Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Chương 155
Chương 155
Ngày hôm đó, Hoắc Thâm cũng lấy được một giải.
Vợ chồng họ nhờ bộ phim này mà lấy được giải nam nữ chính xuất sắc nhất, đây là tiền lệ trước giờ ít khi có.
Nói theo cách khác, có rất ít giải nam nữ chính xuất sắc nào trao cho cùng một bộ điện ảnh, thường là chia đều ra.
Đêm đó, trên hot search ngoại trừ tin hai người được giải ra còn lại chính là tin Lê Nhất Ninh mang thai.
Chỉ cần người trong giới hoặc người có quan hệ tốt với họ đều gửi lời chúc phúc.
Đêm đó Lê Nhất Ninh cũng có đăng weibo, coi như là chính thức nói với mọi người cũng như cảm ơn mọi người đã ủng hộ bộ phim và ủng hộ cô cùng Hoắc Thâm.
Weibo của Hoắc Thâm đã lâu không có đăng bài mới rồi, lần này vẫn dùng cách chia sẻ bài của Lê Nhất Ninh.
Fan nhìn thấy đã thành quen, mấy ngày hôm đó trên weibo ngập đầy tin của hai người nhưng chẳng có ai cảm thấy phiền cả.
Có lẽ mọi người đều thích cặp đôi này.
Lễ trao giải qua đi, Lê Nhất Ninh yên tâm dưỡng thai.
Bước vào đầu tháng tám, Lê Nhất Ninh thuận lợi sinh con.
Là một đôi bé gái song sinh.
Sau này Lê Nhất Ninh nghe mẹ Hoắc nói, lúc nghe thông báo thì Hoắc Thâm rơi cả nước mắt.
Khi kiếm tra thai định kỳ, hai người đã được thông báo cho biết là thai đôi rồi nhưng không hỏi đến giới tính, họ muốn giữ lại làm bất ngờ.
Mỗi ngày Hoắc Thám luôn niệm chú hy vọng đây là con gái.
Ngược lại Lê Nhất Ninh chẳng sao cả thậm chí cô còn hy vọng là con trai, sinh hai đứa sau này con trai có thế bảo vệ em gái.
Nhưng con gái cô cũng thích, con gái có thể cho ăn mặc xinh đẹp cũng rất đáng yêu.
Hôm sinh xong, Hoắc Thâm còn đăng bài lên weibo đã lâu không lên của mình.
Đấy còn là bài weibo hiếm hoi do chính anh đăng lên.
@Hoắc Thâm V: Người mẹ xinh đẹp nhất cực khổ rồi.
Weibo vừa xuất hiện, mọi người đua nhau chúc phúc.
[A a a a a a sinh rồi sinh rồi phải không?! Là trai hay gái thế, tại sao thầy Hoắc không báo tin vui!]
[Hu hu hu hu mới bao lâu đâu chứ, cảm thấy nữ minh tinh mang thai chẳng bao lâu đã sinh con ra rồi.]
[Aaaaaaaaa mừng đến phát khóc! Chúc mừng thầy Hoắc và cô Lê!]
[Mẹ ơi, nhanh quá vậy!]
[Không kịp đề phòng, chúc mừng chúc mừng!]
[Hu hu hu hu chúc mừng Ninh Ninh người mẹ xinh đẹp nhất, cuối cùng tòi muốn hỏi là trai hay gái thế?]
Dân mạng đều đang suy đoán.
Nhưng Hoắc Thâm không trả lời nữa, bệnh viện cũng là bệnh viện tư mọi tin tức đều được phong tỏa nghiêm ngặt không để lộ chút tin tức nào.
Hoắc Thâm không yên tâm nên chẳng hề có ý định nói chuyện này cho mọi người biết.
Hoàn cảnh gia đình họ đặc biệt, có thế cố gắng phong tỏa tới đâu thì phong tỏa, còn những chuyện khác đến lúc đó lại nói.
Đối với chuyện có công khai mặt con hay không, tương lai có công khai hay không thì phải trưng cầu ý kiến của Lê Nhất Ninh đã.
Hòm đó lúc cô nhìn thấy mặt con bỗng cảm thấy cuộc đời đúng là rất kỳ diệu.
Thì ra đây chính là con của cô và Hoắc Thâm, cứ thế được sinh ra từ bụng của cô.
Thành thật mà nói, cô chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có lúc tài giỏi như vậy.
Nhìn hai gương mặt nhăn nhúm trước mắt, Lê Nhất Ninh ngẩng đầu nhìn Hoắc Thâm:”
Em có một vấn đề.”
Hoắc Thâm nhíu mày: “Sao thế em?”
Lê Nhất Ninh chỉ mặt con gái hỏi: “Sao mặt hai con xấu như vậy, anh có phẫu thuật thấm mỹ rồi phải không?”
Hoắc Thâm: ” ”
Anh bất lực nhìn Lê Nhất Ninh, lấy làm dở khóc dở cười: “Em không sợ các con khóc sao?”
Lê Nhất Ninh im lặng nhìn anh, chớp mắt đầy vẻ vô tội: “Em nói thật mà không phải sao?”
Hoắc Thâm cụp mắt mỉm cười: “Mới gặp mặt lần đầu đã nói con xấu rồi.”
Lê Nhất Ninh thở dài: ”
Cô eh một tiếng kinh ngạc nhìn Hoắc Thâm: “Không đúng nha, trọng tâm của anh sai rồi.”
Hoắc Thâm nhướng mày.
Cô nghiêm mặt nói: “Trọng tâm của em là
anh có phẫu thuật thẩm mỹ hay không.”
Hoắc Thâm:
Anh hoàn toàn không biết nên trả lời Lê Nhất Ninh thế nào nữa.
Lê Nhất Ninh tự mình lẩm bấm vui vẻ một hồi, cười nói: “Bỏ đi, không thể nói các con như vậy được bằng không chúng sẽ tức giận.”
Hoắc Thâm dở khóc dở cười: “Em đã nói xong rồi.”
Lê Nhất Ninh hừ hừ hai tiếng, vui vẻ đùa giỡn hai bé cưng trước mặt.
Nhưng nói thật, trẻ con vừa mới sinh ra trông rất xấu, chẳng phải Lê Nhất Ninh khoa trương đâu đúng là cảm giác như mặt mũi nhăn nhúm không đẹp.
Cô bỗng nhớ tới, trước xem tivi tới cảnh vừa sinh con thì có người nói mấy lời như gương
mặt thật đẹp trai thật xinh đẹp giống hệt ba mẹ.
Nói vậy đang lừa ai chứ.
Lê Nhất Ninh chạm vào mặt của bé cưng rồi nhìn sang Hoắc Thâm.
Hoắc Thâm đang cúi đầu nhìn hai bảo bối trước mắt, ánh mắt chăm chú chưa từng rời khỏi.
Bỗng cô mỉm cười.
Trông Hoắc Thâm như vậy vừa thấy quen
thuộc vừa xa lạ.
Từ sau khi cô mang thai đến nay, người này trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, bất kể là đối với ai cũng đã bớt đi sự lạnh lùng của trước kia, so sánh lại mà nói giống như một người đàn ông ấm áp.
Nhưng hiện tại nhìn thấy mới có cảm giác
anh đã là cha rồi.
Ánh mắt anh khi nhìn con tràn đầy ấm áp chứa chan tình yêu, cẩn thận chở che, dịu dàng hơn cả trước kia.
Hai người nhìn ngắm con hoài chẳng cảm thấy mệt.
Cuối cùng được y tá đến ôm đứa bé đi, bởi vì do mới sinh ra nên vẫn cần chú ý nhiều hơn.
Con được ôm đi rồi, Hoắc Thâm xoay sang nhìn cô: “Mệt chưa?”
Lê Nhất Ninh lắc đầu: “Chưa mệt lắm.”
Cô ngước mắt nhìn anh: “Anh đặt tên cho con chưa?”
Hoắc Thâm mỉm cười: “vẫn chưa.”
Anh nói: “Đợi em.”
“Dạ?”
Cô có phần bất ngờ: “Đợi em ư?”
Hoắc Thâm nói đầy thẳng thắn: “Con của chúng ta đương nhiên phải do chúng ta đặt tên.”
Lê Nhất Ninh phì cười nói: “Em cho rằng ”
“Cái gì?”
Cô lắc lắc đầu.
Theo lý mà nói, thật ra cha Hoắc rất muốn đặt tên cho cháu, lúc Lê Nhất Ninh mang thai đã từng nhắc qua, trong thời gian cô mang thai hai người có về nhà ăn cơm mấy lần, lần nào cha Hoắc cũng nhắc tới chuyện này.
Nhưng mỗi lần nhắc đến đều bị Hoắc Thâm lái chủ đề làm như không nghe thấy.
Hiện tại
Cô cho rằng anh sẽ đồng ý, bởi dù sau đó cũng là trưởng bối.
“Anh xác định là chúng ta đặt à?”
Hoắc Thâm cúi đầu hôn cô: “Không muốn đặt?”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, cười dịu dàng nói: “Đế mẹ đặt đi.” Cô nhìn Hoắc Thâm: “Anh thấy sao, chúng ta đặt nhũ danh.”
Hoắc Thâm ngấn người rồi gật đầu: “Được, vậy đế hai mẹ cùng đặt đi.”
“Mỗi người một cái tên à?”
Hoắc Thâm cười: “Để họ cùng thảo luận.”
“Được ạ.”
Hoắc Thâm xoa mặt cô: “Nghĩxong nhũ danh chưa?”
“Nghĩ xong rồi.”
“Hửm?”
“Tưởng Tưởng và Niệm Niệm đi.”
Cô nhìn Hoắc Thâm, nghiêm túc nói: “Em thích hai cái tên này.”
Nếu là bé trai thì cô sẽ đặt tên khác, nhưng là bé gái thì cô muốn đặt hai nhũ danh này.
Nhưng lý do thì không thể nói với Hoắc Thâm được, cô không thể nói bản thân dùng cách này để tạm biệt nguyên chủ Lê Nhất Ninh, tôi là người biết chân tướng sẽ tưởng nhớ cô, nếu cha mẹ cô biết cũng sẽ cùng nhớ nhung cô như vậy.
Cô chiếm quá nhiều thứ của cô ấy.
Chẳng có gì đế báo đáp, tuy là do vận mệnh sắp đặt chứ chẳng phải Lê Nhất Ninh yêu cầu nên đó không phải là lỗi của cô, nhưng cô cảm thấy
làm như vậy lòng sẽ thanh thản được phần nào.
Hoắc Thâm không có ý kiến gì về hai cái tên này, sau khi đọc hai lần còn cảm thấy rất ý nghĩa.
Anh xoa đầu Lê Nhất Ninh, khẽ cười nói: “Được, vậy thì gọi là Tưởng Tưởng Niệm Niệm.”
“Vâng ạ.”
Tinh thần của Lê Nhất Ninh chưa được tỉnh táo lắm, trò chuyện với Hoắc Thâm một lúc sau lại ngủ mất.
Hoắc Thâm nhẹ nhàng rời khỏi đi xem con thêm lần nữa, lúc trở lại phòng thì bắt đầu làm việc.
Trong thời gian Lê Nhất Ninh ở cữ, anh không định về công ty.
Trừ phi có chuyện gấp, Hoắc Thâm hiểu rất rõ phản ứng tâm lý sau khi sinh, ngoài mặt Lê Nhất Ninh vẫn rất vui vẻ hạnh phúc nhưng chỉ sợ lỡ như.
Thời gian tiếp theo, ngoài trừ một vài người bạn đến thăm Lê Nhất Ninh thì chỉ có cha mẹ tới.
Nhưng bất kế là ai tới, Hoắc Thâm đều ở đây.
Chỉ có một vài ngày là vắng mặt.
Ví dụ như hôm nay.
Lúc Lê Nhất Ninh nhìn thấy Trương Nhã và Giản Viên Viên xuất hiện, bổng nhướng mày: “ông xã mình gọi hai cậu đến?”
Giản Viên Viên: ” Sao cậu đoán chuấn
như vậy chứ?”
Lê Nhất Ninh khẽ cười một tiếng: “Anh ấy đến công ty họp, nhất định là sợ mình buồn chán nên mới bảo hai cậu tới đây.”
Trương Nhã ngồi xuống bên cạnh: “Không
sai, ông xã của cô sợ cô buồn.”
Cô nàng nhịn không được nói: “Anh Hoắc Thâm tốt thật đó.”
Giản Viên Viên phì cười, trêu chọc cô ấy: “Chẳng lẽ Từ Kính chi không tốt sao?”
Trương Nhã lập tức nghiêm mặt: “Nói bậy, ông xã của tôi cũng rất tốt.”
Lê Nhất Ninh cười: “Hôm nay tìm mình có chuyện gì, mình đâu thể ra ngoài.”
Cô xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, kỳ thật cô rất muốn đi chơi.
Bị cấm túc ở trong nhà, tuy có thế được tự do hoạt động nhưng chung quy lại vẫn cảm thấy không thoải mái.
Cô chẳng phải là trạch nữ, không thích bị nhốt trong nhà.
“Muốn ra ngoài rồi?”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Tuy em bé rất đáng yêu nhưng ở cữ lâu quá đúng là rất giày vò.”
Giản Viên Viên vổ vai cô an ủi: “Cậu cứ nghĩ, đó là kết tinh tình yêu của cậu và Hoắc Thâm là được rồi.”
Lê Nhất Ninh: “Nghĩ rồi nhưng vẫn muốn đi.”
Giản Viên Viên hết cách: “Không thể ra ngoài sao?”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Giờ bên ngoài gió lớn, hứng gió lâu sợ không tốt cho cơ thể.”
“Vậy à.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cũng hết cách.
“Vậy xem show giải trí với bọn mình đi, mình nói cậu nghe giờ có một show cực kỳ hay, là của Mạnh Lạc xảo ây.”
“Mình biết.”
Lê Nhất Ninh cười: “Mấy hôm trước cô ấy qua đây có nói với mình rồi.”
Trương Nhã: “Vậy cô đã xem chưa?”
“Chưa nữa.”
“Vậy cùng xem đi.”
“Được.”
Lúc Hoắc Thâm trở về, ba cô gái đang ngồi trong phòng xem show giải trí, vừa mới đi tới cửa thôi thì anh đã nghe thấy tiếng cười rồi.
Cái tay vặn tay cầm của Hoắc Thâm khựng lại, nghĩ làm như vậy có lẽ là đúng rồi, nên để nhiều bạn bè đến cùng với cô hơn.
Nghĩ xong, anh bèn đi về phía phòng của trẻ.
Nhìn con xong anh mới trở lại.
Hoắc Thâm gật đầu: “Cực khổ rồi.”
Giản Viên Viên mỉm cười: “Hoắc tổng khách sáo quá, đây là chuyện nên làm, bọn tôi cũng nhớ Ninh Ninh mà.”
Cô và Trương Nhã đưa mắt nhìn nhau, vội vàng nói: “Chúng tôi đi xem Tưởng Tưởng Niệm Niệm, hai người trò chuyện đi.”
Hai người không muốn làm bóng đèn nên chạy đi rất nhanh.
Lê Nhất Ninh cười ngó Hoắc Thâm: “Sao hôm nay về nhanh như vậy?”
Hoắc Thâm cúi đầu hôn cô, ngậm môi cô cắn một cái mới nói: “ừm, không sớm, muốn về để ở bên em nhiều hơn.”
Lê Nhất Ninh cười xoay đầu nhìn anh: “Thật không?”
“Tất nhiên.”
Cô ngấng đầu nhìn ngoài cửa sổ: “Vậy anh có thế đổi cách ở bên em không?”
Hoắc Thâm ngạc nhiên nhìn cô, nắm chặt bàn tay luôn muốn chui vào người mình của cô: “Muốn anh dùng cách nào ở bên em?”
Lê Nhất Ninh mím môi, đáng thương nói: “Em muốn ra ngoài chơi.”
Cô nhìn Hoắc Thâm: “Em tra Baidu rồi, nói có thế ra ngoài chơi.”
Hoắc Thâm có phần lo lắng.
Anh liếc mắt nhìn thời tiết bên ngoài, thời tiết hôm nay không được tốt lắm, còn có gió lớn.
Đối với người đang ở cữ mà nói, gió lớn không thích hợp ra ngoài sợ sau này sẽ mắc bệnh đau đầu.
Nhưng vừa nhìn tới ánh mắt của Lê Nhất Ninh, anh lại mềm lòng.
“Vậy hỏi ba mẹ nhé?”
Lê Nhất Ninh: ” Họ nhất định sẽ nói không
được.”
Hoắc Thâm bất lực, nhìn bộ dạng hiện tại của cô: “Muốn ra ngoài chơi đến thế à?”
“Muốn chứ.”
Anh gật đầu, suy nghĩ vài giây rồi nói: “Thế anh hỏi bác sĩ nhé?”
“Nếu họ cũng nói không được thì phải làm sao?”
Hoắc Thâm cười dịu dàng, nhìn cô nói: “Không được thì anh lén đưa em đi.”
Mắt của Lê Nhất Ninh lập tức vụt sáng.
“Thật không ạ?”
“ừm.”
Anh vỗ đầu cô: “Anh đi hỏi một vài điều cần chú ý, lát nữa trở lại sẽ đưa em ra ngoài.”
“Được.”
Cô nhìn anh: “Nói lời phải giữ lấy lời.”
Hoắc Thâm nhìn cô chằm chằm giây lát rồi giơ tay ra: “Lại đây.”
“Ngoắc tay à?”
“ừm.”
Lê Nhất Ninh cười vui vẻ, sau khi ngoắc tay với Hoắc Thâm xong cuối cùng cũng yên tâm thả người đi.
Không lâu sau thì Hoắc Thâm đã quay lại, sau khi trang bị kỹ càng cho Lê Nhất Ninh xong rồi lén đưa cô ra ngoài.
Hoắc Thâm lái xe, Lê Nhất Ninh ngồi ở ghế phụ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật ra chẳng ngắm được bao nhiêu phong cảnh lại chỉ ngồi trong xe nhìn ra ngoài, nhưng nói ra vẫn rất vui vẻ.
Có người ở bên cạnh nuông chiều mình, nói chung cuộc đời này chẳng còn gì để hối tiếc.