Cô Vợ Mù: Ly Hôn Anh Không Đồng Ý- Bạch Hoài An - Hoắc Tùng (Đọc Truyện Full) - Chương 329
Nhảy hố truyện: Cô vợ mù: ly hôn anh không đồng ý
- Tác giả: Giai Giai
- Thể loại: Tổng Tài, Sủng, Đô Thị
- Nhân vật: Bạch Hoài An – Hoắc Tùng
Chương 329: Bọn họ rất thích cậu
Buổi tối thứ sáu, bốn người nhóm Hoắc Tùng Quân đang ăn cơm ở nhà, thì nhận được điện thoại của ông nội.
Không có câu chào hỏi, thanh âm mạnh mẽ của ông cụ trực tiếp truyền vào microphone.
“Hoắc Tùng Quân, lâu rồi cháu và Hoài An chưa về nhà ăn cơm, ngày mai vừa lúc là ngày nghỉ, cháu mang theo Hoài An trở về một chuyến, mẹ cháu cũng nhắc nhiều rồi.”
Vừa nói xong, bên cạnh truyền tới tiếng mẹ Hoắc thì thầm: “Rõ ràng là bố vẫn luôn nhắc tới. . .”
Nói xong câu này, thanh âm từ từ nhỏ xuống, sau hai giây, mẹ Hoắc mới bất đắc dĩ nói: “Đúng, Tùng Quân, mẹ nhớ Hoài An, ngày mai con đưa nó về đây một chuyến, thứ bảy chủ nhật nhà, vừa lúc chúng ta cùng nhau trò chuyện.”
Hoắc Tùng Quân không cần nhìn, cũng biết, nhất định là ông nội của anh đe dọa dụ dỗ, mới để cho mẹ sửa lại câu.
Bạch Hoài An ghé Hoắc Tùng Quân để nghe, nghe vậy che miệng cười hai tiếng.
Ông cụ thật thú vị, giống như một ông lão khó tính, còn có mẹ Hoắc, kể từ sau khi giảng hòa, Bạch Hoài An luôn phát hiện trên người bà loáng thoáng vẻ vừa ngay thẳng vừa đáng yêu.
Cô nghe xong, cả người đều muốn ghé lên trên người Hoắc Tùng Quân.
Thấy cô ấy dùng tư thế khó như vậy để nghe lén, Hoắc Tùng Quân dứt khoát để đũa xuống, kéo tay cô, đưa điện thoại di động đặt ở giữa hai người, Bạch Hoài An cũng có thể nói chuyện với bọn họ.
“Ông nội, bác gái, buổi tối vui vẻ!” Bạch Hoài An chào hỏi hai người một tiếng.
Giọng nói trong veo vừa phát ra, ông nội Hoắc và mẹ Hoắc đều vui vẻ: “Là Hoài An à, Hoài An, con vừa ở bên cạnh sao? Có nghe thấy ông nội và bác gái nói không?”
“Có, có nghe!” Bạch Hoài An cười trả lời.
Lúc này ông nội Hoắc giành lấy điện thoại, vui tươi hớn hở hỏi Bạch Hoài An: “Có thể nghe là tốt rồi, ngày mai cháu và thằng nhóc Hoắc Tùng Quân kia trở về một chuyến, thằng nhóc này cả ngày đều bận rộn làm việc, ngày nghỉ cũng không về thăm nhà một chút, không hiếu thảo chút nào.”
“Được, vừa lúc hai ngày tới con cũng không có việc gì, con và Tùng Quân sẽ tới thăm ông và bác trai bác gái.”
Lời này vừa ra, ông nội Hoắc vô cùng vui vẻ: “Tốt lắm, ông nội ở nhà chờ, Hoài An, con muốn ăn món nào, có thể nói cho ông biết, ngày mai ông nội bảo phòng bếp chuẩn bị.”
Bạch Hoài An còn chưa lên tiếng, bên kia người nói chuyện đổi thành mẹ Hoắc.
Âm thanh của mẹ Hoắc mang theo ý cười, tốc độ nói rất nhanh: “Hoài An, bác gái mua không ít châu báu, ngày mai con qua đây cùng bác thử, xem có hợp hay không, rồi lấy mang về dùng. Ồ, đúng rồi, mai cháu qua đây. . .”
“Được rồi, ngày mai Hoài An qua đây rồi lại nói, bây giờ gấp làm gì.” Ông nội Hoắc dừng cầu chuyện, cười tủm tỉm nói với Bạch Hoài An: “Hoài An, trước đây con giúp mẹ Tùng Quân may một bộ sườn xám, gần chẳng phải ăn mặc theo mùa rồi sao, quần áo mùa hè của ông nội còn chưa chuẩn bị tốt, cháu nói xem ông thích hợp mặc đồ gì đây.”
Ông nội Hoắc nói rất mơ hồ, thế nhưng trong giọng nói đều là chờ mong.
Bạch Hoài An rất nhanh đã hiểu ý của ông nội Hoắc rồi, cặp mắt đào hoa trong suốt, tràn đầy ý cười.
“Ông nội không cần mua, mấy ngày nay con đã làm cho ông và chú một bộ, ngày mai ông xem thử một chút coi có mặc vừa hay không.”
Câu còn chưa nói xong, chợt nghe thấy giọng nói đầy ý cười của ông nội: “Vậy không tốt lắm, cái đứa nhỏ này khách sáo như vậy, tới chơi còn mang theo lễ vật, ha ha ha ha. . .”
Nụ cười của ông nội truyền qua màn hình di động, Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân đều có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bây giờ của ông ấy, liếc mắt nhìn nhau, hai người nhịn không được mà cười ra tiếng.
Ông đã lớn tuổi, tính tình giống như một đứa trẻ. Lần trước Bạch Hoài An tặng sườn xám cho mẹ Hoắc, ông cụ và bố Hoắc đã thì thầm vài lần trước mặt Hoắc Tùng Quân rồi.
Bạch Hoài An không am hiểu đồ nam, thế nhưng nếu thật sự muốn làm thì cũng không quá khó khăn, thấy ông nội Hoắc và bố Hoắc đều chờ mong, vậy lúc rảnh rỗi lấy ra làm cũng được.
Ngày mai vừa lúc đi nhà họ Hoắc có thể đem theo.
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Bạch Hoài An còn vương nét cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cặp mắt đào hoa sáng long lanh.
Sở Minh Nguyệt và Trần Thanh Minh ngồi ở đối diện, nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, đều cười ra tiếng.
“Hoài An, người của nhà họ Hoắc rất thích cậu.”
Lúc Sở Minh Nguyệt nói lời này, trong mắt đều là vui mừng, trước đây cô còn lo lắng mẹ Hoắc không thích Bạch Hoài An, hiện tại xem ra, sự lo lắng của cô là dư thừa.
Chỉ từ trong điện thoại, là có thể nghe ra mẹ Hoắc rất thương yêu Bạch Hoài An, đều có thể thấy lúc nói điện thoại, hai người đều không nói quá hai câu với Hoắc Tùng Quân.
Bạch Hoài An nghe vậy sửng sốt một chút, lập tức lộ ra dáng tươi cười, hưng phấn gật đầu: “Đúng vậy.”
Trần Thanh Minh tấm tắc lên tiếng, nhìn Bạch Hoài An, cảm thán nói: “Trước đây tôi đã nghe người lớn trong nhà kể cho nghe về chuyện của ông nội Hoắc lúc còn trẻ, nghe nói ông cụ đặc biệt lợi hại, ở trên thương trường oai phong một cõi, uy phong khiến người khác không dám tới gần.”
Nhưng mà vừa nghe giọng nói trong điện thoại, ông nội Hoắc chính là một ông lão hiền hậu, căn bản không khó tiếp cận như người lớn đã nói.
Trong mắt Bạch Hoài An lộ ra nghi hoặc: “Tôi cảm thấy ông nội Hoắc rất dễ nói chuyện, đối với tôi cũng đặc biệt tốt, căn bản không phải dáng vẻ như anh vừa nói.”
Trần Thanh Minh thở dài một hơi: “Đây chẳng qua là ở đây trước mặt cô thôi, dù sao cô cũng là cháu dâu tương lai, sao có thể không yêu thương một chút được chứ.”
Anh ta xong lập tức kích động lục tìm kiếm trong điện thoại một hồi, rốt cuộc tìm được một tấm hình, đưa cho Bạch Hoài An: “Cô xem cái này đi”
Bạch Hoài An không biết vì sao, nhận lấy, khi thấy người trong hình, liền sửng sốt một chút.
Trong tấm hình là ông nội Hoắc lúc còn trẻ, ngồi ngay ngắn ở ghế trên, trên mặt không có nửa phần ý cười, hết sức nghiêm túc. Ăn mặc tây trang nghiêm cẩn, chỉ cần vô ý thức nhíu lông mày thôi đã khiến người khác kinh hãi.
“Đây là ông cụ sao?”
Bạch Hoài An chép miệng, ngoại trừ khuôn mặt như nhau, thật sự chỗ nào cũng không giống, cùng ông lão trong ấn tượng của cô, giống như hai người khác nhau.
Lúc bọn họ nói chuyện, Hoắc Tùng Quân an tĩnh ăn cơm, nghe được cô nói, tiến tới nhìn thoáng qua.
Lập tức cười gật đầu: “Là ông nội không sai.”
Bạch Hoài An đưa điện thoại di động trả lại cho Trần Thanh Minh cảm thán nói: “Nếu như ông nội ở trước mặt tôi bày ra dáng vẻ này, tôi khẳng định thở mạnh cũng không dám.”
Thực sự quá uy nghiêm.
Trần Thanh Minh nghe xong lời này, liếc Hoắc Tùng Quân: “Biểu cảm của Hoắc Tùng Quân khi ở trước mặt người khác rất giống ông cụ, đặc biệt nghiêm túc lạnh lùng. Nếu như năm đó cô có thể thấy, tuyệt đối sẽ không chọn Hoắc Tùng Quân. . .”
Anh ta cũng là sau khi tới nhà họ Bach, mới phát hiện ra một bộ mặt khác của Hoắc Tùng Quân, còn rất thần bí.
Miệng Trần Thanh Minh quá nhanh, Sở Minh Nguyệt khó hiểu ở trên bàn oán giận kéo cánh tay của anh ta, anh mới phản ứng được mình vừa nói cái gì, vội vã ngậm miệng lại.
Hoắc Tùng Quân nghe vậy nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, để đũa xuống: “Tôi ăn no rồi.”
Trần Thanh Minh trong lòng khẽ động, chắc anh ta không tức giận đâu nhỉ.
Một giây kế tiếp chợt nghe Hoắc Tùng Quân hỏi: “Trần Thanh Minh, cậu ăn nhanh lên một chút, còn phải rửa đống bát đĩa ở phòng bếp, đúng rồi, đem quần áo giặt sạch, động tác nhanh lên một chút, không nên để đến tối. Hoài An nhà tôi không ngủ sâu giấc, dễ bị tỉnh giấc.”
Nói xong cũng mang theo Hoài An trở về phòng.
Trần Thanh Minh nhìn bóng lưng của hai người khóc không ra nước mắt, lẩm bẩm: “Hoắc Tùng Quân quả nhiên là ma quỷ.”
Anh cũng sẽ không phớt lờ, đừng xem ở trước mặt nhà họ Bạch Hoắc Tùng Quân đã thu liễm tính tình, thế nhưng trong xương cốt Hoắc Tùng Quân, không hề dễ chọc chút nào.
Sở Minh Nguyệt nhìn nhìn thấy bộ dạng sầu khổ của anh ta, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ai bảo anh nhanh miệng, chút nữa tôi giúp anh.”
Biểu tình trên mặt Trần Thanh Minh dừng lại một chút, trong mắt toát ra nụ cười mừng rỡ, nhưng mà vẫn lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Tôi làm được rồi, chỉ là rửa mấy cái bát, mấy bộ quần áo mà thôi, rất nhanh, em ăn xong thì đi nghỉ ngơi đi, hiếm khi có được một ngày nghỉ.”
Anh không nỡ để Sở Minh Nguyệt làm những chuyện này.
Sở Minh Nguyệt nghe vậy nở nụ cười: “Anh đúng là chu đáo, sau này ai làm bạn gái của anh, nhất định rất hạnh phúc.”
Trần Thanh Minh đỏ mặt, len lén liếc liếc Sở Minh Nguyệt, mím môi, nắm tay, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, ai làm bạn gái của tôi nhất định rất hạnh phúc, tôi tuyệt đối sẽ không phụ lòng cô ấy, nhất định cưng chiều cô ấy đến tận trời.”
Cho nên, em cân nhắc một chút đi.
Sở Minh Nguyệt hiểu ý nghĩ của anh ta, nghe vậy còn cảm thán mà trêu chọc anh ta: “Khua môi múa mép còn chưa chắc được, anh phải cố gắng thêm.”
Da mặt Trần Thanh Minh dày, đánh rắn phải dùng gậy: “Tôi không có kinh nghiệm, em dạy tôi một chút đi.”
Hoắc Tùng Quân vừa lúc đi ra rót nước, nghe như thế, bật cười một tiếng: “Trần Thanh Minh, cậu không có kinh nghiệm, có thể tìm tôi học, cậu xem Hoài An của tôi đi, bây giờ đã thích tôi rồi, tôi có kinh nghiệm, phiền phức Sở Minh Nguyệt người ta làm gì?”
Trần Thanh Minh nghiêng đầu, nhìn vào ánh mắt đắc ý của anh, cắn răng.
Hoắc Tùng Quân tuyệt đối là cố ý, anh ta đang báo thù!
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện Cô vợ mù: ly hôn anh không đồng ý, full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com