Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Chương 151
Chương 151
Giọng nói của Trương Nhã vẫn còn vang vọng ở trong phòng.
Cô nàng cúi đầu kinh ngạc nhìn chăm chú chiếc bụng của Lê Nhất Ninh.
Bụng cô bằng phẳng vẫn còn gầy giống như trước kia, thậm chí hơn một tháng trước lúc
bọn họ cùng ngâm nước nóng cô còn khoe cơ bụng nữa.
Sao đột nhiên lại có thai rồi! Ị
Lê Nhất Ninh phì cười nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô nàng.
“Thật đấy.”
Cô vuốt ve bụng, dịu dàng nói: “Hơn một tháng rồi, vốn là định làm hôn lễ trong tháng này, sau đó ”
Lời phía sau không cần nói cũng biết.
Hai người đối với chuyện có cử hành hôn lễ không lấy làm quan trọng, nhưng Hoắc Thâm muốn cho cô một kỷ niệm khó quên nên cô cứ tự nhiên đón nhận.
Phụ nữ mà, ai mà không mong đợi chứ.
Trương Nhã: ‘Vậy giờ không làm nữa hả?”
Lê Nhất Ninh lắc đầu: “Làm, nhưng cần xem tình hình cái đã.”
Tuy cô cảm thấy tình trạng cơ thể của mình rất tốt nhưng Hoắc Thâm vẫn lo lắng.
Hơn nữa đứa bé này chỉ vừa mới kiểm tra ra chưa được bao lâu, mọi thứ còn chưa ổn định lắm, Hoắc Thâm sợ cô mệt nên trực tiếp lùi thời gian lại.
Nếu tháng này và tháng sau vẫn ổn thì anh định sẽ tố chức hôn lễ vào dịp lễ tình nhân.
Đây là kết quả hai người bàn ra.
Lúc đó thai chỉ mới ba tháng, bụng chưa lộ rõ lắm.
Trương Nhã hít sâu một hơi, túm Lê Nhất Ninh kích động nói: “A a a a tốt quá rồi! 1 Cuối cùng cũng có em bé rồi!”
Cô nàng hỏi: “Viên Viên biết chưa?”
Lê Nhất Ninh cười: “Vốn định mai đi dạo phố mới nói cho hai người biết, kết quả không ngờ cô tới tìm tôi rồi.”
Cô nhìn Trương Nhã: “Cô là người đầu tiên biết đấy.”
Trương Nhã oa một tiếng: “Vậy tôi may mắn hơn Viên Viên rồi.”
Lê Nhất Ninh buồn cười nhìn cô ấy: “Vui vẻ như vậy à?”
“Đúng vậy.”
Trương Nhã nói: “Con của cô và anh Hoắc Thâm nhất định sẽ cực đáng yêu.”
Lê Nhất Ninh trêu cô nàng: “Tự cô sinh một đứa cho hai đứa bé có bạn có bè.”
Trương Nhã bĩu môi, cô nàng thở dài nói: “Đúng vậy. ”
“Hả?”
Lê Nhất Ninh nhướng mày nhìn cô ấy: “Cô đừng nói với tôi là cô cũng có thai rồi nhé.”
“Không không không.”
Trương Nhã vội nói: “Không phải, là Từ Kính Chi muốn có con, dù sao anh ấy cũng ba mươi tuổi rồi nhưng tôi sợ tôi làm mẹ không tốt.”
Tính cách của cô nàng hoạt bát hơn Lê Nhất Ninh một chút, hơn nữa còn được nuông chiều từ nhỏ đến lớn nên Trương Nhã có phần liều lĩnh hơn một chút, làm việc cũng xúc động.
Từ sau khi ở bên Từ Kính chi, bạn bè và người nhà đều nói Từ Kính Chi đang nuôi con gái chứ nào phải nuôi bạn gái.
Trương Nhã cũng biết những tật xấu đó của bản thân nhưng sửa không được.
Thói quen đó cô nàng đã được nuôi dưỡng từ nhỏ, với tính kiêu ngạo và tùy hứng đó thì căn bản không cách nào sửa đối được.
Hơn nữa có lẽ là do chưa kết hôn nên tính tình của cô vẫn còn hơi trẻ con.
Lê Nhất Ninh hiếu tâm tình này của Trương Nhã.
Thật ra cô cũng không khác cô ây.
Lúc trước luôn lo lâng bản thân làm không được, làm mẹ không tốt, nhưng nay trong bụng có em bé rồi đột nhiên cô cảm thấy, làm không tốt cũng chẳng sao cả, cô có thế học mà.
Cô nhìn Trương Nhã, an ủi cô ấy: ‘Vậy thì đừng gấp, cứ thuận theo tự nhiên.”
Lê Nhất Ninh cười khẽ nói: “Nói không chừng đến lúc có rồi, khi mà cô đã chuẩn bị tâm lý xong rồi có lẽ sẽ dần dần tiếp nhận được thôi.”
“ừm ừm.”
Trương Nhã quay đầu nhìn cô: “Tôi nói mà.”
“Nói gì?”
“Tôi thấy hôm nay cô dịu dàng hơn rất nhiều.”
Trương Nhã nói: “Không biết có phải là ảo giác không, tôi luôn cảm thấy cô dịu dàng hơn trước nhiều rồi.”
Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười: “Rõ ràng như vậy à?”
“Đúng vậy.”
“Hai người có định thông báo với fan hâm mộ không?”
“Tạm thời thì không.”
Lê Nhất Ninh nói: “Đợi ba tháng sau hãy nói.”
“ờ ồ, cũng phải.”
Hai người trò chuyện một hồi, chốc lát sau Hoắc Thâm đã về tới.
Từ sau khi Lê Nhất Ninh mang thai, Hoắc Thâm là người căng thẳng hon ai hết, mỗi ngày đi làm đến công ty rồi, ăn cơm trưa rồi, nghỉ trưa xong hoặc trước khi tan làm đều gọi điện thoại về cho Lê Nhất Ninh.
Cô có phần chịu không nổi anh nhưng phần nào hiểu tâm tình của anh.
Đàn ông lớn tuổi sắp có con đêu kích động mà.
Hoắc Thâm vừa về, Trương Nhã lập tức biết điều ra về.
Cô cũng muốn đi tìm bạn trai để làm nũng, cô không muốn ăn cấu lương của người khác.
Hoắc Thâm nhìn sang Lê Nhất Ninh, đầu tiên hỏi han cô trước: “Hôm nay cảm thấy thế nào, có chỗ nào không khỏe không?”
Lê Nhất Ninh cười: “Không có.”
Cô nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh: Vê chỉ
để hỏi han em thôi sao? Không quan tâm đến bảo bối nhà anh à?”
Hoắc Thâm khẽ cười một tiếng, xoa mặt cô: “Em quan trọng hon.”
Lê Nhất Ninh liếc yêu anh.
Tin mới lạ đây.
Quả nhiên, giây tiếp theo, người đàn ông này lại bắt đầu hỏi han đứa bé trong bụng rồi.
Lê Nhất Ninh hết nói nổi: “Mới hon một tháng thôi chưa có cảm giác gì cả, trừ lúc trưa hơi buồn nôn thì không có phản ứng.”
Hoắc Thâm gật đầu, tỏ ý đã hiểu rõ.
‘Vậy thì tốt.”
Anh nhíu mày: “Mấy món ăn chú Hứa nghiên cứu ra không có tác dụng giải quyết sao? Vừa ăn đồ vào là nôn?”
“Không có, thi thoảng có một chút thôi.”
Hai người nằm trong phòng trò chuyện.
Mặt trời ngả về Tây, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rọi vào khiến cả căn phòng cực kỳ ấm áp.
Lê Nhất Ninh nhìn màn này đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.
Cuộc sống về sau cứ tiếp tục như vậy, cô cảm thấy đủ rồi, tất cả đều đáng giá.
Cô xoay đầu nhìn sang Hoắc Thâm.
Anh đang cúi đầu nhìn bụng cô, mặt mày chuyên chú.
“Đúng rồi.”
Hoắc Thâm đột nhiên nhớ ra: “Anh nói với chị Tống rồi.”
Anh nhìn Lê Nhất Ninh: “Vào hôm lễ trao giải anh sẽ đi cùng em.”
Lê Nhất Ninh cười, chọc mặt anh: “Anh lo em đi với Giang Nguyên à?”
Trải qua nửa năm hình như Hoắc Thâm không còn ghen với Giang Nguyên nữa, nhưng đối với chuyện đi thảm đỏ này thì anh vẫn không muốn đế cô đi cùng với Giang Nguyên.
“Không phải.”
Anh cắn cô một cái, nhắc nhở: “Anh lo cho em.”
Lê Nhất Ninh hiếu ra, gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta cùng đi.”
“ừm.”
Anh nói: “Chuyện này không vội, mai là lễ giáng sinh anh không cần đi làm, có noi nào muốn đi không anh đi cùng em?”
Nghe xong, mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng.
“Có.”
Cô rất muốn đến một nơi.
Cô xoay qua nhìn anh: “Lễ giáng sinh muốn đi công viên giải trí chơi.”
Hoắc Thâm: ” ”
“Đế anh gọi điện hỏi bác sĩ xem có thế đi không.”
Lê Nhất Ninh chớp mắt: “Em muốn đi Disney Lands.”
Hoắc Thâm cạn lời.
Cô nói xong bắt đầu cảm thấy thích thú.
“Gọi thêm cả Viên Viên và Trương Nhã nữa, mai Trương Nhã và Từ Kính Chi đi lĩnh chứng rồi, bảo hai người họ lĩnh chứng xong rồi đến khu vui chơi Disney tập hợp với chúng ta thế nào?”
Hoắc Thâm bóp trán, nghiêm túc nói: “Được.”
Anh cầm điện thoại lên: “Đế hỏi bác sĩ đã.”
Cuối xùng, sau khi được bác sĩ dặn dò kỹ càng xong Hoắc Thâm bảo chú Hứa đi sắp xếp. Bọn họ đi khu vui chơi Disney.
Vì lo cho cơ thể của Lê Nhất Ninh nên ngay tối hôm đó họ đã vào ở trong khách sạn khu Disney rồi.
Sau khi đi vào căn phòng được trang chí theo chủ đề, Lê Nhất Ninh hãy còn ngơ ngác.
Sao mà chỉ trong vòng mấy tiếng ngắn
ngủi ước mơ cô đã thành hiện thực rồi.
Cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh, vô thức vươn tay ra.
“Ông xã.”
“Cho em cấu anh một cái.”
Hoắc Thâm: ” ”
Anh bật cười cúi đầu hôn cô, dịu dàng hỏi: “Có cảm giác chưa?”
Lê Nhất Ninh mấp máy mắt: “Có rồi.”
Anh bất lực, vỗ đầu cô nói: “Ngốc rồi à.”
Lê Nhất Ninh ‘a’ một tiếng, vô cùng hưng phấn: “Là vui đến ngốc rồi.”
Cô ôm anh làm nũng, nhịn không được cười: “Em không ngờ ước mơ của em nhanh như vậy đã thành hiện thực rồi! Em còn cho rằng phải đến ngày mai mới có thể tới đấy, chúng ta chỉ có thể chơi nửa ngày thôi!”
Hoắc Thâm lắc đầu: “Thích Disney như vậy?”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Con gái đều thích mà.”
Ai có thể ghét bỏ thế giới cổ tích như Disney chứ.
Nhìn vào ánh mắt của Hoắc Thâm, Lê Nhất
Ninh bỗng giật mình: “Chẳng lẽ anh định làm gì
à?”
Hoắc Thâm nhướng mày: “Không có.”
Lê Nhất Ninh: “Vậy thì tốt.”
Cô nói: “Trái tim nhỏ bé của em chịu không nổi đâu.”
Hoắc Thâm vổ đầu cô mỉm cười bất lực: “Đi tắm trước đã rồi ngủ sớm, ngày mai dẫn em đi choi.”
‘Vâng ạ, anh nhớ nói với bọn Viên Viên nhé.”
“Được.”
Sáng ngày hôm sau, Lê Nhất Ninh ngủ đến tự mình thức dậy rồi mới ra ngoài.
Cả hai vì không muốn thu hút sự chú ý của mọi người nên ăn mặc rất giản dị, trang bị cả mũ và khẩu trang, Hoắc Thâm luôn bảo vệ cô.
Cho dù Lê Nhất Ninh đã đảm bảo bản thân không sao nhưng anh vẫn không yên tâm, vệ sĩ xung quanh hai người không hề ít ngược lại
còn tăng nhiều thêm.
Cô hiểu suy nghĩ của Hoắc Thâm nên không hề ngăn cản.
Cô là thai phụ nên hạng mục có thế choi rất ít nhưng chính vì hoàn cảnh bên trong khiến cô cảm thấy vui vẻ.
Ai nấy đều mua một quả bóng bay, ăn một
cây kem dưới trời đông, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Là nụ cười xuất phát từ nội tâm, cô nhìn thấy mà vui lây, tâm tình cũng tốt lên vài phân.
Cho dù ngồi trên ghế ven đường với Hoắc Thâm cứ như thế nhìn đoàn người qua lại tấp nập, cô vẫn cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn chưa từng thây.
Hoắc Thâm thấy cô vui vẻ, tâm tình cũng tốt theo.
Chơi được một lúc, Giản Viên Viên và Trương Nhã cũng đến.
“Thế nào, chơi được những trò nào rồi?”
Lê Nhất Ninh: “Mình chơi mấy trò nhẹ nhàng thôi, giờ có rất nhiều người đang xếp hàng rồi.”
Trương Nhã: “Không sao, bọn tôi đi dạo loanh quanh, cô muốn đi với bọn tôi không?”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Không kích thích thì đi.”
‘Vậy đi thôi.”
Giản Viên Viên thân làm người cô đơn duy nhất bèn kéo Trần Trụ qua cho có cặp có đôi.
Hai kẻ độc thân làm thành một cặp trông không đến mức thảm thương đến như vậy nữa.
Cả ngày hôm đó, giữa chừng Lê Nhất Ninh
còn về phòng ngủ một giấc.
Nhưng chơi rất vui.
Đến lúc hơn sáu giờ, bọn họ ăn cơm xong thì định đi dạo một vòng rồi sau đó đợi đến lúc bắn pháo hoa.
Có điều Lê Nhất Ninh không ngờ tới, cải trang thuận lợi cả một ngày kết quả đến lúc này còn bị lộ ra.
Cô muốn ăn một miếng kem nhưng Hoắc Thâm không đồng ý.
Hai người cứ đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.
Lê Nhất Ninh làm nũng: “ông xã, là con gái anh muốn ăn kem chứ không phải em.”
Hoắc Thâm nhịn cười nghiêm mặt nhìn cô: “Hiện tại đang là mùa đông.”
Lê Nhất Ninh: “Em biết chứ nhưng miệng thèm ăn, con gái của anh thèm ăn”
Cô nghiêm túc nói: “Giống như anh vậy.”
Hoắc Thâm: “? ? ?”
Anh từng thèm ăn hồi nào, tại sao bản thân không biết.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt cô nghiêm túc như vậy, anh lại bắt đầu mềm lòng.
Nói thật, vợ anh đáng yêu đến mức anh
không có sức chống cự nổi.
Anh vừa định nói chuyện thì bên cạnh truyền tới một giọng nói dè dặt hỏi: “Xin chào hai
người là thầy Hoắc và cô Lê phải không ạ?”
Hai người vô thức xoay đầu nhìn qua, ngay tại giây phút đối mặt với cô gái nhỏ một cái, phút chốc cô gái đó kêu thét lên.
Lập tức người đứng xếp hàng mua kem cũng đồng loạt nhìn về phía bọn họ.
Lê Nhất Ninh là người phản ứng nhanh nhất, cô trực tiếp kéo Hoắc Thâm chạy: “Hoắc Thâm, chạy mau.”
Hoắc Thâm: ” ”
“Cẩn thận một chút.”
Lê Nhất Ninh mới không quản nhiều như vậy, cuối cùng phải là Hoắc Thâm ra sức mới có thế ngăn cô tiếp tục chạy.
Còn fan hâm mộ chỉ có thể nhìn hai người chạy vút qua như bay, đang định đuổi theo
nhưng bị vệ sĩ ngăn lại rồi.
Đợi đến lúc hai người tìm được nơi an toàn dừng lại thì trên mạng đã tràn ngập hình của hai người.
Dân mạng: Ha ha ha ha ha ha gặp được Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm ở Disney Land này! Tình cảm của hai người cực tốt luôn! Gần đây thầy
Hoắc không đóng phim không nhận quảng có đó là vì bận đi công viên giải trí chơi cùng bà xã!
Chụp được một tấm ảnh mơ hồ, mọi người xem cho vui là được.
[A a a a a tại sao tôi không đi Disney Land chứ!]
[Mẹ ơi, đi đâu tìm người đàn ông trải qua lễ giáng sinh cùng bà xã chứ.]
[Hu hu hu hu cô Lê chạy nhanh quá đi! Tôi không định hét ra tiếng mà!]
[Cô Lê kiếp trước cô là con khỉ chuyến
kiếp sao.]
Lê Nhất Ninh lên mạng nhìn thấy bức ảnh đó, mếu máo tìm Hoắc Thâm cầu an ủi.
“Dân mạng chụp em xấu quá đi.”
Hoắc Thâm: “Để anh xem nào.”
Anh nhìn mấy bức ảnh mơ hồ không rõ đó cảm thấy buồn cười nhưng phải nhịn xuống để dỗ người trong lòng.
“Nào có.”
Hoắc Thâm nói: “Rất đẹp mà.”
Anh xoa đầu cô an ủi: “Em là người phụ nữ đẹp nhất.”
Lê Nhất Ninh nhìn Hoắc Thâm bằng ánh mắt nghi ngờ, lại đưa mắt nhìn chiếc gương gần đó:
“Anh không nói đùa chứ?”
Hoắc Thâm: “Không có.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau đều nhịn không được cười.
“Cơ thể không sao chứ.”
“Không sao.”
Lê Nhất Ninh nói chắc nịch: “Bé con rất nghe lời, không sao hết.”
Cô nhìn Hoắc Thâm một cách đáng thương: ” Nhưng mà em chưa ăn được kem.”
Hoắc Thâm nghẹn họng.
Anh đau đầu vỗ đầu cô nói: “Đi thôi, giờ đi mua cho em.”
“Được, không đi bên đó nữa nhé.”
“ừm, lát nữa trời tối rồi, mọi người không chú ý tới chúng ta đâu.”
“Được.”
Hai người đi đến chỗ ít người hơn.
Mua được kem rồi nhưng Lê Nhất Ninh không dám ăn nhiều, chỉ nếm hai miếng rồi buông xuống.
Phải chú ý sức khỏe, em bé là quan trọng nhất.
Cô ăn một hai miếng cũng đã cơn thèm ăn
rồi.
Đến tám giờ rưỡi, khi Disney chuẩn bị đến giờ bắn pháo hoa.
Bầu trời ngày hôm nay thật tốt, mọi người vui vẻ ngắm nhìn.
Màn bắn pháo hoa kết thúc, người tới vui chơi cũng bắt đầu ra về dần.
Lê Nhất Ninh kéo Hoắc Thâm định về khách sạn nhưng bị Hoắc Thâm giữ lại.
“Định làm gì nữa ạ?”
Hoắc Thâm nhìn cô: “Đợi một chút.”
Chốc lát sau, Giản Viên Viên và Trương Nhã tới đây, còn Hoắc Thâm thì chạy đi mất.
Lê Nhất Ninh sững người, gần như đã nghĩ được gì đó rồi.
Quả nhiên, mười phút sau cô nhìn thấy hoàng tử hôm nay của cô mặc một bộ âu phục tay cầm hoa đang đi về phía cô.