Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Chương 156
Chương 156
CÔ xoay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, cong môi nói: “Cám ơn ông xã.”
Hoắc Thâm xoa đầu cô: “Muốn ăn gì đế anh xuống mua cho em.”
Xe đã lái đến bên hồ, bên này có một con sông tối đến có rất nhiều người tới đây tản bộ, cạnh đó là một công viên, buổi tối các chú dì lớn tuổi thường đến đây múa quảng trường.
Lê Nhất Ninh không rành nơi lắm nhưng cô biết sơ qua.
Cô tha thiết nhìn mấy sạp hàng nhỏ ở ngoài cửa sổ: “Muốn ăn đồ ăn vặt bên đường, bên đó có bán đậu phụ thiết bản, em ăn được không?”
Hoắc Thâm cười khẽ: “Được, còn gì nữa không?”
“Muốn ăn khoai tây.”
Mắt cô vụt sáng khi nhìn thấy gánh kẹo hồ lô gần đó: “Muốn một xâu dâu tây ngào đường.”
“Thêm một ly trà sữa nóng nữa.”
Hoắc Thâm ghi nhớ từng món một, tìm được nơi đỗ xe rồi để Lê Nhất Ninh ngồi trong xe đợi còn bản thân xuống mua đồ cho cô.
Năng lực ghi nhớ của anh rất tốt, tốc độ cũng nhanh.
Có lẽ sợ Lê Nhất Ninh đợi lâu mất vui nên chẳng bao lâu thì đã mua xong đồ cô muốn rồi trở lại.
“Nhanh như vậy?”
Lê Nhất Ninh quay đầu nhìn anh: “Anh đố nỉô hôi nữa?”
Hoắc Thâm mỉm cười: “Không sao, em ăn thử xem, tạm thời đồ cay chỉ được ăn một chút thôi, em ăn xem có ngon không.”
Lê Nhất Ninh ngửi được mùi hương này đến mắt của sáng lên chứ đừng nói gì có thể ăn được hay không.
Chuyện này không quan trọng.
Cô chỉ thèm ăn mà thôi.
Trong xe sực nức mùi đồ ăn, đối với Hoắc Thâm thì khó ngửi mà anh cũng không thích.
Nhưng bởi Lê Nhất Ninh thích nên anh có thế chịu đựng được.
Ăn được mấy miếng, Lê Nhất Ninh ăn không vào nữa.
Cô nhìn sang Hoắc Thâm.
Anh cười nhận mệnh: “Được, anh ăn.”
Anh chưa từng ghét bỏ đồ cô đã ăn qua.
Lê Nhất Ninh cong môi cười, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Chẳng biết là tại nguyên nhân do đâu nhưng nói chung là vui.
Khi có người chia sẻ với mình, có người bằng lòng nuông chiều mình vô điều kiện.
Ra ngoài dạo một vòng, mặc dù cô chẳng được xuống xe nhưng tâm tình thoải mái hơn nhiều.
Lúc tâm nguyện nho nhỏ được thỏa mãn, tất cả đều tốt đẹp.
Trong mười mấy ngày tiếp theo, Lê Nhất Ninh bắt đầu thích nghi được mọi thứ.
Hoắc Thâm còn lén đưa cô ra ngoài chơi hai lần, hai người tự cho rằng bản thân đã che giấu rất kỹ rồi nhưng thực tế người trong nhà đều biết cả.
Cha mẹ chẳng có cách quản, trước giờ Hoắc Thâm làm việc đều có chừng mực hơn nữa khẳng định đó là khát vọng của Lê Nhất Ninh nên mới làm như vậy,
Thời gian nhanh chóng thoi đưa, sắp đếm ngược tới ngày về nhà rồi.
Một tuần trước khi về nhà, tâm trạng Lê Nhất Ninh cực vui mừng.
Hu hu hu dù bên ngoài có tốt cách mấy cũng không tốt bằng nhà của mình.
Tuy việc ăn uống mỗi ngày đều phải đặc biệt chú ý nhưng chung quy tháng ngày ở cữ vẫn rất thoải mái.
Thỉnh thoảng chơi đùa với con, trò chuyện với chú Hứa hoặc là xem tivi, cô không cảm thấy buồn chán.
Điều quan trọng là, cô có thể tự do đi lại rồi.
Nhưng cô vẫn rất ít khi ra ngoài.
Bởi vì cô béo lên rồi.
Hôm đó, đột nhiên Lê Nhất Ninh nổi hứng muốn đi thay quần áo mặc bộ đồ cô mua trước lúc mang thai, bộ đó cô rất thích nhưng còn chưa kịp mặc thì đã có thai rồi, cộng thêm nguyên nhân thời tiết không thích hợp mặc nên cứ đế đó chưa động tới.
Lê Nhất Ninh ở trong phòng quần áo vật vã rất lâu nhưng vẫn khó mà tin nổi.
Dây kéo của quần kéo mãi không lên được!
Đây tưởng chừng như là chuyện kinh thiên động địa nhất trong ngày.
Không thể nào chấp nhận được.
Cô soi gương, thôi xong rồi béo thật rồi.
Nhưng thật ra Lê Nhất Ninh của lúc này là xinh đẹp nhất, cơ thể có thêm chút thịt tạo cảm giác dịu dàng mềm mại.
Nhưng với một nghệ sĩ mà nói chuyện này không thể được.
Tối đó tan tầm về nhà, Hoắc Thâm lập tức nhìn thấy bà xã đã lâu không xuất hiện ở phòng tập thế thao nay lại đang chạy trên máy chạy bộ.
Anh kinh ngạc hai giây: “Sao lại nổi hứng vận động rồi?”
Lê Nhất Ninh xoay đầu nhìn anh, véo gương mặt múp míp thịt của mình cho anh xem: “Anh chưa từng nhắc em bao giờ?”
“Cái gì.”
Lê Nhất Ninh hừ một tiếng: “Em béo mười cân rồi!”
Cô phồng má nói: “Cả quần cũng kéo không lên nữa.”
Hoắc Thâm bật cười ngó bộ dạng lúc này của cô.
Thật ra Lê Nhất Ninh chưa hẳn là béo, chỉ
là trở nên đầy đặn hơn mà thôi. Tâm mắt của anh lướt xuống, lúc rơi lên bộ phận nào đó cố họng anh bỗng cử động.
Lê Nhất Ninh men theo ánh mắt của anh nhìn tới chổ đó, bổng đỏ mặt mắng: “Lưu manh.”
Hoắc Thâm cười: “Anh còn chưa làm gì cả mà.
Anh chỉnh máy chạy bộ của cô chậm lại, dịu dàng nói: “Đừng đế mệt quá.”
“ừm.”
Hoắc Thâm khựng lại nhìn vào mắt cô: “Hay là về phòng?”
“Về phòng làm gì?”
Anh làm ra vẻ nghiêm túc: “Thực hành môn vận động khác.”
Lê Nhất Ninh nghẹn họng.
Thân làm thiếu nữ đã kết hôn lại còn là thiếu nữ đã có con, Lê Nhất Ninh sao nghe không
hiếu lời này của anh chứ.
Cô hờn dỗi trừng anh: “Không để ý tới anh nữa, đêm nay anh không định chạy bộ à?”
Hoắc Thâm có thói quen chạy bộ, một tuần nhất định phải chạy ba bổn lần.
Anh nhìn cô: “Chạy, chạy cùng em.”
“ừm.”
Hai người ở trong phòng thế thao tập luyện, chẳng lo hai bé cưng không có người chăm sóc.
Từ bệnh viện về nhà, mẹ Lê và mẹ Hoắc đều chuyển đến đây sống, nhà lớn phòng lại nhiều nên đổi với Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm mà nói không hề ảnh hưởng gì.
ở trong phòng thể thao tập luyện được một
hồi, Lê Nhất Ninh bắt đầu mệt.
Cô nhìn Hoắc Thâm ở bên cạnh: “Em đi xem con nhé.”
Hoắc Thâm gật đầu.
Cô đi xem con thấy hai bảo bối đã ngủ.
Cô hôn hai bảo bối trước mặt rồi cầm lấy khăn lông trở về phòng.
Vừa tắm xong đi ra thì Hoắc Thâm đi vào.
Người anh đổ mồ hôi, hooc môn nam giới tỏa ra dày đặc.
Cô nhìn mồ hôi trên mặt anh bổng cảm thấy khát nói thật, đúng là đã lâu rồi.
Hoắc Thâm ngước mắt nhìn thấy ánh mắt ám chỉ rõ ràng của cô, trái cổ lăn lên lăn xuống ngửi mùi hương trên người cô.
“Bà xã, em tắm xong rồi?”
Lê Nhất Ninh liếc nhìn anh: “Biết rồi còn cố hỏi.”
Hoắc Thâm mỉm cười trực tiếp chặn người ở cửa phòng tắm: “Con ngủ hết rồi.”
“Sau đó thì sao?”
Cô nhìn anh: “Anh tránh ra, em muốn đi ngủ.”
Hoắc Thâm ‘ừm’ một tiếng, thân thiết dựa sát người cô: “Muộn chút hãy ngủ?”
Lê Nhất Ninh vô thức muốn đẩy anh ra: “Người anh toàn mồ hôi, em vừa tắm xong ”
“Vậy tắm thêm lần nữa.”
Hoắc Thâm không nói hai lời trực tiếp ôm cô lên, cửa phòng tắm được đóng lại sau đó chỉ có thể một vài tiếng hét nhỏ nhặt của Lê Nhất Ninh.
Hiệu quả cách âm của phòng rất tốt cộng thêm phòng của họ lớn, cạnh đó đều là phòng khách cỡ nhỏ, cho nên cho dù hai người có
giày vò nhau thế nào cũng không ảnh hưởng tới người ở dưới lầu.
Lúc ra khỏi phòng tắm, toàn thân trên dưới của Lê Nhất Ninh đều nhuốm thành màu đỏ, mặt càng đỏ hơn.
Cô chẳng còn chút sức nào, đến ra cũng là Hoắc Thâm ôm ra.
Hoắc Thâm hôn lên mắt cô, ân ái xong cảm thấy vô cùng thỏa mãn: “Ngủ rồi?”
Lê Nhất Ninh hừ một tiếng: “Ngủ rồi.”
Hoắc Thâm cười, nhìn da thịt lộ ra ngoài của cô nói: “Bà xã.”
“Cái gì?”
Lúc này cô còn đang giận anh đây.
Người này, đã bảo là đừng tới rồi mà còn tới, chẳng chịu nghĩ cho cảm nhận của mình gì cả.
Tuy
Đúng là rất thoải mái.
Lê Nhất Ninh thầm ghét bỏ bản thân mình một hồi, giới hạn của mày đi đâu hết rồi!
Thoải mái cái gì mà thoải mái!
Hoắc Thâm mỉm cười trầm thấp, xoa đầu cô ròi ôm người vào lòng: “Không có gì, chỉ muốn gọi em thôi.”
Lê Nhất Ninh hơi ngẩn người, im lặng chốc lát mở miệng nói: “Được rồi, cho anh gọi đấy.”
Hoắc Thâm gật đầu, ngó vẻ mặt của cô: “Không giận anh nữa?”
Lê Nhất Ninh liếc anh: “Vốn dĩ chẳng giận.”
“Vậy thì là thoải mái?”
Lê Nhất Ninh nghẹn, liếc xéo anh: “Im mồm, đừng nói nữa.”
Đối với việc bà xã kết hôn nhiều năm ngay cả con cũng có rồi mà vẫn còn xấu hổ, Hoắc Thâm có thể làm gì đây.
Đương nhiên là cưng chiều rồi.
Anh yêu cái nết kiêu ngạo tùy hứng của cô, chỉ cần là của cô dù là tốt hay xấu anh đều đón nhận.
Hôm sau quả nhiên Lê Nhất Ninh dậy muộn.
Lúc Hoắc Thâm dậy, cô vẫn còn ngủ say sưa.
Anh nhìn thấy cũng chẳng gọi cô.
Con gái nhà bọn họ đều có người chăm sóc, nhưng Hoắc Thâm là người cuồng con gái, thức dậy rồi là đi ôm hai bảo bối chơi cùng hai đứa một lúc rồi mới đi làm.
Mẹ Lê nhìn anh: “Ninh Ninh chưa dậy à?”
Hoắc Thâm gật đầu: “Thời gian qua cô ấy cực khố rồi, đế cô ấy ngủ nhiều thêm một chút.”
Mẹ Hoắc liếc con trai mình, cười nói: “Chúng ta chẳng có việc gì đương nhiên không đi làm ‘ôn con bé đâu.”
Bà ngừng lại rồi nói tiếp: “Ninh Ninh về nhà cũng được một thời gian rồi, xem con bé muốn đi đâu chơi không, công việc của con có thể gác lại thì cứ tạm gác lại dành thời gian bên cạnh Ninh Ninh nhiều hơn.”
Hoắc Thâm hiểu rõ, anh gật đầu: “Con biết rồi ạ, mẹ cứ yên tâm.”
Anh nhìn hai người mẹ: “Vậy làm phiền hai mẹ rồi, con đi làm đây.”
Mẹ Lê xua tay, vô cùng hài lòng về đứa con rể này: “Đi đi đi đi.”
Lúc Lê Nhất Ninh dậy thì đã hơn mười giờ.
cả người cô ê ẩm.
Cô xoa cái người đau nhức của mình, từ từ đi xuống lầu.
Hai người mẹ nhìn thấy cô, cười hỏi: “Dậy rồi?”
Chẳng hiểu sao cô cảm thấy hai người nhìn ra được điều gì, cô đỏ mặt đáp: “Tưởng Tưởng Niệm Niệm đâu ạ?”
Mẹ Lê liếc nhìn cô, ghét bỏ nói: “Dậy xong lại ngủ nữa rồi.”
Lê Nhất Ninh: “À. Đế con đi xem.”
“Ăn cơm trước đã, đâu cần phải gấp.”
” Vâng.”
Ăn cơm xong, Lê Nhất Ninh đi xem hai bảo bối của nhà mình.
Tưởng Tưởng và Niệm Niệm càng lúc càng đẹp hơn, dần dần những nét nhăn nhúm trên mặt đã biến mất, thay vào đó là vẻ xinh xắn đáng yêu.
Cuối cùng Lê Nhất Ninh cũng đã tin ừm,
Hoắc Thâm và cô đều không có phẫu thuật thấm mỹ.
Là đẹp tự nhiên.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt lại một năm qua đi nữa.
Năm cô sinh con xong, căn bản chẳng đi làm việc.
Cô muốn dành thời gian ở bên hai con nhiều hơn, dù sau cô cũng chẳng thiếu tiền.
Bước sang năm thứ hai, cuối cùng cô định xuống núi rồi.
Nhận được một kịch bản phim truyền hình đóng vai nữ chính, đột hot rất cao nhưng cô vẫn ít khi lộ mặt.
Sau khi quay xong, nửa năm nữa lại qua đi.
Thời gian dần trôi, Lê Nhất Ninh ngày càng khẳng định được bản thân.
Hôm đó, Lê Nhất Ninh tham gia một hoạt động của nhãn hàng nào đó.
Tổng Tĩnh vừa lấy được một đại ngôn lớn cho cô, là thương hiệu cao cấp nổi tiếng.
Sau khi quay xong video tuyên truyền cô còn phải tiếp nhận phỏng vấn, đây chính là buổi phỏng vấn chính thức đầu tiên kể từ khi sinh con xong, tan rất mong đợi ngay cả nhân viên công tác cũng có phần kích động.
Lê Nhất Ninh nhìn nhân viên công tác trước mặt, nhịn không được cười: “Sao cô lại vui mừng như vậy?”
Nhân viên công tác nói với cô: “Tôi là tan của cô Lê và thầy Hoắc mà, rất vui khi có thể phỏng vấn cò.”
Lê Nhất Ninh cười: “Thật ư, cảm ơn cô.”
Mặt nhân viên công tác đỏ bừng.
Ban đầu câu hỏi phỏng vấn khá là nghiêm túc, đa số là hỏi kế hoạch và hướng đi tương lai của Lê Nhất Ninh.
Lê Nhất Ninh suy nghĩ, mỉm cười nói: “Thật ra chẳng có kế hoạch gì, cứ thuận theo tự nhiên, phải kết hợp giữa công việc và cuộc sống với nhau.”
Mắt nhân viên công tác sáng lấp lánh: “Vậy cô Lê có thế thuận tiện nói một chút về cuộc
sống không? Đã lâu không có tin tức của thầy Hoắc rồi, mọi người đều muốn biết thầy Hoắc làm ba tròng như thế nào đấy ạ.”
Lê Nhất Ninh cười: “Không thành vấn đề.”
Cô nghĩtới người đàn ông cuồng con gái đó thì mỉm cười bất lực: “Hoắc Thâm khá cuồng
con gái.”
Cô nhìn ống kính: “Mọi người biết đó, nhà chúng tỏi có hai bé gái cực kỳ đáng yêu.”
Lúc nói đến con gái, cả người Lê Nhất Ninh trở nên dịu dàng trông thây.
Cô nhẹ giọng nói: “Hai bé rất ngoan, hiện tại đã hơn một tuổi rồi, biết gọi ba gọi mẹ, những xưng hô đơn giản đều biết hết.”
“Thế gọi ba trước hay gọi mẹ trước ạ?”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh bất lực nói: “Ba.”
Nhân viên công tác cười.
Lê Nhất Ninh nói: “Hai cô nhóc không có lương tâm, rõ ràng thời gian ở nhà của tôi nhiều hơn.”
Nhân viên công tác tiếp tục cười.
Lê Nhất Ninh suy nghĩ, nhìn sang ống kính gần đó nói: “Đoạn phỏng vấn này lát nữa sẽ phát ra đúng không?”
“Đúng vậy, cô Lê có ý kiến ạ?”
“Không có ý kiến.”
Cô nói: “Vậy thì tôi nói về thầy Hoắc nhiều một chút nhé.”
Cô nghĩ ngợi rồi nói: “Nhưng mà chẳng biết phải nói từ đâu, hiện tại thầy Hoắc rất tốt, mỗi ngày trừ đi làm ra thì ở nhà chăm con, anh ấy rất thích trẻ con, bản thân anh ấy cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.”
Nhân viên công tác phấn khích: “Tôi thay dân mạng hỏi một chuyện.”
“Cô nói đi.”
“Hiện nay có rất nhiều chương trình dành cho cha con, cô Lê hai người có nghĩ sẽ đưa con tham gia không ạ?”
Lê Nhất Ninh sững người, đúng là chưa từng nghĩ tới vấn đề này thật.
Cô hoảng hốt chốc lát, suy nghĩ rồi nói: “Chưa xác định.”
“Chưa từng nói với thầy Hoắc cho nên không rõ lắm.”
Nhân viên công tác có phần tiếc nuối nhưng không hỏi tiếp nữa.
Không lâu sau thì buổi phỏng vấn kết thúc.
Nhưng mà bất ngờ ngoài ý muốn tới rồi.
Lê Nhất Ninh còn chưa đi ra ngoài thì đã nghe thấy bên tiếng thét chói tai cùng với tiếng kinh hô bên ngoài truyền tới.
Cô vô thức nhướng mày, quả nhiên nghe thấy vào tiếng hô “thầy Hoắc”.
Vừa ngẩng đầu, Hoắc Thâm đã rảo bước đi vào.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Hoắc Thâm mỉm cười với những người khác, hơn một năm không xuất hiện trước ổng kính trông anh càng chính chắn quyến rũ và hấp dẫn hơn so với lúc trước khi lui khỏi giới giải trí.
Lê Nhất Ninh đi tới, mỉm cười rạng rỡ với anh: “Chẳng phải nói không có thời gian à?”
Hoắc Thâm nhìn cô: “Hội nghị được lùi lại ròi.”
Lê Nhất Ninh cười: “Đặc biệt tới đón em hả.”
“ừm.”
Hai người nhìn nhau cười, Lê Nhất Ninh chỉ chỉ: “Hay là chào fan một cái đi.”
Cô nói: “Em vừa kết thúc phỏng vấn, nhiều fan rất nhớ anh đấy.”
Hoắc Thâm khựng lại, gật đầu với ống kính gần đó: “Chào mọi người, đã lâu không gặp, tất cả đều khỏe cả chứ?”
Chẳng có ai đáp lại nhưng tại hiện trường có nhiều tan của hai người đang lặng lẽ rơi nước mắt.
Thật hiếm thấy.
Đây là lần đầu tiên xuất hiện trước ổng kính của Hoắc Thâm kế từ khi anh dự buổi lễ trao giải cuối cùng và tuyên bố lui khỏi giới.
Lịch trình của anh rất bí mật, tuy trên mạng có đủ loại tin tức lan truyền nhưng chẳng ai biết là thật hay là giả.
Fan đều muốn nhìn thấy anh, nhưng Hoắc Thâm không phải là người ưa thích đăng weibo, trừ lúc Lê Nhất Ninh sinh con có đăng một bài ra thì chẳng thấy được bài nào nữa.
Nay vừa xuất hiện, sao có thế không khiến mọi người xúc động chứ.
Quả nhiên, tối hôm đó, phía nhãn hàng vì độ hot cộng thêm đã hỏi qua ý của hai người nên không lâu sau đã lập tức đăng đoạn phỏng vấn đó lên mạng.
Tối đó, Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh lại cùng lên hot search.
Vô số fan để lại bình luận mong Hoắc Thâm xuất hiện trở lại họ muốn xem anh đóng phim, cho dù không đóng phim thì chí ít cũng lộ mặt nhiều một chút hu hu hu!
Thậm chí có rất nhiều người hỏi, rốt cuộc công việc của Hoắc Thâm là gì, tại sao không có chút tin nào lộ ra hết.
Nửa tháng sau, cuối cùng tan cũng biết đươc chân tướnq.