Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Chương 153
Chương 153
Từ Disney trở về nhà, Lê Nhất Ninh còn lướt weibo thấy được một video được cắt ghép ra.
Là của cô và Hoắc Thâm.
Có phần hậu trường của lúc quay ai là hung thủ chân chính vừa mới được công khai, cùng đoạn video gọi thức dậy bị cắt bỏ nay được đạo diễn đặc biệt phát ra.
Lê Nhất Ninh vẫn nhớ rõ như in lúc được
công khai ra hai người lại lên hot search lần nữa.
Nhiều người luôn miệng ước muốn trở thành Lê Nhất Ninh, thức dậy không nổi làm nũng với Hoắc Thâm.
Khi đó mọi người còn đặc biệt thức dậy sớm, làm một video mô phỏng bắt chước theo cô rồi đăng lên weibo.
Lúc đó cô xem mà dở khóc dở cười.
Ngoài ra còn có một vài hình ảnh thân thiết bị chụp được trong ngày thường hoặc lúc quay show.
Lượng thời gian rất dài.
Cô xem hết từ đầu tới cuối, sau đó cảm thấy rất cảm động.
Thì ra vào lúc không để ý, cô và Hoắc Thâm đã có nhiều khoảnh khắc ngọt ngào như vậy.
Thi thoảng hai người cũng có tranh chấp nhưng phần lớn là Hoắc Thám cưng chiều vợ không giới hạn.
Lê Nhất Ninh xem thấy thú vị bèn kéo Hoắc Thâm cùng xem.
Anh xem xong cười nói: “Không tệ.”
Mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng: “Phải không, em cũng rất thích.”
Cô nói: “Fan cắt ghép video này đúng là thiên tài.”
Hoắc Thâm mỉm cười, câu môi: “Nếu em thấy buồn chán thì có thể học một chút.”
“Em định vậy đấy.”
Hai người trò chuyện, khi về tới nhà chú Hứa còn đặc biệt làm canh bồi bổ thân thể cho Lê Nhất Ninh.
Tình hình hai ngày qua của cô rất tốt, không còn nôn nữa, ăn cũng ngon miệng hơn.
Cô cảm thấy là có liên quan đến tâm trạng.
Hai ngày tiếp theo, Hoắc Thâm bận bịu việc công ty, cô một mình ở nhà nghỉ ngơi.
Lúc thì xem tivi, theo dõi show giải trí, cuộc sổng ngày thường trôi qua nhàn nhã.
Trước hôm diễn ra lề trao giải một ngày, Tống Tĩnh có tới tìm cô.
“Lễ phục đều chuẩn bị cả rồi chưa?”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi.”
Tống Tĩnh nhìn cô: “Lại là của mình em à?”
Cô cười: “Đúng rồi ạ.”
Cô dần Tống Tĩnh đi tới phòng quần áo, gian phòng này Tống Tĩnh tới một lần là tắc nghẽn cơ tim một lần.
Bởi vì xa hoa lãng phí tột cùng.
Toàn là mùi nhân dân tệ cả.
Lê Nhất Ninh chỉ định mặc một bộ váy đơn giản một chút để đi tham dự.
Là chiếc váy dài cúp ngực màu nhạt, giống như màu trắng nhưng lại không phải là trâng.
Lê Nhất Ninh mặc vào trông rất đẹp, hoa văn trang trí nổi bật trên chiếc váy nằm ở chỗ có
khảm hạt kim cương nhỏ, tuy chỉ để trang trí nhưng khi đêm xuống nó sẽ phát sáng.
Tóm lại, cao quý mà không mất đi sự nho nhã, trong nho nhã lại lộ ra vẻ xa hoa.
Cô rất thích chiếc váy này, nó đã được cô đặt may từ sớm rồi.
Tống Tĩnh vừa nhìn thấy cả đôi mắt đều sáng lên.
“Được đấy.”
Chị nhìn xuống bụng của cô: “Bụng không có vấn đề gì chứ?”
Lê Nhất Ninh cười: “Nay mới được bao lâu đâu chứ, vẩn chưa có cảm giác gì.”
Cô nói: “Vấn đề quan trọng là ”
Cô chỉ chiếc váy dài nói: “Em còn có thế mặc thêm một chiếc quần legging ở bên trong.”
Tống Tĩnh:” .”
Mùa đòng đúng là rất lạnh, không mặc thì có lỗi với bản thân.
Bọn họ đi thảm đỏ trông thì rực rỡ sáng chói nhưng mà rất lạnh, lần nào các nghệ sĩ đi xong cũng run cầm cập.
Nghệ sĩ nam còn đỡ, nghệ sĩ nữ đúng là đang tìm ngược.
Mặc nhiều thì không đẹp, còn mặc ít thì
lạnh thấu xương da.
Tống Tĩnh dở khóc dở cười: “Được, vậy mai chị qua đây đón em.”
“Vâng ạ.”
Tổng Tĩnh nhìn cô: “Em nằm trong danh sách đề cử rồi, nhưng có lấy giải được hay
không là chuyện khác.”
Lê Nhất Ninh cười: “Em biết ạ, đừng an ủi em, em rất tự mình biết mình mà.”
Tuy tỉ suất xem đài cùng dư luận của bộ phim «Quay Lại Anh vẫn Còn ở Đây» rất tốt, bản thân cô cũng nhận được rất nhiều lời khen ngợi nhưng thực tế như thế nào thì phải xem tiêu chí bình chọn mới biết.
Cô không ôm theo hy vọng quá lớn đế tới lúc đó sẽ không đến mức thất vọng.
*
Ngày diễn ra lễ trao giải.
Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh ở nhà làm xong tạo hình rồi mới xuất phát, Hoắc Thâm tương đổi đơn giản hơn một chút, anh chỉ mặc bộ tây trang màu đen phối cùng áo sơ mi trắng, tuy không đến mức tuyệt sắc nhưng cô vẫn thích anh mặc như vậy.
Mắt vừa nhìn đến thì dời đi không nổi nữa.
Hoắc Thâm nhìn cô trông bộ váy màu trắng nhạt, trông chẳng khác gì tiên nữ.
Một tiên nữ vừa mới hạ phàm.
Anh dịu dàng ngắm nhìn rồi đưa tay ra cho cô: “Bà xã, đi thôi.”
Lê Nhất Ninh cười: “Được.”
Hiện trường lễ trao giải lớn nhất một năm diễn ra một lần, fan hâm mộ đã có mặt từ sớm rồi.
Năm ngoái, Lê Nhất Ninh chẳng lấy được giải nào nhưng tạo hình của cô lại nhận được rất nhiều lời khen ngợi, một năm trôi qua mà vần chưa có ai đánh bại.
Cô vừa xinh đẹp vừa có phong cách.
Truyền thông và fan hâm mộ đều mong đợi vào tạo hình đêm nay của cô.
Vợ chồng hai người xuất hiện sau cùng nhất.
Năm nay không cần trốn tránh gì nữa, cứ thế quang minh chính đại đi cạnh nhau.
Lúc hai người tới nơi, tan đứng chật cả hai bên đường.
Thông qua cửa sổ xe nhìn ra ngoài, cô còn nhìn thấy không ít tan cầm bảng đèn gắn tên của mình.
Cô cong môi cười nhìn Hoắc Thâm: “Anh xem.”
Hoắc Thâm quay đầu nhìn sang, cười khẽ: “Thích cái này?”
“Thích chứ.”
Cô nói: “Nhìn thấy có tan ủng hộ mình, sao không thích cho được.”
Hoắc Thâm nhướng mày: “Vậy năm sau anh cũng chuẩn bị cho em một cái.”
Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười: “Em cần của tan cơ, ai cần của anh chứ.”
Hoắc Thâm rất biết dỗ dành: “Anh cũng là tan của em.”
Cô: ” .”
Dư Hưng và Tống Tĩnh đang lái xe ở phía trước không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Quen rồi quen cả rồi.
Nhìn thấy hai người này ân ái tuyệt đối đừng kinh ngạc.
Chính là như vậy.
Nhưng Tống Tĩnh không thể không lấy làm khâm phục có lúc mấy lời tình tứ của Hoắc
Thâm lại được anh nói một cách tự nhiên đến như vậy.
Rõ ràng trước kia hãy còn là một người lạnh lùng đến thế, nay đã biết tâng bốc bà xã của mình rồi.
Hồi lâu sau, Tống Tĩnh ho một tiếng rồi nói: “Sắp đến lượt của hai vị rồi.”
“Váng.”
Xe dừng lại, tan hai bên kêu thét chói tai.
“A a a a a là ai là ai!”
“Đế tôi nhìn xem!!”
Cửa xe mở ra, thứ đập vào mắt mọi người trước tiên nhất chính là một đôi chân dài, tiếp đến là gương mặt đẹp trai của Hoắc Thâm xuất hiện
trước công chúng.
Fan la hét liên miên, suýt chút nữa là lật tung cả hiện trường.
“A a a a a a là Hoắc Thâm!!”
“Hôm nay ca ca siêu đẹp trai!”
“Ca ca nhìn em!”
Hoắc Thâm mỉm cười thản nhiên, vẫy tay với tan xong sau đó rảo bước qua đầu bên kia.
Fan đã đoán được bên còn lại là ai rồi vì vậy tiếng kêu thét càng lớn hơn trước, ngay cả truyền thông đứng gần đó cũng giơ cao máy quay nhắm chuẩn về phía bên này sợ bỏ qua bất cứ tình tiết nào.
Hoắc Thâm mở cửa xe cho Lê Nhất Ninh rồi giơ tay tới.
Lê Nhất Ninh mỉm cười nhìn anh: “Cám ơn ông xã.
Cô vừa xuất hiện, tất cả tiêu điểm ở hiện trường đều đặt hết lên người cô.
Fan nhìn thấy lập tức che miệng hô to.
“A a a a cô Lê!!”
“Tiên nữ hạ phàm đây rồi!!”
“Cô Lê đẹp quá đi thôi!”
Lê Nhất Ninh khoác tay của Hoắc Thâm, mỉm cười với mọi người: “Chào buổi tối mọi người.”
“Chào buổi tối.”
Fan nhìn thấy hai người như vậy, đến mắt cũng phát sáng.
Hu hu hu hu vỡ rồi, hiện trường vỡ rồi.
Hai người đi tới trước tường ký tên, ký tên xong thì tiến hành một cuộc phỏng vấn nhỏ.
MC nhìn thấy hai người cũng có phần hơi xúc động: “Nói thật, tôi có hơi kích động đây.”
Cô ấy nhìn hai người: “Thầy Hoắc và cô Lê đây là lần đầu tiên cả hai cùng đi thảm đỏ với nhau đúng không?”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Đúng vậy.”
MC nhìn bọn họ: “Có cảm giác đặc biệt gì không?”
Hoắc Thâm cười khẽ, nhìn ống kính: “Có.”
Mắt MC vụt sáng, Lê Nhất Ninh cũng quay đầu nhìn sang anh.
Hoắc Thâm nói: “Được đi thảm đỏ cùng với bà xã nên vui hơn, cảm giác rất tốt.”
Lời này vừa nói ra, fan càng không khống chế được tiếng hét của mình.
Lê Nhất Ninh phì cười, cả người cô càng trở nên xinh đẹp hơn.
MC vội nhìn sang cô: “Còn cô Lê thì sao?”
“Tôi cũng vậy.” Cô và Hoắc Thâm nhìn nhau: “Cảm thấy vô cùng tốt.”
Hai người đan chặt tay nhau, MC nhìn thấy mà ghen tỵ trong lòng.
Cô ấy vội nói: “Được được được, vậy chúc phúc hai người trước. Hy vọng đêm nay toàn thắng trở về.”
“Cám ơn.”
Hai người đi vào đến hội trường, sau đó Mạnh Lạc xảo và cố Diên Trạch cũng xuất hiện.
“Hai người phô trương quá rồi đó.”
Hoắc Thâm liếc nhìn cố Diên Trạch, bình thản hỏi: “Cậu không phô trương à?”
Cổ Diên Trạch: ” ”
Mạnh Lạc xảo kéo Lê Nhất Ninh, kích động không thôi: “Hu hu hu hu đã lâu không gặp rồi!”
Thời gian này cô ấy đều bận quay phim, căn bản không có thời gian tụ tập với Lê Nhất Ninh.
Lê Nhất Ninh cười: “Bây giờ gặp nhau rồi, vui không.”
“Vui chứ.”
Mạnh Lạc xảo nói: “Hôm nay trông chị dịu dàng thật đó, cảm thấy cả người trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.”
Lê Nhất Ninh nháy mắt: “Hôm nay chị đi theo phong cách này mà.”
Phong cách dịu dàng.
Mạnh Lạc xảo thở dài: “Được rồi, tiên nữ chính là tiên nữ, ăn mặc thế nào cũng đẹp hết.”
Phải công nhận, tạo hình đêm nay của Lê Nhất Ninh vẫn lấn át tất cả.
Phong cách nào cũng phù hợp với cô, hơn nữa nhờ có sự trợ giúp của đoàn đội nên trước giờ chưa từng bị thụt lùi.
Đương nhiên còn bởi vì còn không trở
ngại về tiền bạc.
Hai người trò chuyện một hồi rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Lần này chỗ ngồi của cô và Hoắc Thâm tất nhiên là ngay cạnh nhau.
Cô nói đùa với Hoắc Thâm: “Không ngờ, có ngày em được ngồi cạnh anh.”
Hoắc Thâm nghiêng mắt nhìn cô: “Nằm trong dự liệu.”
Lê Nhất Ninh cười: “Nào có chứ, thật ra em còn kém xa lắm.”
“Không có.”
Hoắc Thâm nắm tay cô nói: “ở trong lòng anh, vợ anh là giỏi nhất.”
Hai người mỉm cười nhìn nhau.
Người xung quanh nhìn thấy màn này đều cảm thấy bản thân đang bị đút cẩu lương đầy miệng, hoàn toàn chịu không nổi.
*
Chẳng được bao lâu thì buối lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Lễ trao giải này không phân biệt điện ảnh hay truyền hình, mà là tập hợp tất cả các mảng lại với nhau.
Cũng là giải thưởng cuối năm tống hợp lại thành quả của một năm qua nên rất có ý nghĩa.
Còn nói về phân mảng điện ảnh và mảng truyền hình thì phải tới năm sau mới có.
Năm ngoái Lê Nhất Ninh không có tham gia, nhưng năm nay Tống Tĩnh nói với cô tác phẩm của cô lọt vào danh sách rồi còn được đề cử nữa, cho nên đến lúc đó đoán là phải tham dự.
Nghĩ vậy, cô quay sang nói với Hoắc Thâm.
“Lễ trao giải lần này, có lẽ anh lại lấy được giải nữa rồi phải không.”
Đó là bộ điện ảnh được quay vào năm đầu kết hôn với Lê Nhất Ninh.
Lúc nó lên sóng thì cả hai đã công khai quan hệ rồi, còn là nửa đêm cùng đi xem nữa.
Sau đó còn bị người qua đường chụp dính.
Lê Nhất Ninh nhớ tới bộ điện ảnh đó, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì có lẽ Hoắc Thâm sẽ có giải.
Nghĩ vậy, cô lặng lẽ kiếm điếm bản thân mình một chút.
Hình như sự chênh lệch có hơi lớn.
Cô chọt cánh tay anh, Hoắc Thâm cúi đầu nhìn cô: “Sao thế? Cơ thể không khỏe chỗ nào à?”
Lê Nhất Ninh nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, mỉm cười lắc đầu: “Không phải.”
Cô mím môi nhìn anh nói: “Muốn nói với anh một chuyện.”
“Em nói đi.”
Lê Nhất Ninh suy nghĩ một lát, khẽ giọng nói: “Đợi khi em lấy được giải rồi.”
Cô nhìn vào mắt anh: “Không phải giải của đêm nay, mà là đợi em mấy năm nữa, em cũng thôi đóng phim.”
Còn hiện tại thì chưa được.
Cô còn muốn chứng minh giá trị của bản thân, tuy cô không sánh bằng Hoắc Thâm nhưng lại không muốn cách biệt quá lớn.
Cô nói: “Anh đợi em được không.”
Hoắc Thâm mỉm cười, xoa tay cô: “Được.”
“ừm ừm.”
Cô nói một cách nghiêm túc: “Khẳng định là em chẳng sánh bằng anh nhưng em không muốn chênh lệch giữa chúng ta lớn như vậy nữa, đợi sau mấy tác phấm sau có kết quả tốt, em sẽ thôi đóng phim.”
Chỉ ở nhà, thỉnh thoảng đi làm cùng Hoắc Thâm.
Cô cười: “Đến lúc đó đến công ty làm trợ lý cho anh.”
Hoắc Thâm khẽ cười dịu dàng: “Vậy thì không cần.”
“Hả?”
Anh cúi đầu, chẳng để ý ổng kính bên cạnh, cúi xuống chạm vào khóe môi cô nói: “Đến công ty làm phu nhân tổng tài cho anh.”
Lê Nhất Ninh hoảng hốt mấy giây, sau đó gật đầu đồng ý: “Được.”
Hoắc Thâm ‘ừm’: “Không vội, từ từ đến.”
Hai người ngồi phía dưới ngọt ngào với nhau, tan xem trực tiếp sắp thét thành tiếng gà kêu rồi.
Tại sao hai người lại ngọt ngào như vậy, rốt cuộc hai người đang nói gì, tại sao trên mặt luôn cười tươi mãi thế!
[A a a a a Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh đang nói chuyện gì thế!]
[Có thế đưa cho Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh một cái mic không, tôi cũng muốn nghe!]
[Hu hu hu hu Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh thật là ở nhà hai người trò chuyện cả ngày còn
chưa đủ sao, tại sao ngay cả trong trường hợp này cũng nói mãi thế!]
[Hơ, đôi vợ chồng này vừa xuất hiện cứ y như là sẽ đút cẩu lương cho chúng ta ăn.]
[Đừng hỏi tại sao tôi đang cười ngốc, chẳng phải là vì đôi này ngọt quá hay sao!]
Fan kêu gào không ngớt.
Fan xem trực tiếp vừa thấy ngọt vừa thấy chua, nhưng nhiều hơn là chúc phúc.
Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm trò chuyện một hồi rồi im lặng nghe MC nói.
Đầu tiên đều là các giải thưởng của đạo diễn các loại, hai người xem rất tập trung không chú ý đến điều gì khác.
Giải nam nữ xuất sắc nhất của phim truyền hình và điện ảnh đều được xếp sau cùng.
Bởi vì người có thể lấy được giải này nhất định là diễn viên có thực lực nhất.
Xem không được bao lâu thì bắt đầu đến lượt giải nam nữ chính xuất sắc nhất của phim
truyền hình.
Được nêu tên đầu tiên là của nam chính.
Lê Nhất Ninh tập trung xem, lúc này phía sau có người kéo tóc của cô.
Cô xoay đầu lại thì thấy là Mạnh Lạc xảo.
“Ninh Ninh.”
“Hả?”
Mạnh Lạc xảo nhìn cô cười: “Không có gì, chỉ là muốn nói chuyện với chị thôi.”
Mặt Lê Nhất Ninh đầy vẻ ngơ ngác.
Cô ngây người một hồi cuối cùng cũng hiếu ý của Mạnh Lạc xảo, thì ra cô ấy muốn giải tỏa sự căng thẳng của bản thân.
Bỗng lúc này bên tai truyền đến tiếng hét.
Lê Nhất Ninh sững người, quay mặt nhìn sang thì thấy trên màn hình lớn xuất hiện
gương mặt của mình.
Cô chớp chớp mắt, trên sân khấu MC cũng đang đọc to lên: “Chúng ta cùng chúc mừng nữ chính của phim «Quay Lại Anh vẫn Còn ở Đây», Lê Nhất Ninh.”
Lê Nhất Ninh:”???”