Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Chương 144
Chương 144
Dường như Lê Nhất Ninh vẫn chưa cảm giác được điều gì cả, tóc của cô được nhân viên chải lên toàn bộ lộ ra cái gáy thiên nga đẹp đẽ.
Cô nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế gần đó, khẽ giọng hỏi: “Đẹp không?”
Hoắc Thâm hắng giọng một cái, lúc này mới có thế thuận lợi nói ra một câu: “Đẹp lắm.”
Anh đứng dậy đi về phía cô.
Hai người đứng cạnh nhau khiến khán giả kêu gào không dứt.
Anh gio tay vuốt mũi cô, hạ giọng nói: “Vô cùng đẹp mắt.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh lập tức hài lòng.
Cô cong môi mỉm cười: “Thật không?”
Hoắc Thâm ôm vai cô xoay người cô về phía gưong: “Tự mình xem đi.”
Lê Nhất Ninh quay đầu nhìn thấy mình trong gương.
Sau khi nhìn thấy chính mình trong đó ngay cả bản thân cô cũng ngớ người hồi lâu.
Nói thật cô còn đẹp hơn cả trong tưởng
tượng của mình rất rất nhiều, sườn xám trước giờ luôn là trang phục thách thức cơ thế người mặc.
Có lúc không phải chỉ gầy thôi là được, mà trong cái xinh đẹp phải có cái gầy đầy đặn mới được.
Mà lúc này. trông cô đúng là không tệ.
Cô nhìn sang Hoắc Thâm, vừa quay đầu thì lập tức chạm ngay ánh mắt sâu thẳm của anh.
Không hiếu vì sao hình như Lê Nhất Ninh hiếu được ý của ánh mắt đó.
Cô vội ho một tiếng, dịu dàng nói: ‘Vậy em lấy cái này nhé.”
“Được.”
Hoắc Thâm nhìn cô: “Muốn thử thêm cái khác nữa không?”
“Không cần đâu.”
Lê Nhất Ninh nói: “Sau này có thời gian hãy đến thử, hôm nay chẳng phải chỉ đặt may thôi sao?”
Hoắc Thâm: “ừm.”
Cô đi thay sườn xám ra, sau khi trở ra hai người bắt đầu bàn bạc một vài ý tưởng liên quan đến chiếc áo đặt may.
Lê Nhất Ninh thích đơn giản một chút nên cố gắng đi theo phong cách đó.
Hoắc Thâm không có ý kiến gì, bà xã nhà mình thích là được rồi.
Bàn bạc xong thì hành trình ngày hôm đó cũng bước vào gia đoạn kết thúc, còn như chiếc sườn xám được mang về, tổ chưong trình cho phép hai người dùng điện thoại thanh toán.
Ban đầu tổ chương trình không cho phép họ dùng điện thoại.
Tuy đưa điện thoại cho hai người nhưng không được dùng.
Đến khi buổi phát trực tiếp của kỳ này kết thúc, bức hình Lê Nhất Ninh mặc sườn xám còn lên cả hot search.
#Lê Nhất Ninh mặc sườn xám#
Vừa bấm vào, bên trong tràn ngập lời khen nói thân hình Lê Nhất Ninh tốt.
Cô ngồi trong xe xem mấy lần, cảm thấy bất ngờ không ngờ bức hình đó của cô nhận được
nhiều lời khen đến vậy.
[A a a a a a a tuyệt đối không ngờ tới, thì ra thân hình Lê Nhất Ninh đẹp đến vậy.]
[Tôi cũng thế! Ị!]
[Mẹ ơi, thân hình này của Lê Nhất Ninh chính là mơ ước của tôi đó! Thần tượng!]
[Trời ạ, trước kia tôi cảm thấy cô ấy rất bình thường, nhưng giờ tôi phát hiện mẹ nó nơi
đáng gầy thì gầy, nơi nên có đều có cả, so với thân hình của tôi đúng là một trời một vực mà.]
[Tôi khóc bỏ xuống chiếc bánh kem trong tay tôi đây.]
[ Chỉ với thân hình này của Lê Nhất Ninh
thôi, nếu tôi là đàn ông tôi cũng thích nữa chứ đừng nói chi Hoắc Thâm.]
[Các chị em, hành động đi nào!]
Lê Nhất bật cười.
Hoắc Thâm nhìn cô: “Cười gì?”
Cô cong môi, dáng vẻ thần bí: “Không nói cho anh biết.”
Cô nhìn anh: “Sau khi về anh lại bận tiếp nữa sao?”
“ừm.”
Lê Nhất Ninh túm chặt tay anh: “Hai ngày nay có làm chậm trễ công việc của anh không?”
“Không nhiều.”
Anh cúi đầu hôn khóe môi của cô, hạ giọng hỏi: “Vui chứ?”
“Vui ạ.”
‘Vậy thì không nhiều.”
Anh nói: “Vui vẻ là quan trọng nhất.”
Hai người nhìn nhau cười.
Sau khi về đến nhà, Hoắc Thâm ngay cả nghỉ ngơi cũng chẳng cần đã đi thẳng vào thư phòng
ngay.
Ngược lại Lê Nhất Ninh tắm rửa xong đánh một giấc ngon lành rồi mới bò dậy ăn bữa tối.
Chú Hứa giống như ông già Noel khi đã chuẩn bị đủ món mà họ muốn ăn.
Lê Nhất Ninh ăn không ít ăn no rồi nằm co rút ở trong phòng khách xem kịch bản.
Kịch bản này là lần trước Tổng Tĩnh đưa cho cô.
Kịch bản lần này thuộc loại khủng bố nhẹ, trong đó vai của cô không phải là cảnh sát cũng chẳng phải là hung thủ giết người mà chỉ là một nhân vật bị liên lụy vào.
Nam chính là cảnh sát.
Kịch bản được viết khá thú vị, có điều nội dung bên trong khiến người ta xem mà gọn tóc gáy.
Có thế là do miêu tả quá mức chân thực cho nên Lê Nhất Ninh xem một hồi bỗng cảm thấy hoi sợ.
Cô tốn cả buổi tối để xem hết kịch bản, bản thân cô rất thích.
Nghĩ vậy cô bèn gửi tin nhắn cho Tống Tĩnh.
Lê Nhất Ninh: [Nam chính đã được định chưa ạ?]
Tống Tĩnh: [Hình như định rồi nhưng bọn chị không biết là ai.]
Lê Nhất Ninh: [? ? ?]
Tống Tĩnh: [Nghe đồn là ông xã của em.]
Lê Nhất Ninh: [? ? ?]
Cô trợn tròn mắt, nhìn tin nhắn Tống Tĩnh gửi tới mà không dám tin.
Hoắc Thâm? Ị
Với tình hình hiện tại anh bận như vậy mà anh còn có thời gian đi quay phim ư?
Nói thật, nếu không phải Tống Tĩnh nhắc tới thì cô suýt nữa đã cho rằng ông xã của cô đã tránh bóng lui khỏi giới giải trí rồi.
Tống Tĩnh: [Thật đấy, nhưng đó chỉ là tin đồn, nghe nói kịch bản đã đưa cho Hoắc Thâm rồi để xem cậu ấy có hứng thú nhận không mà thôi.]
Lê Nhất Ninh: [Vậy tại sao em không biết gì cả?]
Tống Tĩnh: [ chuyện này phải hỏi em rồi.]
Lê Nhất Ninh: [.]
Được rồi, là lỗi của cô.
Không đúng, là do Hoắc Thâm không có nói với cô.
Cũng không phải, là do trước giờ cô chưa
từng hỏi anh nhận bao nhiêu kịch bản, cô không mấy quan tâm đến chuyện này.
Hai người cách biệt quá lớn sao có thể lấy cùng một kịch bản chứ, cô hà tất gì tự đi tìm khổ chứ đúng không.
Cho nên từ lâu cô đã chẳng quan tâm Hoắc Thâm có kịch bản gì trong tay rồi.
Dù sao anh cũng chẳng thế quay phim chung với mình được.
Nhưng thực tế thì bản thân cô vẫn rất khát khao.
Cô biết bản thân và Hoắc Thâm có sự chênh lệch rất lớn, nhưng phàm là con người đêu sẽ có ước mơ mà.
Cô muốn đóng phim cùng với đỉnh lưu lượng cho dù chỉ là một vai phụ thôi cũng không sao cả, có thế ở cùng một đoàn phim với Hoắc Thâm nghĩ thôi cũng thấy vui vẻ rồi.
Nghĩ vậy, Lê Nhất Ninh kiềm lòng không đậu bật cười ra tiếng.
Tổng Tĩnh thôi gửi tin nhắn cho cô nữa mà trực tiếp gọi điện thoại tới.
“Chị vừa hỏi Dư Hưng rồi.”
“Thế nào ạ?”
Lê Nhất Ninh cảm thâỳ rất hứng thú.
Tống Tĩnh cười nói: “Bảo là Hoắc Thâm lấy kịch bản rồi nhưng chưa nói là có nhận hay không.”
Mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng: “Chị Tổng, chị cảm thấy em có hy vọng không?”
Tống Tĩnh: “Chỉ cảm thấy em cực kỳ có hy vọng.”
Lê Nhất Ninh cười: “Thật không ạ?”
“Tất nhiên rồi.”
Lê Nhất Ninh không biết Tống Tĩnh đang dỗ mình vui hay là như thế nào, chị nghiêm túc nói: “Diễn xuất của bản thân em cũng không tệ, có điều em không tự tin vào chính mình, hơn nữa chúng ta cũng từng diễn điện ảnh rồi, so với phim truyền hình mà nói thì đúng là vạch lá tìm sâu nhưng em vẫn có thể gánh được, cho nên vai diễn này cũng có thể lấy được.”
Có thể là cô bị mấy lời khen ngợi này làm cho choáng váng đầu óc rồi, lập tức nói: “Em cũng thấy vậy.”
Ý chí chiến đấu của cô sục sôi: ‘Vậy mấy ngày này em sẽ xem kịch bản cho kỹ, khi nào thì thử vai ạ?”
Tống Tĩnh: “Ba ngày nữa, em cố gắng xem đi.”
“Dạ.”
“Có vấn đê gì nhớ tìm ông xã của em nhờ chỉ dạy, cậu ấy nhất định sẽ giúp.”
“Em biết rồi.”
Có đường tắt cớ gì không đi, cô cũng chẳng bảo Hoắc Thâm mở cửa sau cho mình, đây chỉ là tập thoại với mình mà thôi.
Cô cảm thấy chẳng sao cả.
Có điều
Ba ngày tiếp theo ngoại trừ tối đến hai người ngủ cùng nhau thì trong ba ngày đó ngay cả bóng dáng của Hoắc Thâm cô cũng không nhìn thấy.
Người này đi công tác rồi.
Lúc Tống Tĩnh tới đón cô đi thử vai thì nhìn thấy bà Hoắc đang giận dỗi.
Chị nhịn không được cười: “Hoắc Thâm không ở nhà?”
Lê Nhất Ninh liếc chị, lên xe nói: “Chẳng biết có phải Hoắc Thâm biết em muốn tìm anh ấy tập thoại với em hay không mà ngày hôm sau em còn chưa dậy thì người này đã bay đi rồi, ngay cả câu hỏi anh sắp đóng phim rồi phải không cũng chưa kịp hỏi nữa.”
Tống Tĩnh: “Em có thế gọi điện hỏi mà.”
Nói tới chuyện này, Lê Nhất Ninh càng tức giận hơn.
“Rất xin lỗi phải nói với chị, mấy ngày nay anh ấy bận tới mức không có cả thời gian gọi điện cho em, mỗi ngày chỉ hỏi hai câu ăn cơm rồi
chưa, đừng thức đêm, đi ngủ sớm, nhớ em.”
Tống Tĩnh soi mói: “Đây mà là hai câu?”
Lê Nhất Ninh trừng Tống Tĩnh một cái, bí lời: “Em chỉ đưa ví dụ thôi, đại khái là mấy câu này.”
Tống Tĩnh: “Đừng nản, bản thân em cũng có thể làm được.”
Lê Nhất Ninh liếc nhìn chị: “Em cũng muốn bản thân làm được lắm nhưng mà em hơi căng thẳng.”
“Sợ cái gì?”
Lê Nhất Ninh thở dài một hơi: “Sợ là lỡ như Hoắc Thâm đồng ý rồi mà kết quả em giành không được vai này, bản thân lại phải nhìn ông xã đi đóng cặp với người khác, khó chịu.”
Tổng Tĩnh ‘ô’ một tiếng đột nhiên nhớ tới một việc: “Đúng rồi, chị nghe Dư Hưng nói thật ra Hoắc Thâm rất có hứng thú đối với chủ đề này, cậu ấy luôn muốn diễn vai cảnh sát.”
“Sao nữa ạ?”
“Sau đó do cảnh thân mật trong bộ phim này khá nhiều nên cậu ấy đang suy xét, trước đó còn từng hỏi đạo diễn có thế xóa bỏ không, nếu đạo diễn cho thì cậu ấy đồng ý suy nghĩ lại.”
Nghe xong, mắt Lê Nhất càng sáng hơn.
Thân là người phụ nữ có dục vọng chiếm hữu cao lại là một vại giấm, sao cô có thế đồng ý cho ông xã của mình đi đóng cảnh thân thiết với người khác chứ.
Đương nhiên dưới tình huống bất đắc dĩ
tất phải cho phép rồi, nhưng nay còn có cơ hội cạnh tranh mà.
Cô tranh được rồi thì người phụ nữ đóng cảnh thân thiết với ông xã chính là mình rồi, tốt biết bao nhiêu.
Lê Nhất Ninh đúng là có phần ích kỷ.
Cô vội nói: “Vậy hôm nay em nhất định phải biểu hiện thật tốt mới được, để đạo diễn chú ý tới em!”
Tống Tĩnh cổ vũ cô: “Em làm được mà, đế chị kiếm chút tiền đi được không.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Cô nhìn sang Tống Tĩnh, mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Tống Tĩnh thở dài: “Em không làm việc bao lâu rồi, ít nhiều cũng phải suy nghĩ cho quản lý và trợ lý được không?”
Trợ lý còn đỡ, bởi vì tiền lương của cô ấy là do Lê Nhất Ninh phát.
Còn tiền lương của Tống Tĩnh là có liên quan tới công việc của Lê Nhất Ninh.
Công việc của cô càng nhiều thì tiền chị kiếm được càng nhiều.
Lê Nhất Ninh nghẹn một hồi rồi vỗ vai Tống Tĩnh an ủi: “Chị yên tâm đi em nhất định sẽ cố gắng cho chị kiếm chút tiền về nhà.”
“Được, để chị có tiền bao nuôi tiểu thịt tươi.”
Lê Nhất Ninh bị sặc.
Hôm nay người đến thử vai nhiều, đạo diễn là đạo diễn họ Tống rất nổi tiếng trong làng điện ảnh.
Phim ông quay ra đều có doanh thu tốt, nhận được sự đánh giá cao của dư luận, đã nâng đỡ được mấy nghệ sĩ nữ trở nên nổi tiếng.
Sở dĩ cô biết đạo diễn này là vì trong số các phim điện ảnh của Hoắc Thâm đóng có một bộ đạt doanh thu phòng vé cao nhất chính là do đạo diễn này quay.
Hoắc Thâm là nam chính trong bộ phim đó.
Có điều bộ phim đó là phim hành động, vừa kích thích vừa đẫm máu.
Lúc cô ở nhà xem, ngay cả bản thân cũng thấy kích thích lây.
Nhưng cô nghe nói yêu cầu của vị đạo diễn
này rat cao.
Yêu cầu cao hon đạo diễn khác một chút, chỉ cần biểu hiện hơi kém sẽ không hài lòng ngay.
Hơn nữa càng quan trọng hơn là ôm tìm
diễn viên nữ không bao giờ lựa mặt.
Lê Nhất Ninh và Tổng Tĩnh ngồi trong góc nhỏ giọng bàn luận: “Tại sao chỉnh dung thì không được chứ, có một số chỉnh dung rồi vẫn rất tự nhiên mà.”
Tổng Tĩnh nhìn cô: “Nhưng khi đứng trước ống kính, mặt đã qua chỉnh sửa có lúc sẽ hơi cứng nhắc biểu hiện không được tự nhiên.”
Lê Nhất Ninh ‘ồ ồ’ hai tiếng, nhịn không được nói: “Phải không, nhưng em thấy trên weibo có nhiều người cũng đẹp lắm mà.”
Hơn nữa trong giới của bọn họ có nhiều người cũng từng động qua dao kéo.
Thật ra cô không hề bài xích, ai cũng có quyền theo đuối cái đẹp, đó là chuyện vô cùng bình thường.
Tống Tĩnh cười: “Đó là ở trạng thái tĩnh, nhưng với kiểu bới lông tìm vết của vị đạo diễn này thì khác, ông ấy chỉ cần nhìn sơ qua thôi thì có thế biết được là tự nhiên hay không tự nhiên roi.
Chị vỗ vai Lê Nhất Ninh: “May là bản thân em
đã đẹp sẵn.”
Lê Nhất Ninh: “cảm ơn ba mẹ của em.”
Hai người ngồi cạnh nhau thì thầm to nhỏ, chẳng mấy chốc thì đến lượt cô đi vào thử vai rồi.
Có điều cô không ngờ tới là, người thử vai cùng cô lại là Lâm Tư Đồng.
Trong bộ điện ảnh phát sóng vào năm ngoái của Hoắc Thâm, Lâm Tư Đồng cũng có một vai trong đó hơn nữa còn đóng cặp với anh.
Diễn xuất của Lâm Tư Đồng không tệ, lúc Lê Nhất Ninh nhìn thấy cô ấy thì ngớ ra một lúc lâu.
Ngược lại Lâm Tư Đồng chẳng hề bất ngờ lắm, nhìn thấy cô thì cười nói: “Cô Lê.”
“Cô Lâm.”
Hai người chào hỏi nhau.
Đạo diễn Tổng ngồi gần đó, bên cạnh còn có nhà sản xuất cùng biên kịch phó đạo diễn.
Ông nghiêm mặt nhìn hai người, nghiêm giọng nói: “Hai người diễn cảnh đối thoại này đi.”
Lê Nhất Ninh nhận lấy kịch bản xem thì thấy là một đoạn cãi nhau.
Một đoạn cãi nhau của nữ chính và nữ phụ, cả quá trình hai người đêu rơi vào trạng thái căng thẳng, cuộc cãi vã này là mấu chốt bởi vì nó mà đào ra không ít tin tức.
cả hai nhìn kịch bản.
Đạo diễn Tống chẳng sắp xếp cho hai người diễn ai, chỉ nói đon giản: “Hai người tự do chọn vai đi.”
Lâm Tư Đòng nhìn cô cười: “Cô Lê chọn trước?”
“Không được.”
Về quy tắc trong nghề cô vẫn hiểu rất rõ: “Cô Lâm chọn trước đi.”
Cô mỉm cười: “Tôi sao cũng được.”
Lâm Tư Đồng không hề khách sáo nữa, gật đầu nói: ‘Vậy tôi chọn trước nhé, tôi chọn nữ chính vậy.”
Cô ấy nói: “ở nhà phân cảnh tôi xem nhiều nhất đều là của nữ chính, cô Lê thứ lỗi nhé.”
Lê Nhất Ninh gật đầu, không hề thấy bất ngờ: “Được ạ, không thành vấn đề.”
Đạo diễn Tổng không nói gì nhiều, ngược lại nhìn Lê Nhất Ninh nhiều hon một chút.
Đoạn tập thoại của hai người chính thức bắt đầu.
Trong gian phòng nhỏ, Lê Nhất Ninh nhìn người phụ nữ đối diện, chỉ chưa đầy ba phút Lâm Tư Đồng đã nhập vai rồi.
Lê Nhất Ninh cũng không chịu rớt lại phía
sau.
Ba phút sau, đạo diễn Tống hô: “Dừng.”
Ông nhìn Lâm Tư Đồng: “Biểu hiện không tệ.”
Lâm Tư Đồng gật đầu: “Cảm ơn đạo diễn Tống.”
Đạo diễn Tổng ‘ừm’ một tiếng rồi nhìn sang Lê Nhất Ninh: ” Lê Nhất Ninh?”
“Vâng.”
Đạo diễn Tống nhướng mày: “Cô diễn vai phụ, đúng là không tệ.”
Lê Nhất Ninh: ” ?”
Không lâu sau, Lâm Tư Đồng và Lê Nhất Ninh cùng ra khỏi phòng thử vai.
Lâm Tư Đồng mỉm cười nhìn Lê Nhất Ninh, nhẹ nhàng nói: “Cô Lê, xin lỗi nhé.”
Lê Nhất Ninh không hiểu gì cả: “Xin lỗi cái gì?”
Cô ấy cười nói: “Diễn xuất của cô Lê tốt như vậy, tôi nên khâm phục mới phải.”
Cô nhìn Tống Tĩnh ở gần đó, gật đầu nói: “Quản lý của tôi đang đợi, tôi đi trước nhé.”
Tống Tĩnh không hỏi kết quả thế nào, sau khi hai người lên xe rồi chị mới quay sang nhìn cô.
“Em và Lâm Tư Đồng tập thoại chung?”
“Đúng.”
Lê Nhất Ninh chu môi, có phần thất vọng: “Em nghĩ là không được rồi.”
“Tại sao?”
“Đạo diễn nói em diễn vai phụ khá tốt, chị nói xem có phải ông ấy định cho em diễn vai phụ không, sau đó ở phim trường nhìn ông xã của mình đóng cặp với người phụ nữ khác!”
Lê Nhất Ninh giận rồi.
“Đạo diễn quá đáng rồi phải không?”
Tống Tĩnh: ” ”
Chị rất muốn nói chị cảm thấy em suy nghĩ quá nhiều rồi.