Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Chương 142
Chương 142
Tuy không muốn ngắm nhưng Hoắc Thâm vẫn cùng xem với Lê Nhất Ninh.
Hiệp thứ nhất Hứa Trác thắng.
Đến lượt Hoắc Thâm và Tưởng Quận, hai người bắt đầu nói lời uy hiếp.
Tưởng Quận: “Thầy Hoắc, phải ghi nhớ truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta.”
Hoắc Thâm giả vờ nghe không hiểu: “Truyền thống gì?”
Tưởng Quận:” Kính già yêu trẻ!”
Hoắc Thâm gật đầu, mỉm cười nói: “Tôi yêu trẻ.”
Anh chỉ Lê Nhất Ninh đứng gần đó với đôi mắt lấp lánh: “Cho nên tôi phải lấy được bánh ngọt về cho bạn nhỏ nhà tôi.”
Tưởng Quận:” ”
Móa. Thua rồi thua rồi.
Giang Tiếu đứng cạnh kêu chói tai: “A a a a a a thầy Hoắc sao anh có thể như vậy chứ! Ị”
Cô ấy nhìn về phía Tưởng Quận: “ông xã, anh nhìn ông xã nhà người ta giỏi biết bao nhiêu.”
Tưởng Quận rất vô tội.
Anh ta sao biết Hoắc Thâm còn có chiêu này
chứ.
Hoắc Thâm cụp mắt mỉm cười, nói gọn: “Tới đi.”
Tưởng Quận: “Được.”
Lê Nhất Ninh đứng vào vị trí quy định, sau đó huơ tay với Hoắc Thâm: “Sao cũng được, không có bánh ngọt cũng không sao.”
Hoắc Thâm gật đầu: “Anh biết rồi.”
Thi đấu bắt đầu, trên sân tràn ngập tiếng cổ vũ.
Phút chốc ngay cả nhân viên công tác cũng gia nhập vào đội ngũ cố vũ.
“Thầy Hoắc cổ lên!”
“Thầy Tưởng cố lên!”
Lê Nhất Ninh nhìn Hoắc Thâm cách gần đó.
Ánh mặt trời buổi trưa chói chang, cho dù đang độ mùa xuân nhưng vẫn nóng gay gắt.
Lúc đầu Hoắc Thâm còn khoác áo ngoài giờ thì đã cởi bỏ rồi, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo thun màu đen, rõ ràng cách ăn mặc rat đơn giản nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy nổi bật.
Mắt Lê Nhất Ninh sáng ngời, trong mắt chứa đầy ngôi sao.
cảm nhận được ánh mắt của cô, Hoắc Thâm đột nhiên mỉm cười dùng khấu hình miệng nói hai chữ’đợi anh’.
Lê Nhất Ninh gật đầu.
Hoắc Thâm và Tưởng Quận đêu thuộc loại có sức lực.
Tưởng Quận là ca sĩ, đường cơ bắp rõ ràng, có sức mạnh, sức mạnh bạo phát ra không hề nhỏ.
Ngược lại, cơ thịt Hoắc Thâm không lộ ra rõ ràng nhưng thật ra anh thuộc loại mặc áo thì
gầy cởi áo thì có cơ bắp, hơn nữa anh thường hay rèn luyện cơ thể, một tuần chạy bộ bốn năm lần, còn có tập thể dục trên máy móc hai ba lần không thiếu bữa nào.
Trong nhà họ có phòng tập thể thao riêng, được đặc biệt chuẩn bị cho Hoắc Thâm.
Thỉnh thoảng cô cũng có tập vài lần với anh, cảm thấy khá thú vị.
Nghĩ vậy, cô giơ nắm tay với Hoắc Thâm.
Thi đấu bắt đầu, sức lực hai người ngang nhau.
Giang Tiếu đang cổ vũ cho Tưởng Quận, luôn miệng gào thét.
Bên này Lê Nhất Ninh yên lặng hơn một chút, fan cũng tò mò tại sao cô không hô cố vũ
cho Hoắc Thâm gì cả.
Đột nhiên, Lê Nhất Ninh gọi một tiếng: “ông xã.”
Hoắc Thâm ngước mắt nhìn cô.
Lê Nhất Ninh cười nói: “Con gái tương lai của anh đang nhìn anh đây.”
Khán giả: “? ? ?”
Ôi đệt! 11
Giây tiếp theo, mắt thường cũng có thế thấy, Tưởng Quận bị Hoắc Thâm kéo đi.
Hoắc Thâm thành công hôn được Lê Nhất Ninh, giành được chiến thắng.
Mấy người Giang Tiếu nhìn Lê Nhất Ninh hoảng hốt không thôi: “Cô có thai rồi?”
“Đâu có đâu.”
Lê Nhất Ninh ha ha cười lớn: “Tôi nói là tương lai cơ mà.”
Giang Tiếu:” ”
Cô ấy nhìn Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười: “Vì muốn ông xã cô thắng mà cô dùng luôn cách này sao.”
Lê Nhất Ninh khoát khoát tay: “Không để ý không đế ý, sớm muộn gì cũng có thôi.”
Giang Tiếu: ” ”
Cô ấy bật cười: “Được rồi, tôi thua rồi, cách cố vũ này bọn tôi sánh không được.”
Lê Nhất Ninh ha ha cười lớn.
Cô nhìn sang Hoắc Thâm: “Em biết ngay câu nói này chính là điểm yếu của anh mà.”
Hoắc Thâm nắm chặt tay cô, cúi đầu hôn một cái rồi kề tai cô hỏi: “Tương lai là bao lâu?”
Lê Nhất Ninh: ” ”
Cô cười, chui vào lòng Hoắc Thâm: “Không biết.”
Cô chỉ chỉ: “Còn có ổng kính kìa, đừng làm ấu làm càn.”
Fan:”? ? ?”
Cầu xin hai người cứ làm ấu làm càn xin! Đừng để ý bọn em!!
Chiều ngày hôm đó, dưới sự cổ gắng vượt mức hai người nhận được nhiều nguyên liệu cùng bánh kem ngàn lớp.
Nhưng bánh kem ngàn lớp được lấy ra chia đều cho bốn cô gái ăn.
Mọi người đều ăn một ít nên rất thỏa mãn.
Lúc về đến ngôi nhà nhỏ của mình, Lê Nhất Ninh thành công nhận được điện thoại của Tống Tĩnh.
“Ninh Ninh!”
Lê Nhất Ninh cười: “Dạ, em đây ạ.”
Tống Tĩnh nhìn hot search trên weibo mà khóc cười không xong: “Em đây là thấy chị rảnh rỗi quá chướng mắt phải không, từ sáng đến tối đêu tìm việc cho chị làm, em biết truyền thông không xem chương trình nói em và Hoắc Thâm thế nào không?”
Lê Nhất Ninh liếc Hoắc Thâm đang đi vào phòng, trong mắt chứa ý cười: “Nói sao ạ, nói em có thai rồi?”
“Đúng vậy.”
Tống Tĩnh rất đau đầu: “Sao họ có thể phóng đại lời đó lớn như vậy chứ, ngay cả lời bác bỏ của em sau đó cũng không xem?”
Lê Nhất Ninh không biết, cô không hiểu gì cả.
Hiện tại cô chỉ muốn giả thành kẻ ngổc thôi.
Tống Tĩnh lấy làm bất lực: “Bây giờ còn có người nói chẳng trách Hoắc Thâm bảo vệ em
như vậy, thì ra là có thai rồi à.”
Lê Nhất Ninh bật cười: “Dân mạng buồn cười thật đó.”
Tống Tĩnh hừ một tiếng: “Đây chẳng phải là lỗi của em sao.”
Lê Nhất Ninh vô tội: “Đó chẳng qua là muốn Hoắc Thâm thắng thôi.”
Tống Tĩnh hết lời để phản bác.
Hai người im lặng chốc lát, Lê Nhất Ninh nói: “Không quan tâm chuyện này nữa, dân mạng muốn nói sao thì nói đi, chẳng sao cả.”
Tống Tĩnh: ” ok, đúng rồi, chị nhận được
một kịch bản điện ảnh không tệ, em xem thử thế nào, đợi khi em ghi hình kỳ này xong chúng ta có thế đi gặp mặt đạo diễn.”
Lê Nhất Ninh có phần bất ngờ.
“Của ai vậy ạ?”
“Em đang trực tiếp không tiện nói, lát nữa chị gửi tin nhắn cho em.”
“Được.”
Lê Nhất Ninh nhìn ống kính rồi cúp điện thoại, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp.
Hoắc Thâm đang gọi video cho chú Hứa.
Hỏi cách nấu cơm.
Khán giả xem trực tiếp xem đến hăng say, Lê Nhất Ninh chồm người lên cửa nhìn hai lần, nhịn không được cười.
Hoắc Thâm đã cố gắng như vậy thôi thì đế anh biếu hiện một chút mới được, cô không nên xuất hiện vào lúc này.
Anh vừa quay đầu sang thì nhìn thấy người đang đứng ở cửa.
“Ra ngoài đợi đi.”
Anh mỉm cười bất lực: “Để anh nghiên cứu một chút.”
“Được.”
Cô vui vẻ chào chú Hứa: “Chào buổi tối chú Hứa, chú ăn cơm chưa ạ?”
Chú Hứa gật đầu: “Chào bà chủ, bên này chơi vui không ạ?”
Lê Nhất Ninh nhỏ giọng lấm bấm: ‘Vui nhưng mệt lắm ạ, hơn nữa ăn không được no, thèm ăn thịt kho tàu của chú Hứa cơ!”
Chú Hứa bật cười, vội nói: “Đến khi về nhà sẽ làm cho bà chủ ăn.”
‘Vâng ạ.”
Lê Nhất Ninh vui vẻ nói: “Chú mau dạy Hoắc Thâm trước đi.”
Chú Hứa: “Không thành vấn đề.”
Lê Nhất Ninh vui vẻ chạy đi mất, đúng là không định giúp đỡ Hoắc Thâm thật.
Khán giả xem trực tiếp ngớ người cảm thấy cô làm như vậy không đúng rồi.
[Tại sao Lê Nhất Ninh không giúp thầy Hoắc chứ.]
[ Lúc trưa thầy Hoắc cũng ở bên cạnh phụ
Lê Nhất Ninh mà.]
[Xem cả ngày cuối cùng tôi cũng nhìn ra thực hư rồi, đôi vợ chồng này ấy mà, Hoắc Thâm yêu Lê Nhất Ninh nhiều hơn một chút nhỉ.]
[Đừng nói bậy được không, là thầy Hoắc không cho Lê Nhất Ninh vào bếp giúp đỡ mà.]
[ Nói không chừng đây là tình thú của vợ
chồng người ta đấy.]
Vấn đề này, không chỉ khán giả tò mò mà ngay cả nhân viên công tác cũng có phần bất ngờ.
Nhân lúc Hoắc Thâm làm cơm, Lê Nhất Ninh được nhân viên công tác gọi đi làm phỏng vấn.
Chương trình của bọn họ đều thường xuyên phỏng vấn từng người.
Biên đạo nhìn Lê Nhất Ninh, cười hỏi: “Cô Lê, buổi ghi hình hôm nay vui chứ?”
“Rất tốt mà.”
Lê Nhất Ninh mỉm cười: “ở bên cạnh người mình thích, dù làm gì cũng thấy vui vẻ.”
Biên đạo cười: “Trước kia không phát hiện
thì ra thầy Hoắc đáng yêu như vậy.”
Lê Nhất Ninh: “Phải không, thật ra anh ấy cực đáng yêu không hề cao ngạo lạnh lùng chút nào.”
Nói tới đây cô nhịn không được cười: “Kỳ
thực tính cách của anh ấy rất tốt, trông thì lạnh lùng nhưng thực ra rất đáng yêu, hơn nữa bạn nói gì anh ấy đều nghe theo.”
Biên đạo:” Nhìn ra được rồi.”
Cô ấy nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Lê Nhất Ninh, bỗng hỏi: “Mọi người đều muốn biết một vấn đê.”
“Vấn đề gì?”
“Cô Lê, quan hệ giữa hai người là ai yêu ai nhiều hơn?”
Lê Nhất Ninh sững người sau đó bỗng bật cười.
‘Vấn đề này, không có câu trả lời.”
Biên đạo tò mò: “Tại sao thế?”
Lê Nhất Ninh nhìn ống kính, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Chuyện tình cảm đó mà, không thể nói anh yêu em nhiều hơn hay em yêu anh nhiều hơn một chút để cân đo đong đếm, chúng tôi là vợ chồng, chúng tôi có phương thức biểu đạt tình yêu theo một cách riêng biệt.”
“Hoắc Thâm khá tỉ mỉ thường hay xem tôi thành trẻ nhỏ để thương yêu, anh ấy yêu tôi, tôi biết nhưng tôi cũng yêu anh ấy, có điều có thế
mọi người nhìn không ra đâu nhỉ, giữa hai chúng tôi, mặc dù tôi được chăm sóc nhiều hơn nhưng không hề đại biếu cho tôi không hề yêu thầy
Hoắc, chuyện này không thể tính như vậy được.”
Trước giờ chuyên tình cảm không thể lấy ra đế đo lường được.
Lê Nhất Ninh biết Hoắc Thâm đối xử với mình tốt nhưng nếu nói cô không yêu Hoắc Thâm, đó là chuyện không thế nào.
Còn như ai yêu nhiều yêu ít, trước giờ họ không để ý vấn đê này.
Họ là như nhau, trong lòng họ đối phương đêu là duy nhất không gì thay đổi được.
Khán giả xem trực tiếp nghe được bỗng cảm thấy lời cô nói rất có lý.
Trong chuyện tình cảm, nào có chuyện tính toán chi li bỏ ra nhiều hay ít.
Không hề có.
Tất cả đều là cam tâm tình nguyện không thể đo lường.
Biên đạo gật đầu mỉm cười: “Còn một vấn đề nữa.”
Cô ấy hỏi: “Sao cô Lê không giúp thầy Hoắc?”
Lê Nhất Ninh thẳng người, chỉ tay hỏi: “Ý cô nói là giúp làm cơm đó sao?”
“Đúng vậy, mọi người đều rất tò mò.”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu có khán
giả đang xem trực tiếp thấy thầy Hoắc nấu cơm thì hiện tại có thế tìm được đáp án rồi.”
Biên đạo nghi hoặc nhìn cô.
Lê Nhất Ninh nói đơn giản: “Phải cho thầy Hoắc chừa chút mặt mũi trước mặt bà xã chứ.”
Biên đạo ngớ người, nhìn đôi mắt sáng ngời đó của cô đột nhiên hiếu ra là tại sao.
Lúc này khán giả xem trực tiếp cũng đã hoàn toàn hiếu ra rồi.
Tại sao không giúp đỡ.
Bởi vì thầy Hoắc muốn mặt mũi chứ sao!
Lúc Hoắc Thâm nấu cơm đúng là chẳng ra làm sao thật, tay chân lóng ngóng còn hay xào cháy đồ ăn.
Nếu có Lê Nhất Ninh ở bên cạnh nhìn thì có thể anh sẽ rất căng thẳng càng làm không được gì hơn.
Khán giả nhìn thấy rồi bắt đầu bình luận.
[Thật đấy. thầy Hoắc anh mau cầu cứu Lê
Nhất Ninh đến làm cho anh đi.]
[A, đột nhiên cảm thấy Lê Nhất Ninh rất tôn trọng suy nghĩ của ông xã cô ấy, cô ấy biết Hoắc Thâm muốn mặt mũi không muốn lúng túng lóng ngóng tay chân trước mặt cô ấy cho nên mới ngoan ngoãn ra ngoài.]
[Hu hu hu hu hiếu lầm cô Lê rồi, xin lỗi cô Lê nhé.]
[Ha ha ha ha ha ha chỉ có mình tôi mắc cười thôi sao! Thì ra thầy Hoắc cũng có lúc vụng về như vậy!]
[Mẹ ơi, bộ dáng Hoắc Thâm lúc nấu cơm buồn cười quá đó.]
Suốt quá trình Lê Nhất Ninh chẳng hề vào giúp.
Cô làm phỏng vấn xong thì dạo bên ngoài một vòng, đợi một hồi mới trở vào.
“Xong chưa ạ?”
Hoắc Thâm nhìn cô: “Còn một món nữa.”
“Hả?”
“Em làm đi.” Hoắc Thâm hít sâu một hơi rồi nói: “Anh đặc biệt chừa lại cho em đấy, anh sợ tối nay chúng ta không có gì ăn mất.”
Lê Nhất Ninh cười, gật đầu: “Được, vậy để em làm.”
Cô nấu ăn không được tốt lắm, nhưng so ra tốt hơn Hoắc Thâm nhiều.
Chốc lát sau, món khoai tây sợi của Lê Nhất Ninh được dọn ra.
Ba món còn lại của Hoắc Thâm cũng được bưng lên, trông bề ngoài thì không tốt lắm nhưng
thắng ở chỗ có lòng.
“Em ăn thử xem.”
Hoắc Thâm ‘ừm’ một tiếng, hạ giọng nói: “Không ngon thì đừng ăn.”
“Sao có thể chứ.”
Cô nhìn anh: “Đây là lần thứ hai anh làm, anh đã quên lần đầu tiên anh nấu ăn rồi sao.”
Hoắc Thâm: ” ”
Nếm thử một đũa, Lê Nhất Ninh cổ gắng nuốt xuống.
Sau đó đánh giá: “Cực kỳ ngon.”
Đạn mạc: [? ? ? Lê Nhất Ninh nghiêm túc chứ?]
[ Cô Lê, món này thầy Hoắc bỏ hoi nhiều
muối, cô không thấy mặn sao.]
[Tôi tin rồi, hai người này chính là chân ái.]
Hoắc Thâm hoảng hốt nhìn cô.
“Em xác định?”
Sau khi nuốt xuống, Lê Nhất Ninh vội vàng uống một ngụm nước: “Hơi mặn một chút nhưng chín rồi.”
Hoắc Thâm: ” ”
Còn không bằng đừng an ủi.
Tuy không ngon mấy cũng rất mặn.
Nhưng bởi vì là Hoắc Thâm làm nên Lê Nhất Ninh rất nế mặt mà ăn hết.
Có điều sau bữa ăn, hai người uổng nước uống đến no luôn.
Ăn xong bữa tối, thời gian cũng không còn sớm nữa.
Hai người dọn dẹp nhà bếp xong, cả hai khoác thêm áo ngoài rồi ra ngoài tản bộ.
Mười ngón tay đan nhau trông tràn ngập tình yêu.
Đi được hai vòng, đột nhiên Lê Nhất Ninh dừng lại trước một cửa tiệm nhỏ nào đó, cô chọc má của Hoắc Thâm ý ám chỉ rõ ràng.
Hoắc Thâm liếc nhìn cô: “Về nhà.”
Lê Nhất Ninh đáng thương nhìn anh: “Không muốn về.”
Hoắc Thâm đau đầu: “Bây giờ đang là mùa xuân, trời còn hơi lạnh.”
Lê Nhất Ninh bĩu môi.
Anh dở khóc dở cười: “Muốn ăn kem đến vậy?”
“Muốn.”
“Nhưng anh không có tiền.”
Lê Nhất Ninh nghẹn họng, nhìn anh mà hoảng hốt không thôi: “Chẳng phải lúc chiều tổ tiết mục có phát tiền cho mỗi cặp khách mời rồi sao?”
Lúc ghi hình bọn họ đều giao tiền lên hết rồi, tới chiều hôm nay tổ tiết mục phát cho được một ít, coi như là chi phí sinh hoạt trong thôn.
Hoắc Thâm gật đầu: “Đúng, nhưng anh không có mang theo.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh nói một cách không khách sáo ‘Vậy giờ anh quay về lấy, em ở đây đợi anh.”
Hoắc Thâm: ” ”
Anh bất lực bóp mày nói: “Kem rất lạnh, không tốt cho sức khỏe.”
“Không chịu.”
Lê Nhất Ninh mím môi, tha thiết nhìn thùng kem trong cửa tiệm, chớp mắt nói: “Em muốn ăn.”
Ngay lúc Hoắc Thâm định từ chối tiếp thì cô đã nói thẳng: “Đồ ăn tối nay quá mặn, em muốn ăn chút đồ ngọt để giải mặn.”
Hoắc Thâm: ” ”
Anh á khấu.
Lần này thì chẳng còn cách nào đế phản bác lại Lê Nhất Ninh nữa.
Chốc lát sau, anh kéo cô đứng lên: “Muốn ăn như vậy à?”
‘Vô cùng muốn.”
Lê Nhất Ninh chớp mắt, đột nhiên che micro lại kề tai anh nói một câu.
Cơ thế Hoắc Thâm run lên một cái, khán giả đêu không nghe thấy hai người đang nói gì.
Hồi lâu sau, họ nghe Hoắc Thâm hỏi: “Thật không?”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Thật.”
Cô nhìn anh tha thiết mong chờ: “Mua không?”
Hoắc Thâm khàn giọng gật đầu: “Mua.”
Mắt Lê Nhất Ninh lập tức sáng long lanh.
Khán giả như lọt vào sương mù.
Không phải, sao chưa gì đã mềm lòng rồi.
Lê Nhất Ninh lấy được cây kem mình muốn ăn, tâm tình tốt ngâm nga ca hát suốt cả đường.
Sau khi về đến nhà, Hoắc Thâm bảo cô đi tắm, cô cũng vô cùng tích cực làm theo.
Chưa được bao lâu, đến khi hai người tắm rửa xong thì buổi trực tiếp cũng sắp kết thúc rồi.
Hoắc Thâm chỉ chỉ camera nói: “Chúc mọi người ngủ ngon đi.”
Lê Nhất Ninh nằm lên giường, vẫy tay với chiếc camera trong phòng, tâm trạng vui vẻ.
“Mọi người ngủ ngon, ngày mai gặp.”
Hoắc Thâm theo đó nói một câu: “Ngày mai gặp”
Máy quay trong phòng được đóng hết nhưng fan vẫn còn muốn xem.
Hóa ra Lê Nhất Ninh đáng yêu như vậy, Hoắc Thâm tương phản manh như vậy, trước kia sao không hề biết chứ.
Cuộc sống thường ngày tràn ngập tình yêu khiến mọi người yêu thích!
Hoắc Thâm cúi đầu nhìn người bên cạnh, con ngươi tối đi mấy phần, kề tai cô hỏi: “Lời em nói là thật chứ?”
Lông mi Lê Nhất Ninh run rẩy, vừa định nói ‘phải’ thì anh đã cúi đầu hôn xuống rồi.
Từ giây phút Lê Nhất Ninh nói câu đó thì anh đã bắt đầu nhịn không được nữa.
Ánh trăng ngoài cửa số yên tĩnh đẹp đẽ, hai người trong phòng ngọt ngào ấm áp khiến bất kỳ ai cũng không muốn làm phiền, đương nhiên lúc này. cũng chẳng còn ai làm phiền nữa.
Rất lâu sau đó, khi mặt Lê Nhất Ninh đỏ hồng mới được Hoắc Thâm buông ra.
Cô nhẹ nhàng nhắc nhở: ” Còn đang ghi hình đấy.”
Đương nhiên anh biết, anh cúi đầu hôn lên mắt cô hỏi: ‘Vậy trở về phải cho anh?”
Lê Nhất Ninh: ” ”
Cô kéo chăn, nhỏ giọng ‘ừm’ một tiếng: “Được.”