Cô Vợ Mù: Ly Hôn Anh Không Đồng Ý- Bạch Hoài An - Hoắc Tùng (Đọc Truyện Full) - Chương 340
Nhảy hố truyện: Cô vợ mù: ly hôn anh không đồng ý
- Tác giả: Giai Giai
- Thể loại: Tổng Tài, Sủng, Đô Thị
- Nhân vật: Bạch Hoài An – Hoắc Tùng
Chương 340: Theo dõi anh ta
Bên trong căn phòng vắng tanh buồn tẻ, trống rỗng, im lặng như không có nổi một hơi thở của con người.
Hoắc Tùng Quân xách một đống đồ lỉnh kỉnh vào, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, vừa vào liền quát gọi Trần Thanh Minh ra giúp sắp xếp lại.
Khản cổ gọi mấy lần, Trần Thanh Minh mới vội vội vàng vàng từ trong phòng chạy ra, trên người còn mặc bộ quần áo ngủ nhăn nhúm, ánh mắt mơ hồ không tỉnh táo, trên mặt hiện rõ vẻ đang buồn ngủ, dưới mắt còn có quầng thâm.
Nhìn thấy bộ dạng anh ta như vậy, Bạch Hoài An nhất thời sửng sốt, không khỏi bật cười: “Anh sao vậy? Tối hôm qua lén lút đi trộm đồ nhà người ta sao? Mấy quầng thâm dưới mắt này sắp thành bảo vật quốc gia được rồi”
Sau khi Trần Thanh Minh chạy ra khỏi phòng, cả người mới mới từ từ khôi phục lại ý thức, dần tỉnh táo lại, cau mày xoa xoa huyệt thái dương: “Cả đêm hôm qua tôi không ngủ. Vừa rồi mới thiếp đi một lúc, ai nghĩ vừa chợp mắt mấy người đã ra ngoài về rồi.”
Cả người anh ta chìm trong trạng thái vô cùng mệt mỏi, sắc mặt xem ra rất kém, Bạch Hoài An dứt khoát để Trần Thanh Minh về phòng nghỉ ngơi, sau đó lại gọi Sở Minh Nguyệt.
Vừa gọi Sở Minh Nguyệt, Trần Thanh Minh đã ngắt lời cô: “Hoài An, không cần gọi nữa, cô ấy đi rồi.”
“Anh nói sao!” Bạch Hoài An sửng sốt, vội vội vàng vàng chạy tới xem phòng Sở Minh Nguyệt đang ở, đúng là người đã không thấy đâu, giường cũng gọn gàng, tất cả những thứ đồ dùng sinh hoạt cần thiết hàng ngày của Minh Nguyệt đều không còn nữa.
“Có chuyện gì vậy? Tại sao Minh Nguyệt lại đột ngột rời đi? Không phải nói cô ấy sẽ ở đây một thời gian sao?”
Bạch Hoài An nhanh chóng lấy điện thoại định gọi cho Sở Minh Nguyệt.
Vẻ mặt của Trần Thanh Minh cũng chìm xuống, trên khuôn mặt không còn sự thoải mái tươi cười thường ngày, xoa xoa thái dương, ánh mắt đầy phiền muộn: “Mấy người vừa chân trước bước ra khỏi cửa, Châu Hữu Thiên đã tới đưa cô ấy đi rồi.”
Vốn dĩ anh cho rằng Sở Minh Nguyệt sẽ không đi theo Châu Hữu Thiên, nhưng cô mới chỉ suy nghĩ một chút đã liền đi sắp xếp thu dọn đồ đạc quay về.
Trần Thanh Minh vừa nghĩ đến đây trong người đã cả một bụng tức tối, đúng là làm người ta nghẹn khuất.
Anh ta lúc ấy chỉ có thể nhìn Sở Minh Nguyệt cùng người đàn ông khác rời đi, mà bản thân mình thậm chí một câu níu cô ở lại cũng không thể nói. Bởi vì anh ta chính mình không có lập trường, cũng chẳng biết lấy thân phận gì để mà giữ lại Sở Minh Nguyệt.
Đêm đó anh bị mất ngủ, càng nghĩ càng không thể ngủ được, thật sự không nhịn được nữa đã có lúc muốn giật lấy Sở Minh Nguyệt khỏi tay Châu Hữu Thiên.
Trần Thanh Minh có thể thấy rằng Châu Hữu Thiên thích Sở Minh Nguyệt, nhưng anh biết rằng Châu Hữu Thiên thực sự không thích hợp với Sở Minh Nguyệt.
Bạch Hoài An nhìn Trần Thanh Minh không biết đang suy nghĩ cái gì, bàn tay nắm chặt, vẻ mặt khó chịu cau có, liền vỗ vỗ vai an ủi.
Hoắc Tùng Quân tiếp tục ở bên nghe hai người bọn họ nói chuyện, bởi vì chuyện này còn liên quan đến Châu Hữu Thiên nên cũng không tiện chen ngang vào, lúc này vẻ mặt đột nhiên thay đổi nhìn Trần Thanh Minh: “Sở Minh Nguyệt đi rồi sao cậu còn chưa đi?”
Anh ta như này là đang trực tiếp đuổi người đi, người này đã ở nhà mấy ngày nay, mỗi lần Hoắc Tùng Quân muốn gần gũi với Bạch Hoài An đều bị anh ta cắt ngang giữa chừng, làm cho Hoắc Tùng Quân vô cùng khó chịu, nhưng người này da mặt lại dày như vậy, không biết còn phải chịu đựng biết bao lâu.
Nếu Sở Minh Nguyệt không rời đi, anh ta cũng không rời đi, nhưng bây giờ người anh ta theo đuổi không còn ở đây nữa, như vậy Trần Thanh Minh cũng không còn lý do gì để ở lại nữa.
Trần Thanh Minh vừa nghe thấy vậy liền nhàn nhạt liếc nhìn Hoắc Tùng Quân, nói: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi đã thế này rồi, anh thật sự còn muốn nhẫn tâm đuổi tôi đi sao!”
Hoắc Tùng Quân mặt biểu cảm không chút thay đổi ném một túi hoa quả cho anh ta rồi bảo anh ta rửa sạch, đồng thời cất giọng lạnh lùng nói: “Cậu chẳng là gì với tối, tại sao tôi lại không nỡ? Bây giờ người cũng đã đi rồi, cậu muốn dựa dẫm ở lại nhà tôi cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Chờ chút, lát nữa tôi sẽ giúp cậu thu dọn đồ đạc.”
Trần Thanh Minh cầm trái cây trên tay, ánh mắt lên án cáo buộc quay đầu nhìn Bạch Hoài An: “Bạch Hoài An, cô nhìn anh ta xem, một người đàn ông nhẫn tâm, độc ác, không có tình người như vậy, cô còn dám ở cùng nữa không?”
Ngay khi giọng nói dứt, Hoắc Tùng Quân đã liếc ánh mắt séc lẹm nhìn sang, Trần Thanh Minh vô thức ngậm miệng lại.
Bạch Hoài An đang nhìn vào số của Sở Minh Nguyệt, băn khoăn không biết có nên bấm số không, nghe vậy ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Anh không phải cũng mua nhà trong khu chung cư chúng tôi sao? Chỉ cần đi bộ hai bước là đến tòa nhà tiếp theo rồi.”
Hoắc Tùng Quân nghe xong liền dừng lại, nhìn Trần Thanh Minh: “Cậu mua nhà ở đây?”
Vừa nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của Trần Thanh Minh liền trở nên tươi tỉnh, ánh mắt lấp lánh: “Đúng!”
“Tại sao lại mua nhà ở đây?” Hoắc Tùng Quân hỏi.
Mặc dù vị trí ở đây không tệ, nhưng với khả năng tài chính của Trần Thanh Minh, chắc chắn ta có thể mua được nhà ở những nơi tốt hơn, chưa kể khu chung cư ở đây an ninh không đặc biệt chặt chẽ, Trần Thanh Minh đã từng bị Phương Ly điên cuồng theo dõi trước đây, lẽ ra về mặt này anh ta nên cẩn trọng hơn những người bình thường.
Trần Thanh Minh nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Hoắc Tùng Quân, ngậm chặt miệng không hé răng lấy nửa lời, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia hưng phấn.
Anh ta mới không thèm nói cho Hoắc Tùng Quân biết, người này và Châu Hữu Thiên lúc trước là cùng nhau lớn lên, nếu nói trước cho Hoắc Tùng Quân biết, Châu Hữu Thiên cũng sẽ nhảy vào góp vui thì phải làm sao!
Hoắc Tùng Quân nhìn thấy bộ dạng thần thần bí bí của anh ta thì cau mày: “Nhìn cái bộ dạng này sao buồn nôn như vậy. Cậu rốt cuộc lại có cái suy nghĩ khỉ gì trong đầu nữa?”
Trần Thanh Minh, người bị cho là buồn nôn: “Không có chuyện gì, tôi đi rửa hoa quả.” Trần Thanh Minh ôm đống hoa quả và nguyên liệu chạy vào phòng bếp, tránh khỏi tầm mắt của Hoắc Tùng Quân.
Hoắc Tùng Quân đầu óc nhanh nhạy quan sát cực kỳ nhạy bén, ai biết được anh ta sẽ nhận ra điều gì nếu ở lại lâu hơn.
Trần Thanh Minh cảm thấy tốt nhất vẫn là tạm thời tránh đi thì hơn.
Hoắc Tùng Quân thấy anh ta né tránh như vậy liền nhìn sang Bạch Hoài An: “Bạch Hoài An, em biết được những gì rồi?”
Bạch Hoài An đang lơ đãng đột nhiên bị gọi làm cho giật mình, chú ý tới Hoắc Tùng Quân đang hỏi cái gì, liền tránh nặng tìm nhẹ nói: “Có lẽ là vì ở trong nhà chúng ta mấy ngày, anh ta nghĩ môi trường ở đây tốt hơn, xung quanh cũng thuận tiện, hàng xóm mọi người đều sống thân thiết…Vậy thôi.”
Mặc dù nghe Bạch Hoài An nói có lý, nhưng Hoắc Tùng Quân vẫn cảm thấy bọn họ có điều gì đó giấu giếm mình.
“Em muốn gọi điện cho Sở Minh Nguyệt. Tùng Quân, anh đi xử lý hải sản đi, thời tiết nóng như vậy để lâu quá sẽ không còn tươi nữa.”
Bạch Hoài An đẩy Hoắc Tùng Quân ra, cầm điện thoại di động chạy vào phòng ngủ, bấm số của Sở Minh Nguyệt.
Qua một lúc lâu mới kết nối được, giọng nói Sở Minh Nguyệt vang lên, nghe có chút mệt mỏi: “Alo?”
“Là tớ!” Bạch Hoài An đáp, dừng lại một chút, nói: “Có phải Châu Hữu Thiên đang ở bên cạnh cậu không?
“Không, Hoài An, anh ấy đi ra ngoài rồi.” Sở Minh Nguyệt đoán được cô đang muốn nói gì, trong mắt mang theo ý cười.
Bạch Hoài An thở phào nhẹ nhõm, lập tức hỏi: “Sở Minh Nguyệt, không phải nói ở lại chỗ tớ hai ngày sao? Châu Hữu Thiên làm sao lại đưa cậu về rồi? Cậu, cậu không phải vẫn còn…”
Bạch Hoài An úp úp mở mở do dự, nhưng Sở Minh Nguyệt hiểu cô đang muốn nói gì, nhẹ giọng nói: “Không, Hoài An, đừng lo lắng, tớ không phải loại người dễ xúc động.”
“Vậy thì tại sao lại theo Châu Hữu Thiên trở về dễ dàng như vậy?” Bạch Hoài An bĩu môi, giọng nói nghẹn lại, nghe rõ ấm ức cùng rầu rĩ.
Kể từ khi biết chuyện mối quan hệ của Sở Minh Nguyệt cùng Châu Hữu Thiên gặp trục trặc vì mối tình đầu của anh ta, ngay cả khi Bạch Hoài An không chắc, liệu Châu Hữu Thiên cùng người phụ nữ kia có gì bất chính hay không, cô ấy cũng không muốn Sở Minh Nguyệt phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Sở Minh Nguyệt từ khi còn nhỏ đã rất khó khăn, gặp nhiều chuyện đau lòng. Nếu cô ấy bị tổn thương về mặt tình cảm, chắc chắn sẽ phải mất một thời gian dài mới có thể thoát ra được nỗi đau ấy.
Bạch Hoài An mỗi khi nghĩ đến Sở Minh Nguyệt, người luôn lạnh lùng thanh nhã, ngày hôm đó lại khóc tới mức như vậy, trái tim cô liền cảm thấy xót xa, giọng nói không khỏi có chút nghẹn ngào.
Sở Minh Nguyệt nghe ra cảm xúc của Bạch Hoài An, nhanh chóng giải thích: “Hoài An, tớ trở về là có lý do, nếu tớ ở chung với cậu, rất khó để làm rõ sự tình, vì vậy tớ chỉ có thể trở lại xem thử một chút, biết đâu lại có thể tìm thấy manh mối gì đó.”
Bạch Hoài An nghe vậy, cảm xúc của cô dịu đi rất nhiều: “Vậy hai ngày qua anh ta có phát hiện ra không?”
Sở Minh Nguyệt lắc đầu, lại nhớ ra Bạch Hoài An không nhìn thấy được, nói: “Không, hai ngày nay anh ta vẫn bình thường, không có gì khác thường, nhưng hôm nay anh ta trả lời một cuộc điện thoại trước khi ra ngoài, vẻ mặt có chút mờ ám. Tớ nghi ngờ nó liên quan đến mối tình đầu của anh ấy.”
Trái tim Bạch Hoài An thắt lại: “Sau đó, cậu có đi theo anh ta không?”
Sở Minh Nguyệt mỉm cười: “Tớ đã liên lạc với anh Quý, cho người của anh ấy theo dõi Châu Hữu Thiên, chỉ sợ Châu Hữu Thiên trở về, ngày hôm nay anh ta đi những đâu tớ còn biết rõ.”
Giọng nói vừa dứt, cô liền lộ ra vẻ sửng sốt, có chút khó chịu: “Hoài An, tớ làm việc này có phải là không tốt không, dù sao để người ta theo dõi nhìn chằm chằm vào Châu Hứu Thiên như vậy, tớ…”
Sở Minh Nguyệt cảm thấy lòng có chút gợn buồn, trước đây cô chưa bao giờ như vậy, chưa từng làm ra loại theo dõi mờ ám này. Bây giờ đột nhiên cảm thấy bản thân trở nên có chút gì đó không giống với chính mình, còn có chút điên loạn.
Bạch Hoài An nghe thấy sự lo lắng của cô, mím môi nói: “Sở Minh Nguyệt, chuyện này cậu có lý do chính đáng. Nếu như Châu Hữu Thiên không có gì khả nghi, cậu cũng sẽ không phải làm ra loại chuyện này. Rõ ràng là ngay từ đầu, anh ta đã không cho cậu được cảm giác an toàn.”
Khi biết hai người họ bắt đầu mối quan hệ, Bạch Hoài An đã nhờ Hoắc Tùng Quân nói với Châu Hữu Thiên một số bất an mà Sở Minh Nguyệt bị ám ảnh từ khi cô còn nhỏ, và cũng nhấn mạnh vô số lần rằng Sở Minh Nguyệt không tin tưởng vào tình cảm, cần được tạo cảm giác an toàn tuyệt đối.
Khi đó, Châu Hữu Thiên đồng ý, thề sẽ đối tốt với Sở Minh Nguyệt, anh ta nhất định sẽ là một người bạn trai tốt và cho cô ấy đủ cảm giác an toàn.
Nhưng hiện tại thì sao? Trước đây, anh ta buổi tối không về nhà ngủ, chỉ thích bay nhảy vui chơi bên ngoài, có thể cho là vì chưa trưởng thành, chưa biết lo nghĩ cho cảm giác của người khác, nhưng ít nhất còn chắc chắn được anh ta ở bên ngoài không dính dáng gì đến người phụ nữ khác. Nhưng hiện tại, mối tình đầu xuất hiện trước mặt Châu Hữu Thiên, anh ta còn chăm sóc họ cả đêm, tận tình đến mức người ngoài không biết, còn tưởng người phụ nữ đó mới là bạn gái của Châu Hữu Thiên.
Một chút trách nhiệm cũng không có, làm sao có thể yên tâm?
Sau khi được Bạch Hoài An xoa dịu, trái tim của Sở Minh Nguyệt trở lại bình tĩnh hơn, hai người nói chuyện một lúc tới khi chuẩn bị cúp máy, giọng nói của Sở Minh Nguyệt có chút run rẩy.
“Hoài An, tớ thực sự vẫn có chút lo sợ, sợ sẽ nhận được một số tin tức mà bản thân không thể tiếp nhận được.”
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện Cô vợ mù: ly hôn anh không đồng ý, full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com