Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Chương 146
Chương 146
Lê Nhất Ninh nghĩ nếu cô nói chưa thỏa mãn, có khi ngày mai dậy không nổi nữa mất
Nghe thấy cô đáp, cuối cùng Hoắc Thâm cũng chịu buông cô ra.
Anh cúi đầu hôn là gò má của cô: “Mệt không?”
Lê Nhất Ninh bĩu môi nhìn anh: “Anh nói xem?”
Hoắc Thâm khẽ cười một tiếng, nhìn bộ dáng làm nũng của cô cố họng bắt đầu cử động: “Trông hình như không mệt lắm.”
Lê Nhất Ninh: ” ”
Anh đang nói tiếng người phải không.
Rõ ràng cô rất mệt!!
Hai người ôm nhau im lặng được chổc lát, Lê Nhất Ninh đá Hoắc Thâm một cái: “Có phải anh quên rồi không!”
“Hửm?”
Lê Nhất Ninh nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở: “Chúng ta đang quay chưong trình đấy! Ngày mai camera trong phòng sẽ mở đây.”
Cô vừa nghĩ tới ngày mai có thế sẽ bị mọi người phát hiện đêm nay họ đã làm gì thì không khỏi đỏ mặt.
“Anh nhanh lên, đi dọn dẹp phòng thôi.”
Hoắc Thâm: ” ”
Thật ra anh rất muổn nói với cô rằng sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu.
Cho dù nhân viên công tác có biết cũng chẳng dám nói lung tung, lại nói nhân viên công tác chẳng thể nào biết được.
Tuy máy quay đều đã gắn xong cả rồi nhưng tất cả đều được che kín lại, hon nữa tố chương trình rất tôn trọng quyền riêng tư, chưa có sự đồng ý của họ thì sẽ không tự tiện mở ra.
Do Lê Nhất Ninh căng thẳng quá mức, nhìn thấy cô như vậy anh cảm thấy hơi buồn cười.
Cuối cùng, dưới sự cưỡng ép của bà xã, anh đành phải dậy dọn phòng vào lúc tinh mơ.
Không chỉ quét dọn hết phòng mà còn đổi luôn ga giường nhét vào trong máy giặt.
Ga giường được thay một chiếc mới.
Đúng vậy, may là Lê Nhất Ninh mang theo hai chiếc ga giường tới.
Lúc này, cô không thế không khen ngợi tính hay nhìn xa trông rộng của mình.
Làm xong tất cả, cô còn định hỏi Hoắc Thâm đã xác định là ổn hết cả chưa, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng buồn ngủ đó của anh nên đành thôi.
Bỏ đi, tự cô đi xem.
“Đi đâu?”
“Em đi xem mọi thứ có giống hôm qua không.”
Hoắc Thâm bật cười, kéo cô vào trong lòng: “Giống, đừng lo lắng nữa.”
Giọng nói của anh khàn khàn, thì thào nói khẽ: “Giờ đi ngủ trước. Buồn ngủ lắm rồi.”
Lê Nhất Ninh: ” ”
Cô ngọ nguậy hai cái nhưng thoát không ra, chốc lát sau đành từ bỏ.
vẫn nên đi ngủ thôi.
Đúng là mệt lắm rồi.
Cô cuộn người nằm trong lòng Hoắc Thâm, chẳng mấy chốc đã ngủ mất.
Một giấc này của hai người được đánh thẳng đến lúc nhân viên công tác tới gõ cửa.
Tám giờ rồi, buổi phát sóng trực tiếp đã bắt đầu.
Bây giờ đang ghi hình tập thứ hai, tuy không cần phải tập hợp giới thiệu giống như tập đầu tiên nhưng vẫn cần phải hợp lại.
Kết quả đã tám giờ rồi mà hai người này vẫn chưa xuất hiện.
Nhân viên công tác không thể không tới gõ
cửa.
Khán giả xem trực tiếp cảm thấy hứng thú.
[A a a a a dậy không nổi rồi dậy không nối rồi!]
[Mẹ ơi, có khi nào vừa đấy cửa ra sẽ nhìn thấy thứ không nên thấy không’]
[Wao wao! Mong đợi!]
[Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm chưa dậy nữa sao, thế này không giống tính cách của Hoắc Thâm chút nào.]
[Haiz, chị gái lầu trên không hiểu rồi, đàn ông có vợ nào dậy sớm được chứ.]
Nhân viên công tác buồn cười nhưng buộc phải nhịn xuống.
Sau khi gõ cửa một lúc thì cửa được mở ra, gương mặt mộc đẹp trai của Hoắc Thâm xuất hiện trong ống kính.
Anh không hề gấp gáp mà nói bằng giọng bình tĩnh: “Xin lỗi, chúng tôi dậy muộn rồi.”
Anh thương lượng: “Đợi mười phút được không? Cô Lê đang rửa mặt.”
Nhân viên công tác vội gật đầu: “Không sao cả, không gấp lắm đâu.”
Nhân viên công tác suy nghĩ rồi giải thích với
khán giả: “Tối qua tới nửa đêm thầy Hoắc mới đến, công việc của anh ấy rất bận rộn nên dậy muộn cũng là chuyện bình thường.”
Nghe phần giải thích này rồi khán giả cũng tỏ ra hiểu rõ.
Nhưng mà bên cạnh đó cũng có người lấy làm tò mò rốt cuộc Hoắc Thâm bận công việc
gì-
Trừ đóng phim ra, anh còn có thân phận nào khác nữa ư?
Câu hỏi này không ai có lời giải đáp cả.
Không lâu sau Lê Nhất Ninh mỉm cười ngại ngùng cùng Hoắc Thâm đi ra khỏi phòng.
Nhiệm vụ hôm nay khá nhẹ nhàng, ăn bữa sáng xong mọi người bắt đầu đi dạo chơi bên bờ biến.
Bởi vì là nhật ký ngọt ngào cho nên đạo diễn để mặc cho bọn họ chơi đùa không ngăn cấm gì cả.
Duy chỉ có một điều giới hạn duy nhất
chính là tiền.
Lê Nhất Ninh nhìn phong thư Hoắc Thâm nhận được: “Có bao nhiêu tiền?”
Hoắc Thâm nhìn một cái, khẽ cười nói: “Không nhiều, một trăm nhân dân tệ.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô nhỏ giọng lầm bầm: “Đạo diễn keo kiệt quá rồi đó, trong tình cảnh này với một trăm đồng còn không đủ mua hai bình nước suối nữa là.”
Hoắc Thâm gật đầu đồng ý.
Anh nắm chặt tay cô, dịu dàng nói: “Đừng lo, anh có cách.”
“Hử?”
Hoắc Thâm nhìn cô: “Muốn ăn gì?”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi: “Đồ uống, tới bên biến thì phải uống đồ uống.”
Cô nhìn quanh một vòng, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi dạo loanh quanh trước rồi sau đó mới đi ăn.”
“Được.”
“Nhưng phải hỏi giá trước, nếu mắc quá thì thôi không đi.”
Hoắc Thâm bật cười: “Đừng lo chuyện này.”
Mới đầu cô còn chưa hiểu ý của Hoắc Thâm là gì, sau đó cô mới hiếu ra.
Hai người vừa đi tới, lúc nhân viên của bến du thuyền nhìn thấy cô và Hoắc Thâm thì chào hỏi niềm nở, sau đó đi đưa chìa khóa cho Hoắc Thâm.
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Cô nghi hoặc nhìn sang Hoắc Thâm.
Anh giải thích: “của bạn anh, người bạn này có một khu nghỉ mát ở bên này.”
Bọn Giang Tiếu ở sau lưng bọn họ nhìn thấy lập tức hô lên: “Thầy Hoắc, bọn tôi cũng muốn ngồi du thuyền.”
Hoắc Thâm cười cười, gật đầu nói: “Không thành vấn đề, bên đó còn có rất nhiều.”
Hoắc Thâm là người suy nghĩ Tất chu đáo, trực tiếp nói cần thêm mấy chiếc.
Đạo diễn: “? ? ?”
Khó khăn lắm tôi mới định cho mấy người đi trải nghiệm cuộc sống một chút thì mấy người đã cho tôi trải nghiệm cuộc sổng của người có tiền rồi? Ị
Ông khổ quá mà.
Cả ngày hôm đó, Lê Nhất Ninh chơi rất vui.
Biển luôn là nơi thích hợp để con người thả lỏng, dù không làm gì cả chỉ đứng hóng gió biển thôi cũng cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Đến tổi, bổn cặp khách mời còn tập hợp lại nướng xiên nướng, vừa ngon vừa bắt mắt.
Lê Nhất Ninh ngồi trên ghế nhìn Hứa Trác hát, Giản Ngưng Viễn kéo đàn, cảnh tượng đặc biệt lãng mạn.
Cô dựa lên người Hoắc Thâm, nhỏ giọng nói: “Người biết ca hát có sở trường đặc biệt đều rất
lợi hại nhỉ.”
Hoắc Thâm buồn cười nhìn cô: “Hâm mộ à?”
“Hâm mộ chứ.”
Lê Nhất Ninh nói: “Chủ yếu là hâm mộ người biết hát, còn hát hay như vậy nữa.”
Hoắc Thâm ‘ừm’ một tiếng, nân tay cô: “Anh hát một bài tặng em?”
Mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng, gật đầu liên miên: “Được đấy được đấy.”
Hoắc Thâm hát, không chỉ mỗi mình Lê Nhất Ninh cảm thấy hứng thú mà ngay cả fan xem trực tiếp cũng hứng thú không kém.
Anh hiếm khi hát trước mặt mọi người, thậm chí có nhiều người còn không biết rốt cuộc anh có biết hát hay không.
Anh không nhận mấy hoạt động ca hát.
Kết quả người này vừa cất giọng lập tức khiến tất cả mọi người ngây ngẩn.
Giọng hát vô cùng feel.
Bài anh hát là tình ca, lúc hát ánh mắt của anh luôn nhìn về phía Lê Nhất Ninh, mọi người đều biết bài này là anh hát tặng cho cô.
Fan hâm mộ nghe mà ghen tỵ không thôi.
[Chẳng biết sao nữa cho dù đã chấp nhận
được sự thật ca ca đã kết hôn rồi nhưng nhìn thấy anh khoe ân ái như vậy vẫn cảm thấy chịu không nổi.]
[Hu hu hu hu hu may là ca ca của tôi nhiều.]
[? ? ? Chị gái lầu trên đang nói nhảm gì thế.]
[Ha ha ha ha ha ha ha chỉ cần ca ca nhiều thì không sợ bị tổn thương chứ sao.]
[Hơ, cũng may idol tôi theo đuổi nhiều, ca ca này kết hôn rồi chẳng sao cả, tôi còn có Tất nhiều ca ca đang độc thân mà.]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha mấy chị gái trong đạn mạc điên hết cả rồi sao.]
Lê Nhất Ninh không quan tâm những chuyện khác, hiện tại trong mắt trong đầu cô đều chỉ có mỗi người đàn ông đang đứng gần đó.
Mắt cô dõi theo anh, ánh mắt hai người chạm nhau.
Đến người bên cạnh cũng bắt đầu hâm mộ.
Rõ ràng hai người không làm gì cả nhưng sự ấm áp đó khiến người xung quanh cảm thấy hâm mộ.
Và cả thích nữa.
Bài hát vừa kết thúc, Hoắc Thâm về lại chỗ ngồi nhìn Lê Nhất Ninh hỏi: “Anh hát được chứ?”
Lê Nhất Ninh rất nể mặt, vỗ tay nói: “Cực kỳ
hay.”
Cô nhìn anh bằng ánh mắt sáng ngời: “Anh có hiếu lầm gì về bản thân anh không thế, trước kia em từng nói rồi anh hát rất hay mà.”
Hoắc Thâm cười, nhìn dáng vẻ hứng khởi của cô thì hỏi: “Thích như vậy à?”
“Cực thích luôn.”
Anh cong khóe môi, dịu giọng hỏi: “Vậy về sau hát cho em nghe nhiều hơn.”
Lê Nhất Ninh mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Được.
Tối đó, sau khi buổi trực tiếp kết thúc mà mọi người vẫn dừng lại bên bờ biến một lúc lâu.
Đến khi về tới phòng, Lê Nhất Ninh nhìn đường chân trời ngoài biến kia mà tâm tình hãy còn xúc động.
Cảm giác không thể bình tĩnh nổi.
Cô giơ tay chọt vai Hoắc Thâm nói: “Đột nhiên thấy cuộc sống như vậy cũng rất hạnh phúc.”
Anh kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn cô: “Cuộc sống kiểu nào?”
“Nhàn nhã trôi qua ngày tháng.”
Cô cười: “Công việc của anh quá bận.”
Hoắc Thâm ngừng lại, đột nhiên nhìn cô: “Anh có một chuyện muốn nói với em.”
Lê Nhất Ninh sững người, ngạc nhiên nhìn anh: “Anh nói đi.”
Anh suy nghĩ hồi lâu, bỗng nói: “Có lẽ mấy năm tới anh không đóng phim nữa.”
Lê Nhất Ninh trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn anh: “Anh nói gì?”
Tuy trong lòng cô đã thầm đoán được rồi, nhưng đến khi tận tai nghe anh nói vẫn lấy làm
bất ngờ.
Đúng là gần đây Hoắc Thâm bận rộn không dứt, trước kia còn đỡ vì có quản lý trông coi, còn có trợ lý thường xuyên báo cáo công việc với anh nên anh mới có thể bao hết mọi mặt, nhưng gần đây chuyện của công ty ngày một nhiều, anh căn bản không có chút thời gian để nghỉ ngoi.
Chưong trình này chẳng qua là anh đã đồng ý rồi bằng không cô đoán có lẽ anh sẽ không tham gia đâu.
Công việc của anh quá bộn bề.
Tham gia hai ngày, anh phải tăng ca năm ngày còn chưa đủ sổ cộng thêm mỗi ngày chỉ ngủ được có bổn năm tiếng, cô nhìn mà thấy đau lòng không thôi.
Nhưng đóng phim là chuyện mà năm tháng
phản nghịch đó anh đã dấn thân vào.
Và đó cũng là niềm đam mê nhỏ của riêng anh nên Lê Nhất Ninh không chủ động nhắc tới nói anh đừng diễn nữa, rất mệt mỏi.
Tuy cô không nói nhưng công việc của anh đúng là đang giảm bớt.
Công việc nghệ sĩ ngày một ít đi, trước kia Dư Hưng còn nhận đại ngôn cho anh, một năm trở lại đây thì gần như là không có.
Thời gian trước Tổng Tĩnh còn thảo luận chuyện này với cô, nói chị ấy đoán là Hoắc Thâm có lẽ định lui về ở ấn rồi.
Khi đó cô cảm thấy không thể nào, đây là sở thích của anh cho dù ban đầu khi bước vào anh chẳng ôm theo tâm trạng vui mừng gì cả nhưng có thể nhìn ra được anh rất thích đóng phim.
Mà hiện tại
Cô nhìn Hoắc Thâm: “Nghĩ kỹ rồi ạ?”
Hoắc Thâm cụp mắt mỉm cười, ngắm nhìn cô: “Không hỏi tại sao à?”
Lê Nhất Ninh: “Em đâu có ngốc, nhất định là do anh quá bận rồi.”
Hoắc Thâm gật đầu: “Công việc quá nhiều, năm đó cũng chỉ là do xúc động nhất thời.” Anh mỉm cười dịu dàng: “Tùy hứng lâu như vậy rồi, giờ nên đến lúc thu tâm tư trở về.”
Anh xoa đầu cô: “Nếu còn đóng phim thì thời gian bên cạnh em quá ít, bản thân anh cũng mệt mỏi.”
Năm đó khi vào giới này là bởi vì cha Hoắc đón Trình Dương về nhà, anh vì muốn chổng đối nên đã làm ra chuyện phản nghịch này.
Nhưng hiện tại anh cảm thấy đủ rồi, bản thân đã trưởng thành hơn không cần phải làm như vậy nữa.
Anh ngày một mạnh mẽ, muốn chăm sóc yêu thương người thân nhiều hơn một chút.
Anh nói: “Dành thời gian ở bên em nhiều hơn, về sau không đóng phim nữa.”