Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Chương 154
Chương 154
CÔ ngấn người, Hoắc Thâm mỉm cười đứng dậy đưa tay ra trước mặt cô: “Bà xã, hồi hồn nào.”
Lê Nhất Ninh:”
Cô đứng dậy, phía sau vang lên tiếng vỗ tay.
Lê Nhất Ninh vô thức đưa tay cho Hoắc Thâm, gần đó chính là nam chính xuất sắc nhất Dịch Tử Mặc đang đứng ở lối đi.
Hoắc Thâm nắm chặt tay cô đi về phía bên đó, fan liên tục hét chói tai không dứt.
Ngay lúc mọi người cho rằng Hoắc Thâm sẽ đưa Lê Nhất Ninh lên sán khấu thì anh đột nhiên giao cô cho Dịch Tử Mặc.
Dịch Tử Mặc: “Anh không đưa lên à?”
Hoắc Thâm: “Hai người là người nhận thưởng, tôi đi làm gì?”
Anh khựng lại rồi dặn dò Dịch Tử Mặc: “Nhờ cậu chăm sóc cô ấy một chút, cơ thể cô ấy không tiện lại còn mang giày cao gót.”
Dịch Tử Mặc sững người, trừng lớn mắt nhìn Lê Nhất Ninh.
Lê Nhất Ninh mỉm cười: “Làm phiền thầy Dịch rồi.”
“À được.”
Hai người lên sân khấu, Lê Nhất Ninh chỉ khoác hờ tay của Dịch Tử Mặc.
Dịch Tử Mặc đi được hai bước bỗng hiếu ra ý trong câu nói vừa rồi của Hoắc Thâm.
Anh cúi đầu liếc nhìn bụng của Lê Nhất Ninh: “Bao lớn rồi?”
Lê Nhất Ninh cười: “Chưa đầy hai tháng.”
Dịch Tử Mặc im lặng chốc lát, hạ giọng nói: “Nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe.”
“ừm.”
Hai người đi tiếp, không nói chuyện nữa.
Thật ra từ sau khi hai người cùng quay show đến giờ chưa từng liên lạc với nhau, thỉnh thoảng có chạm mặt thì cũng chỉ chào hỏi rồi thôi.
Từ khi Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm công khai đã kết hôn, Dịch Tử Mặc đã buông xuống tâm tư của mình.
Trước đó anh còn cảm thấy bản thân có thể tranh giành bởi anh thấy Hoắc Thâm chẳng yêu Lê Nhất Ninh nhiều như đã tưởng, về sau có xem livestream của hai người cùng với những tin đồn sau đó, Dịch Tử Mặc thôi còn tơ tưởng nữa.
Chưa kết hôn còn có thể tranh giành nhưng kết hỏn rồi, chuyện này không làm được.
Nhất là khi người trong cuộc đang rất hạnh phúc.
Cho nên hôm nay khi Hoắc Thâm nhờ anh đưa Lê Nhất Ninh lên đây, đoán là cũng đã hiểu cả rồi.
Hai người đứng trên sân khấu, MC tủm tỉm nhìn hai người họ: “Chúng ta cùng chúc mừng hai vị lần nữa, chúng tôi xin mời nghệ sĩ thầy Tần cùng diễn viên phái thực lực Hoắc Thâm cùng lên sân khấu trao giải cho hai người.”
MC vừa nói ra, không chỉ có mỗi Lê Nhất Ninh là ngấn người mà ngay cả fan cũng chưa kịp tỉnh táo lại, mấy giây sau tan tiếp tục hét chói tai.
Fan xem trực tiếp càng gõ chữ điên cuồng.
[A a a a a tôi biết ngay mà!! Hoắc Thâm để Dịch Tử Mặc đưa Lê Nhất Ninh đi lên, bản thân lại đứng đó không về chỗ nhất định là có đại chiêu!]
[Hu hu hu hu lần đầu tiên em nhận giải, anh tới trao giải cho em, đây là tình yêu thần tiên gì vậy chứ!]
[Hoắc Thâm giỏi quá rồi đó.]
[Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lê Nhất Ninh buồn cười làm sao.]
[Hu hu hu hu tôi hâm mộ cặp vợ chồng thần tiên này quá.]
Đúng là Lê Nhất Ninh vẫn còn chưa phản ứng lại, cho đến khi Hoắc Thâm cùng vị bậc thầy nọ đi lên đây rồi cô vẫn nhìn chăm chú người đàn ông đó.
Trên mặt Hoắc Thâm treo nụ cười nhìn về phía cô.
Thầy Tần trao giải cho Dịch Tử Mặc, Hoắc Thâm đương nhiên trao giải cho cô.
Lúc cô nhận chiếc cúp từ tay anh, vẻ mặt hãy còn ngơ ngác.
“Sao anh lại ”
Hoắc Thâm khẽ cười, đặt một nụ hôn lên tai cô: “Bà xã, chúc mừng em.”
Lê Nhất Ninh chớp chớp mắt thì Hoắc Thâm đã lùi ra rồi.
Nhưng chỉ với một màn ngắn ngủi như vậy, đổi với tan mà nói đã đủ lắm rồi.!
Sau khi người trao giải đi xuống, MC ho một tiếng: “Được rồi, cảm ơn hai vị tiền bối.”
Cô ấy chuyến sang nhìn hai vị diễn viên: “Chúc mừng thầy Dịch và cô Lê, hai người có gì muốn nói không ạ?”
Nói xong, cô ấy nhìn Dịch Tử Mặc: “Hay là thầy Dịch nói trước?”
Dịch Tử Mặc mỉm cười: “Được.”
Dịch Tử Mặc nói xong, đại khái chỉ là mấy lời cảm ơn gần như vậy.
Anh nói xong, trên sân khấu chỉ còn lại một mình Lê Nhất Ninh.
MC nhìn cô: “Đặc biệt giữ cô Lê ở lại một chút, muốn trò chuyện cùng với cô Lê.”
Lê Nhất Ninh cười: “Không thành vấn đề.”
MC hỏi: “Lần đầu tiên lấy được giải, có cảm giác đặc biệt gì không?”
Lê Nhất Ninh suy nghĩ, cười tươi tắn: “Có.”
Cô nhìn chiếc cúp trong tay lại nhìn mọi người dưới sân khấu: “Cám ơn sự ủng hộ của mọi người, nếu không có mọi người tôi cũng chẳng lấy được giải này.”
Cô nói: “Nhân viên công tác đoàn phim, đạo diễn cùng những diễn viên khác, fan của tôi và khán giả yêu thích bộ phim này đều cực khổ rồi, cảm ơn mọi người.”
Cô dừng lại chốc lát, cong môi nói tiếp: “Đương nhiên sau cùng người tôi phải cảm ơn đó chính là người tôi yêu nhất.”
Lê Nhất Ninh nhìn sang bên còn lại, Hoắc Thâm đã xuống sân khấu rồi. Có điều anh vẫn đứng bên cạnh đợi cô.
Cô và Hoắc Thâm nhìn nhau trong tiếng gào thét của khán giả có mặt tại hiện trường cùng tiếng vỗ tay dưới sân khấu.
Cô nói: “Cám ơn ông xã đã bao dung em, vừa
rồi ở dưới sân khấu em còn trò chuyện với anh, cảm ơn anh đã bằng lòng đợi em
Cô mỉm cười dịu dàng: “Tuy hiện tại em còn hơi kém một chút nhưng em sẽ cố gắng đuối kịp bước chân của anh, em yêu anh Hoắc Thâm.”
Anh ngước mắt lên nhìn vào mắt cô.
Tình ý trong mắt hai người, ai cũng nhìn thấy rõ.
Lê Nhất Ninh xuống sân khấu, Hoắc Thâm đứng bên cạnh đợi cô.
Vừa xuống tới nơi, Hoắc Thâm đã ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Anh cũng vậy.”
vẫn luôn rất yêu em.
Hai người trở về chỗ ngồi.
Mạnh Lạc xảo nhìn Lê Nhất Ninh, cười vui vẻ nói: “Chúc mừng Ninh Ninh.”
Lê Nhất Ninh cười: “Cám ơn.”
Ngay cả Phó Mộng ở gần đó cũng nghiêm túc nói: “Chúc mừng em, lựa lúc nào đó cùng nhau ăn cơm nhé?”
Lê Nhất Ninh cười: “Rốt cuộc chị tới chúc mừng em, hay tới tìm ăn thế?”
Phó Mộng: “Cả hai.”
Lê Nhất Ninh suy nghĩ rồi nói: “Vậy tới nhà em ăn đi.”
“Được thôi được thôi.”
Mấy người họ tụ lại thì thầm to nhỏ.
Sau đó thì đến lượt giải nam nữ chính xuất sắc nhất của phim điện ảnh.
Lúc nhìn thấy gương mặt của Hoắc Thâm trên màn hình lúc, Lê Nhất Ninh vui hơn cả lúc bản thân lấy được giải.
Cô xoay đầu nhìn anh: “Em cảm thấy nhất định anh sẽ lấy được thôi.”
Hoắc Thâm cười: “Không sao cả.”
Anh chẳng mang khát vọng lớn đối với những điều này.
Nhưng Lê Nhất Ninh thì khác, đây là anh hùng của cô. Cô muốn anh lấy được giải để xứng với những gì anh đã bỏ ra.
Quả nhiên, nam chính xuất sắc nhất của phim điện ảnh thuộc về Hoắc Thâm.
Tiếng vỗ tay như sấm vang khắp hội trường, danh xứng với thực.
Hoắc Thâm xoa mặt cô: “Anh đi lên đây.”
“Vâng.”
Cô nhìn anh: “Nói nhiều thêm hai câu nhé, anh sắp tuyên bố chuyện quan trọng mà.”
Lê Nhất Ninh nhìn vào mắt anh, dịu dàng nói: “Fan chắc chắn rất muốn nghe đấy.”
Hoắc Thâm hơi ngẩn người, gật đầu đồng ý: “Được.”
*
Từ khi xuất đạo đến nay đã gần mười năm rồi.
Hoắc Thâm lấy được vô số giải thưởng, từ nổi xúc động của lần đầu nhận giải cho tới sự chai lì của hôm nay, hình như anh đã quen rồi.
Công sức anh bỏ ra đã được hồi báo.
Nhưng hôm nay khi đứng trên sân khấu này, đột nhiên Hoắc Thâm sinh ra cảm giác khác biệt.
Nhận cúp thưởng từ trong tay người trao giải rồi nhìn người mình yêu ở dưới sân khấu, cùng với những tan điện ảnh đã luôn ủng hộ mình, nhìn từng gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ đó bỗng anh cảm thấy xúc động.
MC không hề biết Hoắc Thâm nghĩ gì, chỉ đứng bên cạnh nói chúc mừng rồi hỏi anh có lời nào muốn nói không.
Hoắc Thâm tiến lên một bước, mỉm cười bình thản nói: “Có, thật ra hôm nay muốn tuyên bố một chuyện.”
Anh chỉ chiếc cúp trong tay nói: “Cám ơn, hôm nay lại lấy được giải rồi.”
Anh nói: “Từ khi vào showbiz cho đến nay, con đường tôi đi đều rất thuận lợi, cảm ơn sự ủng hộ của tất cả mọi người, bạn bè gia đình cùng người hâm mộ.”
Fan càng nghe càng cảm thấy không đúng.
Hoắc Thâm chẳng phải là người dễ xúc động.
Dần dần, đạn mạc bắt đầu tuôn ra.
[ Hoắc Thâm nói thế này, tôi nghe sợ quá
à.]
[Tôi có cảm giác thầy Hoắc sắp nói chuyện kinh thiên động địa gì đó.]
[ Mẹ ơi, đột nhiên có dự cảm không tốt
lắm.]
[Hu hu hu hu không muốn đâu!!!]
[Đừng nói Hoắc Thâm định ở ấn nha? !]
Thật ra tan đều cảm nhận được cả rồi, trước giờ tuy hoạt động của anh ít nhưng sẽ tham gia.
Nhưng nửa năm trở lại đáy, ngoại trừ bộ điện ảnh đóng cùng Lê Nhất Ninh ra thì anh chẳng có hoạt động nào nữa.
Fan từng suy đoán nhưng chưa có lời giải đáp chính thức, mọi người chỉ nói cho qua rồi thôi, nhưng hiện tại mọi người cảm thấy có thể
là thật rồi.
Hoắc Thâm cười khẽ: “Vào giới nhiều năm nhận được rất nhiều sự quan tâm yêu mến.”
Anh mím môi: “Có điều hiện tại, có lẽ phải nói tạm biệt với mọi người rồi.” Anh nhìn về phía màn hình lớn, trên mặt xuất hiện nụ cười dịu dàng hiếm thấy: “Diễn xuất chỉ là một phần nhỏ trong cuộc đời của tôi, bởi vì nguyên nhân công việc nên về sau không thể đóng phim nữa, nhưng bất kế thế nào vẫn phải cảm ơn sự ủng hộ của mọi người trong những năm qua.”
Anh cười: “Coi như đây là câu trả lời chính thức dành cho người hâm mộ, không đóng phim nữa cũng chẳng tham gia hoạt động nữa, nhưng tôi không biến mất, tôi vẫn là Hoắc Thâm.”
Anh và Lê Nhất Ninh đưa mắt nhìn nhau mỉm cười: “Sẽ có lúc xuất hiện đế ủng hộ bà Hoắc của tôi, mấy năm qua cảm ơn mọi người nhiều.”
Nói xong anh lập tức đi xuống sân khấu.
MC ngơ ngác mất một lúc lâu mới tỉnh táo lại.
Còn tan có mặt tại hiện trường thì sớm đã khóc rồi.
Có nhiều người không hiểu ý nghĩa của việc theo đuối thần tượng là nằm ở đâu.
Nhưng có một số việc chỉ có bản thân họ mới hiếu rõ được, dõi theo Hoắc Thâm từ một người vô danh tiểu tốt đi tới ngày hôm nay đạt được đỉnh cao nhất khó mà rung chuyển được, tan anh nhiều lại rất đoàn kết.
Đó giờ Hoắc Thâm chưa từng gây chuyện thị phi, anh một lòng chăm đóng phim, tin đồn cũng rất ít.
Cho dù có thì cũng sớm thanh minh.
Anh ít đăng weibo, phần lớn đều đăng các bài quảng cáo nhưng fan cảm thấy chẳng sao cả, đây mới là Hoắc Thâm.
Chỉ cần còn có phim của anh đế xem thì rất dễ nói chuyện.
Kết quả hiện tại anh định lui khỏi giới rồi.
Dù trước đó từng suy đoán được nhưng nay nghe chính miệng anh nói ra, tan vẫn khó mà chấp nhận nối.
Cả đêm hôm đó, hot search đứng đầu chính là tin Hoắc Thâm lui khỏi giới.
*
Về đến nhà, Lê Nhất Ninh luôn lướt vveibo.
Hoắc Thâm thì giống như người chẳng liên quan vậy, luôn miệng giục cô đi thay quần áo, giục cô đi tắm, giục cô đi nghỉ sớm.
Cô xem bình luận của tan, có rất nhiều tan lớn đứng ra bình luận, cô xem mà không cầm được nước mắt.
Hoắc Thâm bất lực, xoa đầu cô hỏi: “Khóc cái gì?”
Lê Nhất Ninh vùi đầu vào lòng anh làm nũng: “Chính là không nỡ.”
Cô nói: “Em cũng là fan nhỏ của anh.”
Hoắc Thâm cười: “Anh biết.”
Anh nhìn màn hình điện thoại của cô, khẽ giọng nói: “Con người luôn phải đứng trước sự lựa chọn.”
Đạo lý đó cô hiểu nhưng vẫn cảm thấy luyến tiếc.
Hoắc Thâm tài giỏi bao nhiêu, diễn xuất tài tình thế nào, cô rất rõ.
Nhưng hình như chẳng thế nào đi suy xét
lại nữa, anh mệt mỏi rồi, một mình gồng gánh hai nơi đúng là không được.
Lê Nhất Ninh vươn tay ôm lấy anh: “Vậy anh không đăng một weibo tạm biệt à?”
Hoắc Thâm hôn khóe môi cô, dịu dàng nói: “Không đăng.”
“Hả?”
Hoắc Thâm nói: “chỉ không đóng phim mà thôi, weibo vẫn còn dùng mà.”
Lê Nhất Ninh:” .”
Hình như cũng phải, Hoắc Thâm chẳng phải người hay xúc động.
Nhưng mà chẳng bao lâu cuối cùng anh vẫn đăng một bài weibo lên, fan của anh đau lòng quá mất, Dư Hưng nhìn không vào nữa, Lê Nhất Ninh cũng giục anh nói một lời tạm biệt chính thức.
Hoắc Thâm nhìn hai người, nhìn những bình luận mà Lê Nhất Ninh đưa cho anh xem, tan đều thật lòng yêu thích những tác phấm của anh vừa nghe anh muốn lui khỏi giới giải trí ai nấy đều khóc không kiềm chế được.
Đêm đó, họ đợi được vveibo của Hoắc Thâm.
Chỉ có một câu rất đơn giản.
@Hoắc Thâm V: vẫn còn ở đây, cảm ơn mọi người.
[Hu hu hu hu tôi biết ngay mà! ! Thầy Hoắc đừng đi nha!]
[Hu hu hu hu khóc chết tôi rồi!]
[Cuối cùng cũng đợi được rồi, chỉ cần thầy Hoắc anh vẫn còn ở đây thì bọn em không bỏ đi, anh vẫn còn một tác phấm chưa lên sóng mà, bọn em vẫn sẽ ủng hộ như cũ!]
[Hu hu hu hu cho nên thầy Hoắc bộ điện ảnh anh đóng cùng với Lê Nhất Ninh chính là bộ phim cuối cùng anh đúng phải không.]
[Mẹ ơi, người đàn ông này lãng mạn đến mức nào chứ, cơ hội đóng phim cuối cùng cũng giữ lại cho bà xã mình.]
[Hu hu hu hu không nỡ mà.]
Lê Nhất Ninh xem những bình luận đó, bản thân cũng bắt đầu buồn bã.
Lời Hoắc Thâm ngắn ngủi nhưng chứa đựng rất nhiều ý nghĩa.
Cả buổi tối hôm đó, có người vui cũng có người buồn.
Mấy ngày sau, mọi người dần dần chấp nhận được tin tức này.
Bộ phim của Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm xác định lên sóng vào dịp tết nguyên đán.
Công chiếu vào mùng một tết.
Lúc đầu năm tết nguyên đán, em bé trong bụng Lê Nhất Ninh đã được ba tháng rồi.
Thời gian này cô không làm việc, dù sao fan cũng biết đôi vợ chồng này dư tiền, đối với việc cô không ra ngoài đi làm chỉ đơn thuần cho là cô muốn nghỉ ngơi.
Có điều lúc phim điện ảnh công chiếu, hai người vẫn phải chạy đi tuyên truyền.
Hôm công chiếu, doanh thu phòng vé ngày đầu phá một trăm triệu.
Người không ôm hy vọng gì sau khi xem xong bỗng có cách nhìn mới về Lê Nhất Ninh.
Diễn xuất của cô tiến bộ rất nhanh, hôm đó trên vveibo ngập tràn bình luận khen ngợi.
Xem hết một vòng, ngoại trừ khen diễn xuất của Hoắc Thâm thì chính là ca ngợi Lê Nhất Ninh.
Không ai ngờ tới, cô lại tài giỏi như vậy.
Biếu hiện của cô trong bộ phim này sắp vượt qua cả diễn viên tuyến một khác.
Ngay cả diễn viên chuyên nghiệp xem xong cũng bày tỏ khâm phục đối với Lê Nhất Ninh.
Theo đó doanh thu phòng vé ngày một cao, chưa đến mười ngày đã phá một tỷ.
Dư luận đánh giá càng lúc càng tốt, người vốn chẳng ôm hy vọng gì, người không hề muốn đi xem, dần dần cũng bị thu hút.
Thời gian đó, số lượng tan theo dõi weibo Lê Nhất Ninh tăng lên mười triệu.
Tốc độ tăng này quá nhanh, bên Tống Tĩnh cũng thu được rất nhiều lời mời, toàn là của những nhà chế tác phim lớn.
Nhưng lúc này, Lê Nhất Ninh đã nghỉ ở nhà rồi.
Bụng cô lộ rõ hơn, trong thời gian ngắn không có ý định nhận phim.
Lúc bước vào tháng năm, em bé trong bụng Lê Nhất Ninh đã được sáu tháng.
Cô nhận được lời mời tham gia lễ trao giải điện ảnh, bộ phim của cô và Hoắc Thâm lọt vào
danh sách đề cử.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
“Đi không?”
Hoắc Thâm cười khẽ: “Đi.”
Anh nói: “Có lẽ em sẽ lấy được giải.”
Lê Nhất Ninh cười: “Lấy được hay không không quan trọng, dù sao doanh thu phòng vé cao là được rồi.”
Doanh thu phòng vé của bộ phim này đạt được tổng cộng là ba tỷ rưỡi, là bộ điện ảnh đầu tiên của Lê Nhất Ninh, cũng là số ít phim đạt doanh thu phòng vé phá ba tỷ.
Dư luận cực tốt, đến nay ở một số trang mạng chuyên đánh giá nó chưa hề thấp quá tám chấm năm điếm.
Cô thu được không ít fan điện ảnh, dần dần mọi người chẳng còn gọi cô là vợ Hoắc Thâm nữa, thay vào đó cô đã có tên tuối của mình là diễn viên nữ phái thực lực Lê Nhất Ninh.
Hoắc Thâm nhìn sang cô: “Đi nhé, anh muốn nhìn thấy em lấy giải.”
Cô nhìn xuống bụng mình: “Nhưng không tốt lắm đâu.”
“Không đâu.”
Anh nói: “Chúng ta chọn một chiếc váy có
thể che bụng.”
Anh ngừng lại nhìn cô nói tiếp: “Hơn nữa, em là người mẹ xinh đẹp nhất.”
“Được.”
Hôm diên ra lễ trao giải, Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm cùng xuất hiện.
Vừa xuất hiện, fan lập tức vui mừng.
Đã mấy tháng không nhìn thấy hai người khoe ân ái rồi!!
Thời gian bước vào tết nguyên đán đã là tháng hai dương lịch, hai người xuất hiện được hai lần, đến nay đã được ba tháng rồi.
Hai người đi thảm đỏ xong, Lê Nhất Ninh mặc lễ phục rộng giấu chiếc bụng kỹ càng.
Nhưng mọi người vẫn thoáng cảm nhận được có điều khác lạ, chẳng qua là chẳng có ai nhắc đến mà thôi.
Thảm đỏ kết thúc, buổi lễ chính thức bắt đầu.
Đây là buổi lề trao giải của mảng điện ảnh, đương nhiên cũng có người biếu diễn.
Hai người vừa đến, mọi người bắt đầu bận chào hỏi lẫn nhau.
Năm qua Phó Mộng cũng tiến quân vào giới điện ảnh rồi, lúc này cô đang trò chuyện với Lê Nhất Ninh.
“Em cảm thấy thế nào? Em bé ngoan chứ?”
“Ngoan.”
Lê Nhất Ninh nhìn cô ấy: “Sao cảm thấy chị gầy đi thế?”
Phó Mộng than thở hai tiếng: “Lúc quay phim bị ngược đãi đây.”
Cô ấy xem điện thoại: “Chị thấy trên mạng có vài người nói trông em béo lên, hôm nay em và Hoắc Thâm có định công khai không?”
“Có chứ ạ.”
Lê Nhất Ninh khẽ cười: “Hòm nay sẽ nói với mọi người tin tốt này.”
“Woa, tốt quá rồi.”
Hai người trò chuyện luyên thuyên bất tri bất giác buổi lễ đã sắp đến hồi kết.
Bỗng, Lê Nhất Ninh được gọi tên.
Cô sững người, ngỡ ngàng ngấng đầu nhìn lên, trên màn hình lớn đang chiếu bộ phim của cô và Hoắc Thám.
MC tủm tỉm nói: “Chúc mừng Lê Nhất Ninh dựa vừa bộ phim «Truy Đuổi» lấy được giải diễn viên nữ xuất sắc nhất!”
Hoắc Thâm ngồi cạnh mỉm cười nhìn cô, giống như mấy tháng trước vậy.
Nếu đối lại là trước kia cô nhất định là không dám nghĩ đến.
Chưa đầy một năm mà cô đã lấy được giải nữ chính xuất sắc nhất của cả hai mảng truyền hình và điện ảnh.
Cô cấn thận đi lên sân khấu trong trạng thái ngỡ ngàng.
MC nhìn cô, cười nói: “Vừa rồi cô Lê thất thần rồi phải không?”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Bất ngờ.”
Cô nói: “Tôi quá may mắn rồi.”
Nhưng chỉ có Hoắc Thâm và người của đoàn phim biết, thành tựu hôm nay của cô không phải do may mắn.
Là kết quả của sự cố gắng mà ra.
Cho đến khi nhận cúp thưởng từ trong tay tiền bối trao giải rồi, lúc này Lê Nhất Ninh cũng bình tĩnh trở lại.
Cô mỉm cười rạng rỡ nhìn khán giả dưới sân khấu, nhìn Hoắc Thâm gần đấy.
MC hỏi: “Có lời nào muốn nói với mọi người không?”
Lê Nhất Ninh gật đầu, nhìn micro phía trước nói: “Thật ra có rất nhiều lời muốn nói nhưng sau khi đứng ở đáy rồi bỗng không biết nên nói gì nữa.”
Cô nói: “Trước giờ chưa từng nghĩtới bản thân sẽ may mắn như vậy.”
Cô cười: “Trước đó tôi còn nói đùa với ông xã tôi là đợi sau khi em lấy được giải rồi, sẽ không đóng phim giống như anh đế ở nhà với anh.”
Lời vừa dứt, fan phía dưới hô hào: “Không muốn!”
Lê Nhất Ninh cười: “Yên tâm, khoảng cách của tôi và ông xã tôi còn rất lớn, hiện tại chưa tới lúc đó đâu.”
Lê Nhất Ninh khom người cảm ơn: “Cảm ơn những người yêu thích bộ phim này, cảm ơn tất cả nhân viên công tác và sự ủng hộ của người hâm mộ, nếu không có mọi người cũng chẳng có thành tích và đánh giá tốt của bộ phim này, cảm ơn mọi người.”
Cô suy nghĩ mấy giây: “Trước đó tôi chỉ ôm thái độ vui đùa để đến với nghề này, nhưng nhờ bộ phim này đã cho tôi sâu sắc nhận ra rằng thật ra tôi rất thích, tương lai tòi hy vọng sẽ mang đến nhiều tác phẩm tốt hơn đến với công chúng.”
“Đương nhiên.”
Cô cười: “Cuối cùng phải cảm ơn ông xã của tôi, lúc quay bộ phim này tâm trạng của tồi rất tệ, mỗi ngày anh ấy đều ở bên cạnh tôi, từng giờ từng khắc cố vũ tôi. cảm ơn anh.”
Cô nháy với Hoắc Thâm: “Em luôn yêu anh.”
Cô ngừng lại giây lát: “Sau cùng là muốn chia sẻ một tin tốt với mọi người.”
Cô nói: “Tôi sắp làm mẹ rồi, chúng tôi sắp chào đón sinh mạng mới, tại sao vẫn luôn giấu giếm không nói là bởi vì muốn đích thân nói với mọi người, cảm ơn mọi người.”
Tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang lên như sấm.
Lê Nhất Ninh cúi chào xong đi xuống, Hoắc Thâm đứng bên cạnh đợi cô như cũ.
Hai người mỉm cười nhìn nhau, tình ý ngập tràn trong đáy mắt.
Lê Nhất Ninh khoác tay Hoắc Thâm, đi từng bước xuống sân khấu.
Mỗi một bước đi cô như nhớ lại quỹ đạo đời người mà cô từng trải qua.
Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ tới, đến đây rồi lại hạnh phúc như vậy.
Gặp được Hoắc Thâm, có được cuộc sống hiện tại.
Dưới sân khấu có nhiều fan như vậy, có nhiều bạn bè như vậy đang nhìn.
Người đứng bên cạnh là người cô yêu, Lê Nhất Ninh xoay đầu qua, vừa vặn Hoắc Thâm cũng nhìn tới.
“Bà xã?”
“ừm.”
Lê Nhất Ninh mím môi, kiêng chân nói bên tai Hoắc Thâm: “Lén nói với anh một chuyện.”
Hoắc Thâm khựng lại, dừng bước chân.
Lê Nhất Ninh cười: “Cục cưng nói mẹ bé rất yêu anh.”
Hoắc Thâm ngấn người, dắt tay cô nói: “Ba bé cũng vậy, vô cùng yêu người mẹ xinh đẹp của bé.”
Hai người nhìn nhau, sánh bước cùng nhau.
Cuộc đời này, bọn họ là người mà đối phương yêu nhất.
Lê Nhất Ninh cảm ơn tất cả, cảm ơn vòng quay số phận đã đưa cô đến đây, đưa cô đến bên canh Hoắc Thâm.