Cô Vợ Mù: Ly Hôn Anh Không Đồng Ý- Bạch Hoài An - Hoắc Tùng (Đọc Truyện Full) - Chương 339
Nhảy hố truyện: Cô vợ mù: ly hôn anh không đồng ý
- Tác giả: Giai Giai
- Thể loại: Tổng Tài, Sủng, Đô Thị
- Nhân vật: Bạch Hoài An – Hoắc Tùng
Chương 339: Đơn giản thô bạo
Lúc ba người đến thì bên hồ cũng không còn bao nhiêu người.
Ông nội Hoắc ngồi ở trong bóng râm phe phẩy quạt gió, thản nhiên nói: “Chúng ta đến sớm rồi, ông Ngô này cũng quá lười biếng rồi, đánh cờ thôi cũng không tích cực.”
Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An đứng đó sờ sờ mũi cùng một lúc,.
Hai người họ cũng bị vẻ tự tin vừa rồi của ông cụ lừa gạt nên mới qua đây để xem ông cụ làm thế nào mà có thể lấy được tóc của ông cụ Ngô. Nhưng một kết quả là không ngờ đến là họ đã đến quá sớm nên bên hồ chỉ có lác đác vài người, đến ngay cả bóng dáng của ông cụ Ngô cũng không thấy đâu hết.
Vì để giết thời gian nên ông nội Hoắc và Hoắc Tùng Quân đành đánh cờ ở bên hồ còn Bạch Hoài An thì ở một bên xem. Mặc dù xem không hiểu nhưng nhìn vào biểu cảm càng lúc càng phức tạp và bộ dạng lật lọng của ông cụ thì thấy cũng rất thú vị.
Mãi cho đến ván thứ năm, Bạch Hoài An duỗi lưng một chút cho đỡ mỏi rồi tuỳ ý nhìn một cái thì thấy ông cụ Ngô đang bước đi một cách chậm rãi và bình tĩnh.
Cô liên tục giật mạnh ống tay áo Hoắc Tùng Quân, nhỏ giọng nói: “Đến rồi, đến rồi.”Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Ông nội Hoắc cũng nghe được cũng làm bộ như đánh cờ đến chán rồi nói với Hoắc Tùng Quân: “Đánh cờ với cháu chẳng có gì thú vị cả, không đánh nữa.”
Nói xong liền đứng dậy rời khỏi ghế đá, Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An cũng đi theo, giả bộ bất đắc dĩ nhìn ông nội nhà mình.
Ông Ngô nhìn thấy mấy này người đang ở đó, sắc mặt cũng không tốt, lúc đang nghĩ xem có nên rời đi hay không.
Thì ông nội Hoắc vẫy tay với ông ta: “Ông Ngô, qua đây đánh với ông cháu tôi ván tiếp theo.”
Ông Ngô không muốn nhìn thấy thái độ tùy ý này của ông đối với mình nên hừ lạnh một tiếng: “Ông bảo tôi đánh cờ thì tôi sẽ đánh cờ à, ông là cái thá gì mà vênh mặt hất hàm lên sai khiến, tôi không thèm đánh.”
Ông nội Hoắc bình tĩnh phe phẩy quạt gió, nói với Bạch Hoài An đang ở một bên: “Hoài An, nhất định là ông ta không tự tin, sợ thua mất mặt trước mặt bậc con cháu đây mà.”
Câu nói này nghe không lọt một chút nào, người bên cạnh phát ra tiếng cười đắc ý.
Ông Ngô nghe được những lời này thẹn quá hóa giận, cho dù biết là chiêu khích tướng nhưng vẫn tức giận xông tới: “Ông cũng muốn xem xem một thằng nhóc đầu bù tóc rối đánh cờ có thể lật ngược ván cờ như thế nào.”
Nói sau thì trực tiếp ngồi xuống đối diện với Hoắc Tùng Quân, bày quân cờ ra rồi trừng mắt nhìn về phía Hoắc Tùng Quân nói: “Đánh đi! Để ông xem hôm nay thằng nhóc cháu có thể thắng được ông hay không.”
Hoắc Tùng Quân thản nhiên nhìn ông cụ Ngô, nụ cười trong trẻo nói: “Không dám làm, nghe nói ông cụ đây có tái đánh cờ hay, cháu cũng không dám so sánh với ông.”
Ngoài miệng thì nói vô cùng khiêm tốn nhưng động tác lại vô cùng qua loa đại khái.
Vừa bắt đầu vẻ mặt của ông cụ Ngô còn bình tĩnh, về sau lông mày ngày càng nhíu chặt lại, thời gian suy nghĩ càng lúc càng lâu.
Bạch Hoài An đến gần ông nội Hoắc nhỏ giọng nói: “Ông nội, lúc nào ông mới ra tay?”
Ông cụ nháy mắt ra hiệu cho cô: “Xem cho kỹ đây.”Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Nói xong ông bình tĩnh thong thả đi tới phía sau ông cụ Ngô, trực tiếp đưa tay ra nhổ một sợi tóc của ông ta.
Hành động của tuỳ tiện này khiến Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân có hơi kinh ngạc một chút.
Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Đơn giản như vậy mà đã nhổ được tóc ra rồi? Ông cụ đây cũng quá thẳng thắn rồi, quá đơn giản thô lỗ.
Ông cụ Ngô bị đau một chút, quay đầu lại nhìn thì thấy ông nội Hoắc đang đứng ở phía sau mình, giận dữ nói: “Ông Hoắc, ông làm cái gì vậy!”
Ông nội Hoắc nhíu mày lại, cầm cọng tóc vừa mới nhổ trong tay xoay qua xoay lại đưa xuống, nhìn vào ông cụ Ngô rồi thở dài một hơi: “Ông Ngô, sao gần đây tóc ông bạc trắng hết cả thế này, có chuyện gì phiền lòng sao?”
Ông cụ Ngô nghe vậy, sờ sờ tóc mình, vẻ mặt tức giận nói: “Liên quan gì đến ông! Ông cũng không nhìn vào ông xem không phải ông cũng một đầu tóc bạc kia à!”
Ông nội Hoắc lắc đầu: “Đâu có giống nhau, lúc trước tôi đâu có nhuộm đen, của tôi đây là vẻ đẹp tự nhiên, còn ông đã nhuộm đen rồi còn có tóc trắng trông lôi thôi lếch thếch, phải đi nhuộm lại.”
“Tôi nhuộm tóc hay không không cần ông phải quan tâm, ông không thể để cho tôi đánh xong ván cờ được à. Hay là ông đang lo lắng rằng cháu trai nhà ông sẽ thua dưới tay tôi nên cố ý gây rối như vậy?”
Nói đến vế sau, ông cụ Ngô tự cảm thấy mình nói như vậy là đúng, bởi vì với tính cách không biết xấu hổ của ông Hoắc thì nói không chừng thật sự có thể làm ra loại chuyện như thế này.
Ông nội Hoắc nghe vậy lạnh lùng cười nhạo một tiếng: “Cháu trai nhà tôi muốn thắng không cần tôi phải ra tay, ông cúi đầu xuống nhìn xem.”
Ông cụ Ngô không rõ nguyên nhân là gì, cúi đầu xuống nhìn thoáng qua thì thấy một ngón tay trắng nõn thon dài, cầm quân cờ hạ xuống bàn cờ.
“Chiếu tướng.”
Hoắc Tùng Quân nói xong, ngửa đầu cười với ông ta một cái vô cùng đẹp trai nói: “Cảm ơn ông Ngô đã nhường cho cháu.”
Ông cụ Ngô chau mày mắt khoá chặt vào bàn cờ, sắc mặt vô cùng khó coi.
Vừa rồi ông ta không hề nhẹ tay với Hoắc Tùng Quân một chút nào mà ngược lại còn dùng hết toàn bộ sức lực, vậy và vẫn bị Hoắc Tùng Quân thắng một cách nhẹ nhàng như vậy.
Có thể nhìn thấy được tâm trí của một người khi xem người đó đánh cờ.
Quả nhiên Hoắc Tùng Quân giống như những lời đồn đại, vô cùng khó dây vào, cũng rất có thủ đoạn.
Hoắc Tùng Quân và ông nội Hoắc kẻ xướng người hoạ khiến ông cụ Ngô quên đi chuyện bị nhổ tóc, lại còn tiếp tục đánh thêm hai ván cờ nữa nhưng ông cụ Ngô vẫn bị thua. Ủng hộ chúng mình tại лhayhȯ.č0m I Nh ảy hố ţȓuyëŋ full
Hoắc Tùng Quân thấy sắc mặt của ông ta sắp không nén được cơn giận, mục đích cũng đã đạt được rồi nên đã lập tức đứng dậy nhường lại vị trí cho những người xem xung quanh.
Còn mình và Bạch Hoài An thì đỡ ông nội Hoắc về nhà.
Rời khỏi bờ hồ, ông Hoắc liền đưa tóc tóc trong tay cho Hoắc Tùng Quân: “Vừa rồi ông đã chọn vài sợi tóc rất chắc để nhổ ra nên còn có cả nang lông nên kiểm tra sẽ dễ dàng hơn.”
Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An nhìn nắm tóc trong tay anh gần như có thể gọi là một nhúm tóc rồi đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng lúc giơ ngón tay cái cho ông nội Hoắc với vẻ mặt kính nể.
Quả nhiên là gừng càng già càng cay, ông nội Hoắc đúng thật là danh bất hư truyền, thao tác cợt nhả như vậy thật sự làm cho người ta phải há miệng ngạc nhiên.
Lấy được tóc rồi, Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An ăn xong cơm trưa ở nhà họ Hoắc rồi rời đi.
Trước khi đi, mẹ Hoắc đã đóng gói cho hai người không ít đồ ăn và gần như đã nhét đầy cả cốp xe của hai người họ.
Sau đó chỉ vào vali da nói với Bạch Hoài An: “Cái vali này là quần áo, đều là tất cả đều là do bác sưu tầm, con cứ mặc thoải mái đi chứ đừng có tiếc biết chưa Hoài An, những nơi nào trang trọng thì cứ lấy ra mà mặc, với dung mạo của con thì mặc vào tuyệt đối có thể đè bẹp hoa thơm cỏ dại, làm cho nhà họ Hoắc chúng ta thêm nở mày nở mặt.”
Ông nội Hoắc và bà cụ Hoắc, thì để cho người giúp việc lấy trái cây tươi trong nhà, các loại hải sản tươi sống nhét vào xe của hai người họ càng nhiều càng tốt.
“Những món này dễ bị hư hỏng, hôm nay trở lại thì phải ăn luôn đi. Sau này bà sẽ để chú Lưu trực tiếp đưa nguyên liệu cho các cháu mỗi ngày, các cháu làm việc bận rộn nên cũng có thể tiết kiệm thời gian đi chợ mua đồ ăn.”
Ông nội Hoắc đã từng nghe nói lúc trước Bạch Hoài An mua đồ ăn ở siêu thị đã suýt chút nữa bị tạt axit sulfuric nên cánh tay Hoắc Tùng Quân bị thương, cứ nghĩ đến là ông lại đau lòng cho hai đứa nhỏ.
Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân ngây ra nhìn mấy người họ ra sức nhét đồ vào xe chợt nghĩ nếu như ai không biết thì còn tưởng rằng họ sống ở một nơi cách xa một trăm lẻ tám nghìn dặm rồi tám trăm năm mới trở về một chuyến mất.
Thấy bố Hoắc còn chuẩn bị cho người đi xuống hầm lấy rượu cho hai người, Hoắc Tùng Quân đã phải vội vàng ngăn cản ông lại: “Thật sự không cần, như thế này đã đủ rồi ạ, nhiều hơn nữa chúng con cũng không mang theo được nữa đâu, bánh xe đều sắp xẹp lép hết rồi.”
Lúc này bố Hoắc mới chịu dừng tay.
Lúc Hoắc Tùng Quân lái xe rời đi, Bạch Hoài An vươn ra ngoài cửa sổ chào tạm biệt ba người, nhìn bố Hoắc mẹ Hoắc đỡ ông cụ cười vẫy tay với hai người họ, trong lòng có một cảm giác gì đó rất chua xót.
Mãi cho đến khi chiếc xe đã rời bánh đi rất xa, không còn nhìn thấy bóng dáng của ba người nữa.
Bạch Hoài An mới chịu ngồi xuống, tình thần có chút lắng xuống.Quay lại nhay лhayho.com để cùng ŋhảy hố nhiều ţȓuyện hay nhé!
“Không nỡ à?” Hoắc Tùng Quân một tay lái xe, một tay nắm lấy tay cô.
Bạch Hoài An chơi với ngón tay của anh, chán nản gật đầu nói: “Vâng, với lại em nhớ bố mẹ em rồi.”
Ngón tay của Hoắc Tùng Quân siết chặt hơn: “Đợi lát nữa anh sẽ đi cùng em đến nghĩa trang để gặp họ.”
Bạch Hoài An lắc đầu: “Để tuần sau đi, mấy ngày nay công việc của anh vẫn còn tồn đọng, buổi chiều về đến nhà để dọn dẹp một chút là đến tối rồi.”
Hoắc Tùng Quân thấy cô ngẩn người như vậy nên véo ngón tay cô rồi thay đổi chủ đề: “Buổi tối anh sẽ làm nguyên liệu trong cốp xe, chúng ta sẽ ăn một bữa cơm hải sản tươi ngon.”
Bạch Hoài An cũng rất dễ dàng chuyển đề tài, cô nói: “May mà trong nhà còn có Trần Thanh Minh và Minh Nguyệt, nếu không chỉ có hai chúng ta thì chắc không thể ăn hết mất.”
Hứng thú của cô đến rồi, nắm chặt lấy ngón tay xong nói những đồ ăn kia sẽ làm như thế nào, cô muốn ăn chúng như thế nào.
Hoắc Tùng Quân thấy cô khôi phục tinh thần, khóe miệng mỉm cười, lái xe về ngôi nhà nhỏ của hai người.
Lộ trình hơn một tiếng đồng hồ đã qua đi, hai người rất nhanh đã về đến nhà. Vốn tưởng rằng Trần Thanh Minh và Sở Minh Nguyệt đều đang ở nhà chờ hai người họ nhưng sau khi trở về nhà thì kết quả lại khiến hai người đều có chút sửng sốt.
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện Cô vợ mù: ly hôn anh không đồng ý, full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com