đều đã buông xuống rồi”
“Vậy còn em?” Châu Hữu Thiên ngước mắt nhìn cô ta, gương mặt lộ vẻ nghỉ ngờ.
Ngô Tiêu Thì giải thích: “Em đã rời khỏi thành phố mà trước kia em làm việc, công việc cũng đã bàn giao hết rồi, thành phố An Lạc phồn hoa, em rất thích, cho nên muốn ở lại đây. Em cũng không phải loại người ăn không ngồi rồi, dù sao cũng phải tìm một công việc nuôi sống bản thân”
Cô ta nói xong nhìn Châu Hữu Thiên: “Em biết phòng khám của anh có dán thông báo tuyển dụng, tìm công việc có ông chủ là người quen thì càng tiện hơn. Anh cứ phỏng vấn em theo quy định đi, nếu như cảm thấy năng lực của em ổn thì nhận em, nếu như không được, em tự nhiên sẽ rời đi”
Lúc Ngô Tiêu Thi nói lời này, vô cùng thành thạo, giống như đã thực sự buông bỏ mọi chuyện.
Trong lòng Châu Hữu Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu Ngô Tiêu Thi đã hào phóng như vậy, nếu như anh quá để ý, trái lại có chút cố ý.
“Vậy chúng ta bắt đầu đi”
Nói xong, khuôn mặt anh ta nghiêm túc, bắt đầu phỏng vấn Ngô Tiêu Thi: “Trước tiên cô hãy giới thiệu về bản thân”
Thời gian từng giờ trôi qua, năng lực làm việc của Ngô Tiêu Thì rất tốt, hơn nữa cũng có kinh nghiệm, năng lực nghiệp vụ cũng không tồi.
Cuối cùng vẫn được trúng tuyển.
Hai người đều là người quen, Châu Hữu Thiên cũng không đợi mấy ngáy sau mới báo kết quả, sau khi phỏng vấn kết thúc, liền nói cho Ngô Tiêu Thi biết.
Lúc ra khỏi phòng, ánh mắt Ngô Tiêu Thi sáng rực, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, nhìn Châu Hữu Thiên vươn tay ra, cười đến vô cùng dịu dàng: “Sau này chúng ta sẽ được làm việc cùng nhau rồi, bác sĩ Châu, mong chỉ giáo nhiều hơn”
Châu Hữu Thiên sửng sốt một chút, đứng lên cầm tay cô ta, cười khẽ một tiếng: “Được, chỉ giáo nhiều hơn” Đọc truyện online nhanh nhất tại N h ay*ho.com | N h ảy*hố truyện full
Ngô Tiêu Thi cúi đầu, nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên.
Sau khi cô ta rời khỏi, vẻ buồn ngủ mà Châu Hữu Thiên thật vất vả mới có được, đã biến mất không thấy, anh ta ngơ ngác nhìn vừa vị trí mà Ngô Tiêu Thi vừa ngồi, chau mày, không biết suy nghĩ cái gì.
Sau khi Ngô Tiêu Thi xuống lấu, nhìn thoáng qua hướng phòng khám, tất cả ý nghĩ chùn bước trong mắt đều được che dấu, trong mắt chỉ còn lại sự bắt buộc.
Cô là mối tình đầu của Châu Hữu Thiên, chiếm ưu thế lớn.
Tối hôm qua trước khi tới đây, cô đã điều tra rất nhiều, sau khi Châu Hữu Thiên chia tay với cô ta, tìm không ít bạn gái đêu bóng dáng của cô ấy.
Chỉ dựa vào điểm này cũng đủ chứng minh trong lòng anh ta có cô ấy, dù cho bạn gái hiện giờ của anh ta có đẹp đi chăng nữa, cô ta cũng tự tin có thể khiến Châu Hữu Thiên quay trở lại bên cạnh mình.
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện Cô vợ mù: ly hôn anh không đồng ý, full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com