Cô Vợ Mù: Ly Hôn Anh Không Đồng Ý- Bạch Hoài An - Hoắc Tùng (Đọc Truyện Full) - Chương 338
Nhảy hố truyện: Cô vợ mù: ly hôn anh không đồng ý
- Tác giả: Giai Giai
- Thể loại: Tổng Tài, Sủng, Đô Thị
- Nhân vật: Bạch Hoài An – Hoắc Tùng
Chương 338: Không giống ông cháu
Hoắc Tùng Quân nhìn bộ dạng chán nản của cô như vậy nên không thể nào kìm nén được sự buồn cười trong ánh mắt.
Có chút hả hê nói: “Vậy em lấy anh sớm đi thì có phải bây giờ chúng ta đã là người một nhà và đã không xảy ra những chuyện như thế này rồi không?”
Bạch Hoài An nghe vậy lườm anh một cái nhưng trên mặt cô lại đỏ ửng lên, cả người cũng đỏ hồng hết cả lên nhưng nhìn vào không hề thấy có một chút sự uy hiếp nào.
“Đừng nói những lời châm chọc nữa, mau đi ăn cơm đi.”
Bạch Hoài An ăn tối rất nhanh, Hoắc Tùng Quân chuẩn bị bưng mâm xuống thì quay qua nhìn cô một cái rồi cười nói: “Hay là đi xuống với anh không?”
Nhưng những gì nhận lại chỉ là những cái lắc đầu điên cuồng của cô.
Cô không muốn đi xuống đó để bị các trưởng bối trêu chọc, da mặt Hoắc Tùng Quân dày thì cứ để cho anh xuống thì hơn.
Hoắc Tùng Quân thật sự vô cùng bình tĩnh, cho dù phải đối mặt với cái nhướn mày của bố Hoắc anh cũng không hề dao động mà vẫn bước đi bình thường ổn định.
Mẹ Hoắc thấy anh sao lại xuống nhanh như vậy, nghi ngờ nói: “Có phải đồ ăn không đủ ăn hay không, hay là nói nhà bếp chuẩn bị thêm một ít bánh ngọt chứ con gái ai cũng thích ăn đồ ngọt.”
Hoắc Tùng Quân lắc đầu: “Không cần đâu, Hoài An ăn no rồi.”
Mẹ Hoắc nhìn thấy cũng không còn bao nhiêu cơm trên đĩa còn mới không để nhà bếp chuẩn bị thêm.
Bố Hoắc nhân cơ hội hỏi Hoắc Tùng Quân: “Bây giờ ông hai nhà họ Lâm cũng đã đỡ hơn rồi, chuyện đính hôn của con với Hoài An có phải cũng nên bắt đầu chuẩn bị đi là vừa rồi đúng không. Nếu không chưa kết hôn mà đã có bầu rồi thì … không tốt cho danh tiếng của con gái nhà người ta đâu.”
Hoắc Tùng Quân nghe vậy, nhìn ông một cái rồi nói: “Chờ Hoài An đi Paris về đã, cũng còn có mấy tháng nữa thôi mà.”
“Vậy nếu lỡ như hai đứa … có bầu thì làm thế nào?” Bố Hoắc ngập ngừng rồi nói tiếp: “Đến lúc đó chắc chắn con bé sẽ rất bận rộn, cơ thể chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi.”
Năm đó khi mẹ Hoắc mang thai đều được một tay bố Hoắc chăm sóc, ông là người rõ nhất nó vất vả đến nhường nào.
“Chắc sẽ không mang thai đâu.” Hoắc Tùng Quân nói một cách khẳng định, nhìn ông cụ với suy nghĩ sâu xa nói: “Dù sao thì cũng vẫn còn mười cái hòm ở đây.”
Ông già đang húp canh nghe vậy đã bị sặc một chút.
Hoắc Tùng Quân đi lên giúp ông vỗ nhẹ vào lưng rồi nhỏ giọng nói: “Ông nội, mười cái hòm đó là lúc trước ông cho người mang qua đây cho cháu, đương nhiên cháu không thể phụ lòng ý tốt này của ông được.”
Ông nội Hoắc: “…”
Đột nhiên có chút hối hận, lúc trước tự nhiên vẽ vời ra chuyện này làm gì cơ chứ nếu không thì chắc bây giờ cũng đã có cháu trai để bồng rồi.
Đến khi Hoắc Tùng Quân trở lại phòng thì Bạch Hoài An đã rửa mặt xong và ngủ thiếp đi rồi.
Hoắc Tùng Quân cũng không quấy rầy cô nữa, sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi thì rón ra rón rén leo lên giường, ôm cô vào trong lòng, thở dài một hơi rồi ngủ thiếp đi một cách hạnh phúc.
Ngày hôm sau, cả hai đều thức dậy từ rất sớm.
Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của Bạch Hoài An cũng đã sảng khoái hơn nhiều. Hoắc Tùng Quân cũng vậy, từ sau khi ở bên Bạch Hoài An và có thể ôm cô ngủ, nên cũng không biết có phải là nguyên nhân trong lòng hay không mà chứng mất ngủ của anh cũng đã không còn xuất hiện nữa, mỗi ngày đều có thể ngủ một hơi cho đến khi tự nhiên tỉnh dậy.
Hai người đều tràn đầy sức sống, sau khi vệ sinh cá nhân xong, vừa xuống lầu thì vừa hay gặp ông nội Hoắc đang chuẩn bị ra ngoài đi dạo.
Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân nhìn nhau một cái rồi hai người cùng nhau đi về phía ông cụ, mỗi người phụ đỡ một bên.
“Ông nội, chúng cháu ra ngoài đi dạo tập thể dục buổi sáng với ông.”
Ông cụ làm sao có thể không vui.
Hầu hết con cháu trong nhà của các ông cụ và các bà cụ xung quanh đều là những người bận rộn, cho dù có thời gian rảnh rỗi thì cũng như một đám con cái của những gia đình giàu có được kế thừa số tài sản khổng lồ nên thường xuyên không ở nhà.
Ông đã đưa cháu trai và cháu dâu tương lai của mình ra ngoài nên khỏi phải nói là nở mày nở mặt đến mức nào.
Dọc đường đi đã nhận được rất nhiều ánh mắt ghen ghét đố kị.
Đã vậy còn đụng phải oan gia ngõ hẹp là ông cụ Ngô.
Người đi theo bên cạnh chăm sóc ông cụ Ngô nhìn thì cũng rất có gia thế, nhưng so với cảnh tượng vui vẻ hoà thuận bên trái có cháu trai bên phải có cháu gái của ông nội Hoắc thì không khỏi lộ ra có chút thê lương.
Ông nội Hoắc cũng không thể bỏ qua một cơ hội khoe khoang như thế này nên đã chào hỏi ông cụ Ngô từ lúc còn cách rất xa: “Ông Ngô, hôm nay ông cũng đi tập thể dục buổi sáng à, con cháu trong nhà ông đâu hết rồi mà không đi cùng ông? Tôi nhớ là vết thương ở chân của Ngô Thành Nam đã được chữa khỏi rồi mà, cháu ngoại của ông đâu? Thằng nhóc nhà họ Trần kia cũng không đến chơi với ông sao?”
Ngay khi những lời này vừa nói ra, dù bằng mắt thường cũng có thể thấy được vẻ mặt của ông cụ Ngô đã trở nên u ám: “Ông cứ lo cho cái thân của mình cho tốt đi.”
Ông nội Hoắc vui vẻ hớn hở nói với ông ta: “Tôi đây là quan tâm đến ông thôi, tuổi tác đã cao rồi đừng có chỉ nghĩ đến kiếm tiền mà trò chuyện với con cháu nhiều hơn. Đừng để đến lúc không làm được gì nữa rồi mà ngay cả một người thân thiết bên cạnh cũng không có.”
Nói xong chưa kịp đợi ông ta trả lời thì đã bị Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An dìu đi chỗ khác.
Mới sáng sớm mà tâm trạng của ông cụ Ngô đã bị mấy câu nói này phá hỏng, ngay cả tức giận cũng không tức giận nổi, nhìn người ở hai bên trái phải ông nội Hoắc mà trong mắt cũng sinh ra một chút hâm mộ.
Khoảng thời gian này Ngô Thành Nam vẫn luôn dưỡng thương nên miệng vết thương cũng đã sớm hồi phục rồi nhưng chân tay vẫn còn có chút gượng ghịu.
Trong lòng anh ta có lẽ cũng có trách ông nội mình vì từ khi An Bích Hà bị bắt vào tù đến nay, đã nhiều ngày như vậy rồi mà ông nội vẫn chưa bao giờ chủ động đến thăm anh ta dù chỉ một lần.
Trần Bách Nhã cũng vậy, có khả năng là bởi vì bản thân ở công ty đã quy định gay gắt với anh ta quá nên trong lòng cũng có chút phẫn nộ đối với ông.
Ông cụ Ngô thở dài một hơi, rõ ràng họ đều là người thân của ông ta ấy thế mà ông ta lại cảm thấy chẳng có gì, rất cô độc.
Nếu như có đứa con trai lớn ở đây thì tốt rồi, đứa con đó vẫn luôn rất hiếu thuận, cả đời cũng chỉ vì một lần bất hiếu với ông ta, cũng chỉ có duy nhất một lần đó thôi mà làm cho hai người họ vĩnh viễn xa cách nhau.
Ông cụ Ngô sờ sờ lên túi tiền trước ngực, nét mặt có chút buồn bã, cái lưng vẫn luôn thẳng tắp cũng còng xuống.
“Ông chủ.” Người bên cạnh hô lên một cách cẩn thận.
Lúc này ông cụ Ngô mới phục hồi tinh thần, kiềm chế lại tất cả những tình trên mặt lại rồi một lần nữa biến lại trở thành một ông cụ Ngô nghiêm túc, nói một là một hai là hai.
“Đi tìm người của chúng ta nghe ngóng một chút xem gần đây Ngô Thành Nam đang làm gì.”
Đứa con kia tâm tư kín đáo, nếu như không trói buộc anh ta ở bên cạnh thì rất dễ phải đi đường vòng cho nên cần phải canh chừng anh ta một chút.
Người chăm sóc cho ông ta do dự một chút rồi nhỏ giọng nói: “Người mà chúng ta sắp xếp ở bên cạnh cậu chủ đã bị cậu ấy đánh cho bị thương rất nhiều rồi, cũng chỉ còn lại lác đác vài người có thể dùng được thôi.”
Bước chân của ông cụ Ngô dừng lại một chút, trong ánh mắt có chút không lành: “Bảo những người còn lại cảnh giác một chút, đừng để bị Ngô Thành Nam phát hiện, chỉ cần báo cáo tin tức là được rồi đừng có làm những chuyện dư thừa.”
Người bên cạnh liên tục gật đầu. Ông cụ xoay người lại, lúc này trên mặt ông ta mới lộ ra vẻ buồn rầu, hung hăng thở dài.
Ông cụ Ngô và Ngô Thành Nam rõ ràng là ông cháu, nhưng lại phòng bị nghi ngờ như vậy, làm gì có chỗ nào giống với ông cháu nhà họ Hoắc vừa mới đi qua, đó mới giống như ông cháu chân chính.
Dìu ông nội Hoắc đi ra một đoạn rất xa, Hoắc Tùng Quân mới mở miệng nói: “Hình như trước giờ ông cụ Ngô chưa từng nghi ngờ Ngô Thành Nam không phải cháu trai của ông ta, tại sao ông ta lại có thể chắc chắn như vậy? Không lẽ trước kia nhà họ Ngô đã làm giám định người thân rồi, lẽ nào Ngô Thành Nam thật sự là người nhà họ Ngô sao?”
Ông nội Hoắc thu hồi bộ dạng vui vẻ lại, giọng nói nặng nề nói: “Chuyện của hơn hai mươi năm trước, lúc đó kỹ thuật giám định người thân cũng không được chính xác lắm, tỷ lệ phổ biếp thấp, nhưng dựa vào điều kiện của nhà họ Ngô thì tám mươi phần trăm là sẽ làm, dù sao thì ông già Ngô cũng rất thận trọng. Chỉ có điều ông Ngô rất coi trọng con trai lớn của ông ta, cũng hết mực cùng yêu thương. Nếu Ngô Thành Nam mang về di thư hoặc thư viết tay…”
Hoắc Tùng Quân tiếp lời: “Đứa con trai yêu thương nhất qua đời, ông cụ Ngô đã phải chịu đả kích rất lớn, cộng thêm việc Ngô Thành Nam có bức thư viết tay như vậy thì căn bản cũng không cần giám định người thân kia làm gì mà cứ nhận đứa cháu trai này thôi.”
Ông nội Hoắc gật đầu: “Đúng vậy, xác suất này là rất cao.”
Ông và ông cụ Ngô quen biết nhau này nhiều năm như vậy, cũng đã tiếp xúc không ít trong kinh doanh, nên cũng khá hiểu rõ tính cách làm người của ông ta.
Ông cụ Ngô thận trọng là một chuyện, nhưng cũng thường xuyên xử lý theo cảm tính, chỉ cần nhìn vào chuyện của ông ta và Ngô Thành Nam là có thể nhìn ra được.
Ông ta vì che chở cho đứa cháu trai duy nhất này mà đã đưa ra không ít những quyết định hồ đồ.
Trong lòng Hoắc Tùng Quân đại khái cũng đã có một kế hoạch: “Cháu sẽ nghĩ cách để ấy được tóc của họ rồi đi làm giám định người thân, đến lúc đó thì sự thật sẽ được phơi bày rõ ràng.”
Ông nội Hoắc cũng cảm thấy có hứng thú, ông cũng muốn biết đứa cháu mà ông Ngô yêu quý bao nhiêu năm qua rốt cuộc có phải là cháu ruột của ông ta hay không.
“Tóc của ông Ngô đã được giao cho ông, Cháu chịu trách nhiệm đi lấy tóc của Ngô Thành Nam.”
Thấy bộ dạng hào hứng bừng bừng của ông nội Hoắc, Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân nhìn nhau một cái đầy bất lực nói: “Ông nội, ông nên kiềm chế lại một chút, cũng đừng vì để lấy được mấy sợi tóc mà làm tổn thương bản thân.”
Ông nội Hoắc cười vô cùng tự tin: “Cứ giao cho ông đi, vốn dĩ cũng đâu tốn công tốn sức gì. Đợi lát nữa trời bắt đầu nóng lên, lúc đó chắc chắn ông Ngô sẽ đến bờ hồ đánh cờ, chúng ta ăn sáng xong sẽ qua đó, các cháu cứ ở bên cạnh mà xem thôi.”
Sau khi đi dạo, bữa sáng ở nhà đã chuẩn bị sẵn sàng.
Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An đều ăn rất nhanh, trong lòng có chút hào hứng không thể chờ đợi được.
Mẹ Hoắc phát hiện ra rằng không chỉ có bọn họ ăn nhanh, mà đến ngay cả ông cụ luôn luôn tôn sùng việc giữ gìn sức khoẻ nói phải ăn chậm nhai kỹ cũng ăn rất nhanh.
Sau khi ăn xong, ba ông cháu đẩy bát đũa lên, Bạch Hoài An đỡ ông cụ rồi lại chạy ra ngoài.
Mẹ Hoắc đuổi theo phía sau nói: “Trời đang nóng nực lên rồi, ra ngoài coi cẩn thận bị nướng khô đó, mà mấy người ra ngoài làm gì, cẩn thận bị cảm nắng đó biết chưa.”
Lời còn chưa nói dứt thì phát hiện ra bóng dáng của ba người đã không thấy đâu nữa.
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện Cô vợ mù: ly hôn anh không đồng ý, full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com