NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Chương 145

  1. Home
  2. Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế
  3. Chương 145
Prev
Next

Chương 145
Chuyện này đúng là Lê Nhất Ninh nghĩ nhiều thật.
Nghĩ quá nhiều như vậy là do mấy hôm nay cảm thấy hơi có phần trổng vắng có phần cô độc.
Nên cô chỉ có thể tìm Tống Tĩnh để giải tỏa thôi.
Cô nhóc phản bội Trương Nhã yêu đương rồi, Giản Viên Viên thì bận việc công ty, Phó Mộng và Mạnh Lạc xảo thì đang quay phim, chỉ có mỗi Lê Nhất Ninh là người nhàn rỗi tìm không ra được người nào đế trò chuyện, không có ai cùng dạo phố ngay cả ông xã cũng vắng nhà.
Nghĩ đi nghĩ lại đúng là có hơi thảm thật.
Tổng Tĩnh nhìn bộ dáng oán giận của cô mà không nhịn được cười: “Cho nên tới tìm chị trút oán?”
Lê Nhất Ninh hừ hừ hai tiếng, nghiêm túc nói: “Em như vậy không tính là đang trút giận được, mà là đang chia sẻ thôi.”
Tổng Tĩnh dở khóc dở cười: “Không tính không tính, cho nên hôm nay em định làm gì?”
Lê Nhất Ninh suy nghĩ: “về nhà đi ngủ.”
Tống Tĩnh: ” Em không biết có bao nhiêu
người đang hâm mộ cuộc sống này của em à?”
“Biết chứ ạ.”
Cô chớp chớp mắt: “Cho nên em rất quý trọng.”
Cô nói: “Hôm nay em muốn về nhà ăn cơm.”
“Đưa em về bên nhà ba mẹ em à?”
“ừm ừm.”
Đối với việc về nhà của con gái, ba mẹ Lê vô cùng nhiệt liệt chào đón.
Mẹ Lê nhìn cô cười hỏi: “Sao cảm thấy hình như béo lên một chút?”
Lê Nhất Ninh mở to mắt nhìn bà: “Mẹ, mẹ nói gì thế, con béo chỗ nào chứ.”
Đây sự thật mà con gái vĩnh viễn không thể nào chấp nhận được.
Mẹ Hoắc: ” Không béo không béo, hôm
nay phải ăn nhiều một chút.”
“Con không thể.”
Cô bi thương: “Mẹ đã nói con béo rồi.”
Mẹ Lê buồn cười vỗ đầu cô: “Bao lớn rồi còn làm nũng nữa.”
Lê Nhất Ninh cười hì hì: “Đấy chẳng phải là do thích mẹ sao.”
Cô nhìn mẹ Lê: “Mẹ, con về phòng một lát.”
“Đi đi, lát nữa ăn cơm sẽ gọi con.”
“Dạ.”
Cô đi về phòng.
Cô chẳng biết hiện tại bản thân đang nghĩ gì, nói chung là luôn muốn về phòng nhìn một lần.
Thật ra cô về nhà rất nhiều lần, lần nào cũng ăn cùng ba mẹ bữa cơm xong rồi đi ngay, thỉnh thoảng có gọi điện về hỏi thăm tình hình trong nhà nhưng phòng của nguyên chủ thì cô rất ít khi bước vào.
Cô luôn cảm thấy đây chính là bí mật riêng tư cuối cùng của nguyên chủ.
Là bí mật nhỏ mà cô muốn giữ lại.
Nhưng hôm nay, có thế là do nghĩ thoáng rồi hoặc là do nguyên nhân nào khác nên cô Tất muốn vào xem một lần.
Gian phòng sạch sẽ ngăn nắp hơn lần trước về.
Căn phòng có phong cách thiếu nữ nối bật, cô từng vào một lần có điều không nhìn kỹ chỉ đi vào dạo quanh một vòng rồi đi trở ra.
Vừa nhìn đã biết nguyên chủ chính là một cô công chúa nhỏ lớn lên trong sự yêu thương che chở của gia đình.
Nghĩ lại cũng là chuyện bình thường, có mỗi một cô con gái như vậy ai mà không yêu thương chứ.
Lê Nhất Ninh đảo mắt nhìn quanh, có lẽ được quét dọn thường xuyên nên trong phòng rất sạch sẽ.
Cô quay đầu nhìn tủ sách.
Sờ cái này chạm cái kia, sau đó cô còn phát hiện được nhiều thứ trong tủ sách.
Cô cúi đầu nhìn thì còn thấy một quyển nhật ký.
Nhưng mà cô không lật ra xem, đây là bí mật của nguyên chủ, cô không thế mở ra.
Cô nhìn chăm chú bìa bên ngoài quyến nhật ký hồi lâu, cô tìm trong phòng được một ngăn kéo nhỏ rồi đặt quyến nhật ký vào trong đó.
Lúc kéo ngăn kéo ra, Lê Nhất Ninh còn phát hiện nhiều hình chụp của nguyên chủ, tấm nào
rất xinh đẹp.
Trong mắt cô ấy tràn đầy tự tin không hề giống với mình.
Miệng thì nói là tự tin nhưng trên thực tế cô chẳng phải là người tự tin chút nào.
Gặp phải vấn đề thì lựa chọn trốn tránh.
Cô suy nghĩ bèn sắp xếp hết những thứ đó lại đặt vào trong hộc tủ.
Đây là đồ của nguyên chủ phải luôn giữ gìn cấn thận.
Lê Nhất Ninh loanh quanh ở trong phòng rất
lâu.
Cô hít sâu một hơi, lúc đi còn không quên quay đầu nhìn lại mấy lần.
Trong lòng thầm cầu mong hy vọng cô
ấy ở thế giới khác cũng có thể sống tốt.
Không có ý gì khác chỉ hy vọng nguyên chủ cũng có cuộc sống tốt ở thế giới khác.
Còn những tiếc nuối ở thế giới này thì cô sẽ cố gắng hoàn thành giúp cô âỳ sẽ không khiến những bi kịch đó xảy ra.
Nghĩ đến đây bỗng mắt Lê Nhất Ninh lóe sáng, nhìn mẹ Hoắc đang đi tới gọi mình ăn cơm.
“Mẹ ơi.”
“Làm sao thế?”
Mẹ Lê ngạc nhiên nhìn cò.
Lê Nhất Ninh khựng lại, dịu giọng hỏi: “Hôm nay ngày mấy ạ?”
Mẹ Lê ‘à’ một tiếng, nghĩ ngợi rồi nói: “Hôm nay hình như là cuối tháng tư rồi, sao vậy con?”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh đột nhiên cười ra tiếng.
Tiếng cười này khiến mẹ Lê không hiểu gì cả, bà nhìn con gái mình mà lấy làm ngơ ngác: “Sao thế?”
“Không có gì không có gì.”
Cô nhịn không được cười: “Chỉ là đột nhiên nhớ tới một chuyện vui thôi.”
Mẹ Lê: “Hả?”
Lê Nhất Ninh vươn tay ôm mẹ Lê nói: “Không có gì thật mà, do nghĩ tới chuyện vui nên vậy, cơm xong rồi phải không ạ, chúng ta xuống ăn thôi.”
Mẹ Lê: ” ”
Lê Nhất Ninh không nói.
Trong tiếu thuyết, thời gian nhà nguyên chủ bị phá sản chính là ngay đầu tháng tư này.
Lúc nguyên chủ chết thì ngay gần cuối tháng tư chứ không phải cuối tháng tư.
Cô vừa nhìn lịch rồi, kỳ hạn đó đã lặng lẽ trôi qua khi nào chẳng biết.
Cô nghĩ đã trôi qua rồi mà không xảy ra chuyện gì cả, như thế có nghĩa là sau này có
thế sẽ không xảy ra nữa đúng không.
Cô có thế hoàn toàn yên tâm rồi đúng không!
Nhà họ Lê sẽ không xảy ra bị kịch đó nữa, cô cũng vậy.
Chẳng trách.
Chẳng trách hôm nay cô bỗng muốn đi về phòng quanh quấn xem xét.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi Lê Nhất Ninh càng tươi tắn thêm.
Mẹ Lê nghi ngờ nhìn cô mấy lần nhưng chẳng nhìn ra được gì, đành phải cười hết cách: “Con bé này, con gặp phải chuyện vui gì rồi phải không?”
“Đúng vậy ạ.”
Mẹ Lê không hỏi nữa, dịu dàng nói: “Buổi trưa ba con không có thời gian về ăn cơm, gần đây công ty ông ấy khá bận.”
Tay Lê Nhất Ninh khựng lại, vội vàng hỏi: “Công ty xảy ra chuyện gì ạ?”
“Không có.”
Mẹ Lê nói: “Bận rộn bình thường mà thôi, có thể hiếu được.”
“ô, vậy thì tốt.”
Lê Nhất Ninh hít sâu một hơi: “Lỡ như có chuyện gì thì nhất định nhớ nhanh chóng nói với con nhé.”
Cô nói: “Tuy con không giúp được gì nhưng có nhiều thêm một người bày mưu tính kế cũng tốt hơn là không có ạ.”
Vẻ mặt của cô nghiêm túc quá mức khiến mẹ Lê ngẩn người mấy giây, bà vội đồng ý: “Được được được, có chuyện nhất định sẽ nói với con.”
Bà mỉm cười: “Trưởng thành cả rồi, còn biết lo lắng cho gia dinh nữa.”
Lê Nhất Ninh cười một tiếng, làm nũng với mẹ Lê: “Có lúc nào con không quan tâm đâu chứ, con luôn rất quan tâm ba mẹ mà.”
Mẹ Lê cười, gật đầu nói: “Chuyện này mẹ biết.”
Bà suy nghĩ rồi hỏi cô: “Đúng rồi Ninh Ninh à.”
“Dạ?”
“Mẹ có thể hỏi con một chuyện không?”
Lê Nhất Ninh sững người, cô gật đầu: “Mẹ cứ hỏi đi ạ.”
“Con và Hoắc Thâm ” Mẹ Lê do dự bèn hạ
giọng hỏi: “Định khi nào thì có con?”
Lê Nhất Ninh: ” ”
Cô nhìn vẻ mặt dè dặt của mẹ Lê mà dở khóc dở cười.
“Định có trong năm nay ạ.”
Lê Nhất Ninh nói khoác mà không biết ngượng: “Mẹ đừng lo lắng nữa, bọn con tự biết sắp xếp mà.”
Cô nói: “Năm nay con và Hoắc Thâm đang định quay một bộ phim, quay xong thì có con.”
Mẹ Lê nghe xong thì yên tâm.
Bà nói: “Mẹ biết con vẫn còn thích chơi đùa nhưng bên Hoắc Thâm, hai đứa kết hôn lâu như vậy rồi nếu vẫn không có con nhất định sẽ bị
bàn tán.”
Lê Nhất Ninh hiếu.
Thật ra ngoài mẹ Hoắc ra những người khác cũng hay gọi tới hỏi thăm nghe ngóng.
Có điều do Hoắc Thâm không nói cho cô biết, những cuộc điện thoại đó cũng chỉ gọi tới cho phía Hoắc Thâm thôi.
Là chú Hứa lén nói cho cô nghe.
Hoắc Thâm sẽ chẳng bao giờ lấy loại chuyện này ra làm phiền cô, điều này cô rất rõ.
Trước kia đúng là không muốn có con thật, nhưng hiện tại cô cảm thấy có một đứa cũng
không tệ.
Cô nhìn mẹ Lê: “Mẹ cứ yên tâm đi ạ, nếu có nhất định sẽ nói với mẹ đầu tiên.”
“Được.”
ở nhà ăn cơm xong cô chuẩn bị trở về.
Chớp mắt lại đến cuổi tuần phải đi ghi hình chương trình nữa rồi.
Lần này một mình cô xuất phát tới một thành phổ ven biển khác trong nước.
Cô nhìn vào ống kính, nói bằng giọng không
vui: “Lúc này cũng phải trực tiếp sao?”
Nhân viên công tác cười tủm tỉm: “Đây chỉ là tư liệu sống, ngày mai mới chính thức trực tiếp.”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Được rồi.”
Cô bắt đầu trò chuyện với nhân viên công tác: “Khi nào Hoắc Thâm mới tới đây?”
Nhân viên công tác: “Không rõ lắm, cô Lê không có liên lạc với thầy Hoắc ư?”
Lê Nhất Ninh khựng lại, lắc đầu nói: “Anh ấy bận rồi.”
Nhân viên công tác cười: “Sao nghe ra ý oán giận trong lời của cô Lê thế nhỉ.”
Lê Nhất Ninh: “Có đấy, nhớ quảng cáo cho đông đảo fan hâm mộ biết để lên án Hoắc Thâm giúp tôi, sau khi chúng tôi về tới nhà thì người này đã đi công tác rồi, đến giờ còn chưa về nữa.”
Cô nhỏ giọng lấm bấm: “Tôi nghi thầy Hoắc đang nuôi tình nhân bên ngoài đấy.”
Nhân viên công tác phì cười.
Lúc Lê Nhất Ninh đang niệm chú thì điện thoại của Hoắc Thâm tới.
“Alo.”
“Lên máy bay rồi?”
Lê Nhất Ninh kiêu ngạo hừ một tiếng: “Tất nhiên rồi, anh đâu có ở nhà, em không lên máy
bay thì có thế đi đâu.”
Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng: “Nhớ anh à?”
Giọng nói của anh hơi khàn, có thể là do mấy ngày chưa được nghe thấy cho nên cô cảm thấy vô cùng dễ nghe.
Cô vô thức mím môi, bỗng nói: “Ai nhớ anh chứ, không có nhớ anh đâu.”
Nói xong, Lê Nhất Ninh vội hỏi: “Anh vừa bận việc xong đúng không, mệt chứ?”
Hoắc Thâm: “Mệt.”
Lê Nhất Ninh: “Thế hay là kỳ này để một mình em ghi hình được rồi, anh đừng đến nữa.”
Hoắc Thâm bật cười: “Một mình em sao có thể ghi hình?”
Lê Nhất Ninh: “Anh xem thường em quá rối đó, một mình em cũng có thế cân hết cả đoàn phim đây.”
“Không được.”
Anh từ chối một cách dứt khoát, dịu dàng cười nói: “Không thế để bà xã chăn đơn gối chiếc được.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh dấu môi thật cao: “Đơn độc bộ ít sao?”
Hoắc Thâm: ” ”
Ầm ĩ một hồi, Lê Nhất Ninh hạ giọng nói: “Sắp lên máy bay rồi, em tắt mắt đây, xuống máy bay sẽ nói với anh.”
“Được, lát nữa anh cũng bay rồi, có thể là sau nửa đêm mới tới, em đến khách sạn rồi thì nhớ ngủ sớm.” Anh suy nghĩ chốc lát: “Nếu sợ thì bảo trợ lý ở cùng em.”
“Em biết rồi.”
Cúp máy xong, nhân viên công tác nhìn nụ cười trên mặt Lê Nhất Ninh bỗng cảm thấy hứng thú.
“Cô Lê, thầy Hoắc đã nói gì mà khiến cô vui vẻ như vậy thê?’
Lê Nhất Ninh nhướng mày nhìn nhân viên công tác: “Không nói cho mọi người biết đâu.”
Nhân viên công tác: ” ”
Khó cho bọn họ quá mà.
Lê Nhất Ninh cười đùa cùng với mọi người, thời gian bay không dài lắm chỉ mất hơn ba tiếng đồng hồ.
Cô không cảm thấy buồn ngủ nên thức trò chuyện với mọi người, không lâu sau thì hạ cánh rồi.
Thành phổ này vô cùng xinh đẹp ngay cả biển cũng tuyệt đẹp.
Mà quan trọng hơn là nhiệt độ ở đây rất tốt.
Bốn mùa như hạ.
Mùa xuân qua đi thì đã bước vào mùa phải mặc quần ngắn và váy rồi.
Lê Nhất Ninh mang theo không ít váy định là tới đây tắm nắng mặt trời, chuẩn bị hưởng thụ một phen.
Xuống máy bay Lê Nhất Ninh được dẫn tới nơi ở.
Khiến cô bất ngờ là lần này tố chương
trình chơi lớn khi đã chuẩn bị cho bổn cặp khách mời cả một khu biệt thự riêng biệt, còn là mỗi cặp một căn.
Nhìn căn biệt thự trước mặt, Lê Nhất Ninh nhanh nhảu truy hỏi: “Tổ chương trình phát tài rồi?”
Nhân viên công tác ha ha cười lớn: “Không phải phát tài, mà do khách sạn chật cứng hết rồi.”
“Hả?”
Nhân viên công tác giải thích: “Nơi này vốn chính là địa điểm du lịch, không ít fan biết mọi người đến đây ghi hình cho nên đã bay trước tới đây chỉ muốn gặp gỡ mọi người.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh hiểu ra.
Cô mỉm cười bất lực: “Được rồi, tôi còn cho
rằng đạo diễn bộc phát lòng lương thiện hay thế nào ấy chứ, hóa ra là như vậy.”
Cô cười: “Xem ra tôi hiểu lầm đạo diễn rồi, đạo diễn vẫn còn rất keo kiệt.”
Đạo diễn: “? ? ?”
Ông nhìn Lê Nhất Ninh, không tính toán với cô.
“Tôi keo kiệt chỗ nào?”
Lê Nhất Ninh phì cười: “Đạo diễn ông hỏi nhân viên công tác thử xem.”
Đạo diễn rất kiêu ngạo: “Không hỏi, dù sao tôi không keo kiệt là được rồi.”
Lê Nhất Ninh cười khẽ, vội nói: “Được rồi, đạo diễn không keo kiệt.”
Biệt thự không lớn cũng không nhỏ, thuộc kiểu hai tầng với một gác xép nhỏ, nói chung là rất đẹp.
Lần này đi ghi hình có Tiểu Ngọc theo cô tới đây.
Đương nhiên Tiểu Ngọc sẽ ở cùng bọn họ nhưng cô ấy ở lầu dưới, lầu trên là phòng của Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh.
Bởi vì chưa ghi hình, buổi tối mọi người còn tập hợp lại cùng ăn một bữa cơm chơi đùa một lúc.
Đến tối, Lê Nhất Ninh mới về phòng quấn chăn đi ngủ.
Nửa đêm, lúc đang ngủ say cô cảm nhận có điều không đúng, cô cảm giác hình như có gì đó dính trên mặt mình.
Cô vô thức giơ tay ra muốn đập thì bên tai vang lên một giọng đàn ông.
Hoắc Thâm hôn ngón tay cô, thầm mỉm cười: “Cố ý à?”
Cái chân ở dưới chăn của cô đá anh một cái: “Nói bậy, ai biết người nửa đêm nửa hôm đi vào có phải là phường háo sắc hay không?”
Hoắc Thâm cười cúi đầu hôn mòi cô, hôn một đường xuống phía dưới.
“Anh nghe nói.”
“Cái gì?”
Lê Nhất Ninh mơ màng đáp.
Anh cắn cô một cái, giọng nói khàn đặc: “Em nói anh không ở nhà là ra ngoài nuôi tình nhân rồi?”
Cơ thể Lê Nhất Ninh cứng đờ.
Đệt mợí
Là ai!
Là tên khốn nào nói cho Hoắc Thâm biết thế.
Cô ngọ nguậy muốn ngồi dậy nhưng bị Hoắc Thâm ra sức đè xuống lại ngã trở về.
“Anh muốn làm gì?”
Trong bóng tối, âm thanh và tiếng hô hấp được phóng to rõ ràng.
Lê Nhất Ninh lắp ba lắp bắp: “Em nói lời này lúc nào chứ, em không có, là ai định phá hoại tình cảm vợ chồng của chúng ta vậy chứ, quá đáng lắm rồi.”
Cô nói bằng giọng căm phẫn.
Nếu không phải Hoắc Thâm đã nhìn thấy đoạn video tổ chương trình gửi tới thì có khi đã tin lời Lê Nhất Ninh nói thật rồi.
Anh cười thật khẽ: “Phải không?”
“Tất nhiên rồi.”
Cô vươn tay ôm cổ anh dỗ dành: “Sao em có thể hiếu lầm anh chứ, người anh yêu nhất là em khẳng định không có đi nuôi tình nhân đâu.”
Hoắc Thâm nhịn cười: “ừm.”
Tay anh hơi ra sức, Lê Nhất Ninh ‘a’ một tiếng sau đó nghe anh kề tai nói: “ừm, anh yêu em nhất.”
Lê Nhất Ninh: ” ”
Tiếp sau đó, cô căn bản không kịp ngăn người này làm tiếp tục làm càn!
Anh gần như đã lấy đi hết khả năng suy nghĩ của cô fôi.
Cả một đêm, Lê Nhất Ninh đêu trải qua trong cơn mơ màng chìm nổi luân phiên.
Giống như chiếc thuyền giữa biển lớn ở ngoài cửa sổ vậy, bồng bềnh nhấp nhô lên xuống, bị gió biển thổi đi lênh đênh theo sóng biển.
Đến khi tất cả kết thúc thì Lê Nhất Ninh đã mệt ngất rồi.
Hoắc Thâm còn chưa thấy đủ, anh hôn đôi mắt ấm ướt của cô khàn giọng hỏi: “Còn chăn đơn gối chiếc, còn cô độc nữa hết?”
“Anh thỏa mãn em chưa.”
Lê Nhất Ninh: “Thỏa mãn lắm rồi.”
Cô muốn khóc luôn rồi.
Hu hu hu.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 145"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

Cưới Trước Yêu Sau Cạm Bẫy Hôn Nhân
Cưới Trước Yêu Sau: Cạm Bẫy Hôn Nhân
Tháng 5 10, 2022
Đỉnh Cao Võ Giả – Vương Lãnh (Full)
Tháng 10 30, 2021
50bddeb4dc037c5796eac50b5ef27b30
Nuôi Sói Trong Nhà: Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!
Tháng mười một 25, 2022
lua-chu-tich-ve-lam-chong-1
Lừa Chủ Tịch Về Làm Chồng
Tháng 10 24, 2021
Tags:
#Ngôn tình, #Nữ cường, #Sủng ngọt, #Tổng tài, #Xuyên không
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com