Cô Vợ Mù: Ly Hôn Anh Không Đồng Ý- Bạch Hoài An - Hoắc Tùng (Đọc Truyện Full) - Chương 331
Nhảy hố truyện: Cô vợ mù: ly hôn anh không đồng ý
- Tác giả: Giai Giai
- Thể loại: Tổng Tài, Sủng, Đô Thị
- Nhân vật: Bạch Hoài An – Hoắc Tùng
Chương 331: Chọc tức lẫn nhau
Bạch Hoài An hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, nhưng trong đôi mắt lại có chút ướt, cái liếc mắt này, chẳng những không thể uy hiếp, ngược lại còn lộ tình cảm ra bên ngoài.
“Đều tại anh, nếu không phải do anh, em làm sao có thể thất lễ trước mặt chú dì như vậy chứ.”
Hoắc Tùng Quân cười cười kéo cô lại, sau đó nắm tay cô đi vào phòng, vừa đi vừa nói: “Không sao, bọn họ sẽ không để tâm đâu, bọn họ hiện tại thích em còn hơn cả đứa con trai này cơ mà.”
Hai người vừa vào phòng, liền thấy ông nội từ trên lầu đi xuống, oán giận nói với bố Hoắc đang đi theo sau: “Nếu không biết lại còn tưởng rằng người làm cha như ta còn đi tranh giành quần áo với con, nhìn bộ dạng vội vàng của con đi, chẳng ra thể thống gì cả.”
Bố Hoắc cãi lại nói: “Bố có tham lam hay không con không biết, con chỉ biết nếu Tùng Quân không nói, bố sẽ chẳng mang quần áo ra cho con nữa.”
Ông nội quay đầu nhìn ông ấy một cái, nhưng không nói gì.
Đây là bị bố Hoắc nói trúng tim đen rồi.
Nhìn thấy hai người Bạch Hoài An đi vào, trên mặt ông nội liền lộ ra nét tươi cười, đi qua đi lại hai vòng: “Mau lại đây, nhìn xem quần áo trên người ông nội có đẹp không?”
Quần áo rất vừa người, Bạch Hoài An đã dựa vào số liệu nhà họ Hoắc cung cấp để làm nên.
Là một bộ đồ liền người mỏng và nhẹ, mang màu xám bạc chững chạc, cùng mấy hoa văn cùng màu đồng, thiết kế đơn giản trang nhã.
Ông nội cảm thấy bản thân vô cùng có khí thế, lại giả vờ tỏa ra vài phần uy nghiêm, so với những gì cô mong muốn thì hiệu quả còn tốt hơn thế.
“Thật đẹp đó!”
Bạch Hoài An cười khen ngợi.
Ông nội nghe xong lời này, nét tươi cười trên mặt càng đậm, lúc này liền lôi kéo chú Lưu: “Đi ra ngoài đi dạo một vòng, cho ông Trương thấy, đây là do cháu dâu tương lai của ta đích thân làm, bọn họ sao mà có được.”
Thật sự rất giống đứa trẻ được cho cái gì mới mẻ vừa ý. đi tìm người khoe khoang.
Bạch Hoài An cười đến mức không biết làm sao, chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên ông nội lại kéo cô: “Hoài An cũng đi đi, gặp mấy lão già kia một chút, sau này đều là bậc cha chú của cháu và Tùng Quân.”
Ông nội nói xong cười thần bí nhìn Hoài An: “Ông nội của Ngô Thành Nam vừa chuyển đến đây, ra ngoài bây giờ không chừng có thể gặp ông ấy.”
Lời này vừa dứt, ngay cả Hoắc Tùng Quân cũng lộ ra vài phần ngạc nhiên: “Ông ấy không ở nhà họ Ngô nữa sao?”
Ngày trước có Ngô Thành Nam ở công ty, ông ấy còn có thể trong trạng thái nửa lui, bây giờ đã hai năm Ngô Thành Nam không đủ sức tiếp nhận nữa, lão già kia mỗi ngày đều phải đến công ty, ở nơi này cũng thuận tiện hơn.”
Ông nội giải thích xong, lôi kéo Bạch Hoài An muốn ra ngoài, Hoắc Tùng Quân nghĩ một chút rồi cũng đi theo sau.
Anh sợ ông cụ nhà họ Ngô lại vì chuyện ngày trước của Ngô Thành Nam mà giận cá chém thớt lên Bạch Hoài An.
Ông nội Hoắc mang theo cháu trai và cháu dâu tương lai, hăm hở đi dọc đường, thấy người liền chào hỏi, vô cùng niềm nở giới thiệu Bạch Hoài An.
Khoe khoang cô lên tận mây, lại còn khoe cả quần áo trên người mình.
Ban đầu Bạch Hoài An vẫn còn ngượng ngùng, nhưng cả đường đi cứ như vậy mãi, cô cũng chết lặng.
Sự nhiệt tình này của ông nội Hoắc, người bình thường không có phúc để hưởng, thật sự là một thử thách về thể diện.
Rất nhanh đã tới chỗ hồ nhân tạo bên cạnh.
Hiện tại ban ngày nên thời tiết rất nóng, gió mát bên hồ lại thổi hiu hiu, còn có cây xanh, không ít người ngồi dưới cây xanh nói chuyện phiếm.
Vị trí của nhà họ Hoắc, dĩ nhiên những người ở xung quanh cũng rất giàu có, mấy lão gia lão bà này cơ bản sống vô cùng xa xỉ.
Ông nội Hoắc nhìn thấy ông cụ Ngô đang chơi cờ với người khác ở đó, liền kéo tay Bạch Hoài An đi tới.
Hoắc Tùng Quân đi theo phía sau hai người, khóe miệng mang theo ý cười.
Vừa tới gần, ông nội Hoắc rất nhanh đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Ông cụ Ngô nghe thấy động tĩnh cũng ngẩng đầu, nhìn thấy hai ông cháu Hoắc Tùng Quân, lúc này liền hừ lạnh một tiếng, giọng điệu mang chút quái gở: “Hôm nay ngọn gió nào lại đưa hai ông cháu các ông đến đây vậy.”
Những người xung quanh đều biết trò đùa của hai người, không ai nói gì.
Ông nội Hoắc như không nghe ra hàm ý trong lời nói của ông ấy, kéo tay Bạch Hoài An lôi ra phía trước, nói với ông cụ Ngô: “Ông tuổi cao, mắt mờ, không nhìn ra bên cạnh tôi còn có cháu dâu tương lai sao chứ!”
Ông cụ Ngô quả thật không hề chú ý tới Bạch Hoài An, bị ông nội Hoắc đưa Bạch Hoài An ra trước mắt như vậy, mới liếc mắt từ trên xuống dưới thầm đánh giá cô.
Ông cười lạnh một tiếng: “Đây là người mà Tùng Quân nhà ông thích đây sao, nhiều năm như vậy, chọn cô gái nào cũng không ưng ý, tôi còn tưởng là tiên nữ phương nào, hóa ra lại là người như vậy.”
Bạch Hoài An vốn dĩ muốn mặc kệ trò đùa gì đó, dù sao cũng là ông cụ, định bụng sẽ lễ phép chào hỏi vài câu, kết quả lại nghe ông cụ Ngô nói ra mấy lời này.
Cô hé miệng cười cười, thấp giọng nói: “Phải, ông nói rất đúng, cháu không phải tiên nữ gì đó, có thể được Hoắc Tùng Quân thích, được các bậc trưởng bối yêu quý, quả thật là may mắn của cháu.”
Trong lòng thầm oán, ông cụ này thật không hổ là bố của bà Trần, hai người phụ nữ cùng thừa nhận, nói chuyện thật sự rất khó nghe.
Cô không muốn so đo, nhưng ông nội Hoắc sẽ không hài lòng, cười khẩy một tiếng với ông cụ Ngô: “Phải, Hoài An nhà chúng tôi không phải là tiên nữ gì, chỉ là so với phụ nữ bình thường thì tốt hơn rất nhiều, nhà các ông muốn tìm cũng không tìm được một người giống vậy. Mấy cô gái kia làm sao có thể xinh đẹp như Hoài An, hiếu thảo như Hoài An nhà tôi, nhìn xem, bộ quần áo này của tôi cũng là do tự tay cháu dâu tôi làm ra.”
Ông nội nói xong đắc ý nhíu mày, liếc ông cụ Ngô: “Ông có cháu dâu tự tay làm quần áo cho ông không?”
Ông cụ Ngô rất nhanh liền nổi giận, trừng mắt với ông nội Hoắc, hai người châm chọc nhau, ai cũng không chịu thua.
Hoắc Tùng Quân lúc này mới ho nhẹ mấy tiếng, đột nhiên mở lời: “Ông cụ Ngô, đã lâu rồi không thấy Ngô Thành Nam nhà các ông xuất hiện, chân anh ta bị thương đã ổn chưa?”
Bạch Hoài An nhỏ giọng nói với anh: “Hôm trước không phải chúng ta còn gặp anh ta ở cổng bảo vệ sao?”
Hoắc Tùng Quân giả vờ như sực nhớ ra, nắm đấm ở lòng bàn tay đập xuống: “À đúng nhỉ, suýt chút nữa là quên mất, cô bạn gái cũ lần trước vào tù thăm Ngô Thành Nam là ai nhỉ, hình như là An Bích Hà thì phải.”
Lời vừa dứt, mấy lão gia lão bà xung quanh đều bật ra âm thanh thổn thức.
Người nhà họ Ngô giấu rất tốt, chẳng ai ngờ Ngô Thành Nam với An Bích Hà lại có những thủ đoạn như vậy.
Bị Hoắc Tùng Quân vạch trần ngay tại chỗ, khuôn mặt ông cụ Ngô không nén được tức giận, đến mức mặt đỏ bừng, là giận, cũng là xấu hổ buồn bực.
Ông nội Hoắc nhìn ông ấy một cái, lắc đầu thở dài: “Nói như vậy, mắt nhìn của Tùng Quân nhà chúng tôi cũng coi như bình thường, so ra vẫn kém với cháu trai có khẩu vị nặng như vậy của nhà các ông, xem cháu dâu tương lai của ông cũng đã ngồi tù, tôi không so đo với ông, nói mấy chuyện khó nghe nữa.”
Ông cụ Ngô nghe xong lời này, đứng bật dậy, trong mắt chứa đầy vẻ tức giận: “Ông Hoắc, nói cho ông biết, tôi đã bao giờ coi An Bích Hà là cháu dâu chứ hả. Người trẻ tuổi bây giờ khí thịnh, lúc đầu là bạn gái thế thôi, nhìn rõ lòng người liền chia tay, đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Tùng Quân nhà ông chẳng lẽ không có lúc nhìn sai người sao? Hơn nữa, An Bích Hà cũng là vị hôn thê cũ của Tùng Quân đấy chứ.”
Ông ấy nói xong còn cố tình nhìn nét mặt của Bạch Hoài An, xem cô sẽ có phản ứng gì.
Kết quả chờ đợi cũng không thấy biến sắc mặt, cũng không xảy ra chuyện gì, Bạch Hoài An như cũ vẫn giữ nguyên ý cười nhẹ nhàng đứng bên cạnh ông nội Hoắc, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Ông cụ Ngô tặc tặc lưỡi, thầm thừa nhận tình cảm này thật sự rất mạnh mẽ, chuyện như vậy mà ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi.
Ông nội Hoắc nghe vậy liền khoác tay áo: “Cái gì mà vị hôn thê chứ, dù gì cũng chỉ là lừa đảo thôi, lấy cái danh vị hôn thê để giúp Quân né xa mấy vệ tinh xung quanh mà thôi, dù sao Tùng Quân nhà tôi cũng quá có sức hấp dẫn mà.”
Ông nội nói xong liếc mắt nhìn ông cụ Ngô: “Nhưng thật ra, nếu Ngô Thành Nam nhà ông thật sự không tìm được người phù hợp, có thể nói với tôi, tôi giúp ông giới thiệu vài người. Tôi nhớ không lầm cháu nhà ông có vẻ rất thích những thứ mà Tùng Quân không cần, trong kinh doanh cũng vậy mà về con người cũng thế.”
Hai ông già nói chuyện, rất nhanh sẽ thành mắng nhau, nói xấu đối phương không ngừng.
Bạch Hoài An từ sau khi giải quyết xong An Bích Hà đã không còn để tâm đến chuyện này nữa, có điều nhìn hai lão già mặt đỏ tận mang tai, chỉ sợ xảy ra chuyện, liền nói Hoắc Tùng Quân mau ngăn lại.
Hai người sau khi bị ngăn lại, ông cụ Ngô trừng mắt nhìn ông nội Hoắc, hậm hực chuẩn bị rời đi, tránh lại bị sỉ nhục nữa.
Làm một động tác, ví tiền trong túi áo liền rơi ra, vừa vặn lăn trúng bên cạnh chân Bạch Hoài An.
***
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện Cô vợ mù: ly hôn anh không đồng ý, full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com