Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Chương 157
Chương 157
Buối hoạt động kết thúc, hai người về đến nhà không cảm thấy bất ngờ khi nhìn thấy hot search của hai người.
Hoắc Thâm mặc tây trang thắt cà vạt, gần hai năm tan không được nhìn thấy anh nên cảm thấy Hoắc Thâm ngày càng chín chắn có sức quyến rũ hơn.
Lê Nhất Ninh xem hot search đó mà vui vẻ không thôi.
“Đẹp lắm à?”
Lê Nhất Ninh xoay đầu nhìn anh buông lời cảm khái: “Tự anh không biết sao?”
“Hửm?”
Cô không lên tiếng chỉ im lặng đưa mắt ngắm nhìn anh rất lâu.
Thật ra tan không hề khoa trương khi nói vậy, Hoắc Thâm đúng là ngày càng trở nên quyến rũ hơn.
Có câu đàn ông ba mươi tuổi như một cành hoa, câu nói này luôn rất có lý, đàn ông độ ba mươi đến bốn mươi tuổi là thời kỳ quyến rũ nhất, phong thái hơn người không nói mà ngay cả con người cũng bắt đầu vững vàng hơn thời thiếu niên.
Chung sống với Hoắc Thâm lâu dần Lê Nhất Ninh cũng sinh ra loại cảm giác này.
Tóm lại cứ cách một đoạn thời gian cô sẽ lại bắt đầu động lòng với người đàn ông này lần nữa.
Chẳng phải nói thường ngày không có, chỉ là ở nơi anh có một điều gì đó khiến cô càng yêu anh hơn hoặc càng khảm sâu vào trong lòng Lê Nhất Ninh hơn.
Cô nhìn anh chăm chú, cảm xúc lan tràn trong mắt.
Hoắc Thâm cúi đầu cười khẽ: “Nghiêm túc như vậy?”
Lê Nhất Ninh chớp chớp mắt.
Hoắc Thâm giơ tay ra: “Lái xe trước đã.”
Lê Nhất Ninh:” ”
Cô nhịn không được cười: “Thế nào, anh còn định làm gì đó ở trong xe à?”
Hoắc Thâm không hố là đàn ông trưởng thành, chẳng hề thấy xấu hố nữa: “Chuyện này không phải là không được.”
Lê Nhất Ninh hết nói nối, dứt khoát xoay đầu ra cửa sổ: “Mặc kệ anh đấy.”
Hoắc Thâm khẽ cười xoa lòng bàn tay của cô.
Cô cúi đầu chơi điện thoại, không gây rối Hoắc Thâm nữa.
Vừa mở điện thoại ra lập tức nhìn thấy tin nhắn Tống Tĩnh gửi tới.
Tống Tĩnh: [Nhận được vài kịch bản cùng vài show truyền hình.]
Lê Nhất Ninh: [?]
Tống Tĩnh: [Gửi vào email cho em rồi, xem trước hãy nói.]
Lê Nhất Ninh: [Vâng.]
Công việc của cô không xếp nhiều lắm, vẫn còn thời gian dưdả.
Lúc đang cúi đầu xem thì người bên cạnh bổng hỏi: “Bà xã.”
“Hả?”
“Em muốn ra ngoài chơi không?”
Lê Nhất Ninh sững người, xoay đầu nhìn sang Hoắc Thâm: “Anh có thời gian à?”
Hoắc Thâm gật đầu: “Thời gian tới có một hội nghị, sau khi tham gia xong thì rảnh rỗi được một thời gian.”
Anh đã lâu không đi du lịch cùng Lê Nhất Ninh rồi.
Trong gia đình bọn họ, cứ một thời gian là Hoắc Thâm đi ra ngoài thả lỏng tâm tình với Lê Nhất Ninh đồng thời cũng nhân cơ hội bồi dấp tình cảm vợ chồng.
Không thể nói kết hôn có con cái rồi thì những chuyện lãng mạn đó không còn nữa.
Lê Nhất Ninh nghe vậy mắt vụt sáng lên: “Có mang con theo không?”
Hoắc Thâm cười: “Em muốn mang không?”
“Không muốn.”
Lê Nhất Ninh đáp không chút do dự: “Mấy hôm nay em sẽ bên các con nhiều hơn, đến lúc đó chỉ hai chúng ta đi du lịch thôi, không cần phải đi xa chỉ đi quanh đây vào dịp cuối tuần được rồi.”
Chẳng phải Lê Nhất Ninh không thích cục cưng của nhà mình, nhưng nếu mang theo con ra ngoài… thì người lớn căn bản không chơi được gì cả.
Cô và Hoắc Thâm từng mang theo hai tiếu công chúa nhà họ ra ngoài chơi mấy lần, lần nào cũng toàn lo chăm sóc hai bé còn bản thân thì chẳng chú ý đến.
Trong cuộc sống cho dù có con rồi nhưng Lê Nhất Ninh cũng không bao giờ quên mất cuộc sống của bản thân.
Tuy cô ích kỷ nhưng cô cho rằng đó là cách sống mà cô thích.
Hơn nữa người nhà của họ nhiều nên chẳng cần lo chuyện con cái không có người săn sóc.
Mẹ Hoắc và mẹ Lê cùng cả ba Lê thậm chí
ngay cả ba của Hoắc Thâm đều yêu thích hai
tiểu công chúa của họ, yêu thích đến không rời tay.
Nếu hai người muốn đi du lịch thì có thể đưa con cho họ mà không cần lo lắng gì cả.
Vừa nghĩ đến đây, Lê Nhất Ninh bắt đầu hứng khởi.
Hoắc Thâm liếc nhìn cô: “Vui vẻ như vậy?”
“Vui chứ.”
Lê Nhất Ninh nói: “Đã láu không được đi du lịch rồi đây.”
Hoắc Thâm gật đầu: “Sau này sẽ đưa em đi nhiều hơn.”
“Được.”
Mấy ngày sau đó, Lê Nhất Ninh luôn ở nhà không ra ngoài.
Tống Tĩnh không sắp xếp hoạt động cho cô tạo thời gian cho cô ở nhà với Tưởng Tưởng Niệm Niệm, hai cô nhóc này rất nhạy bén, cho dù có một thời gian không gặp Lê Nhất Ninh nhưng vừa nhìn thấy thì lập tức dính lấy không buông.
“Mẹ mẹ.”
Lê Nhất Ninh nhíu mày nhìn Tưởng Tưởng: “Sao thế con?”
Tưởng Tưởng hơi mũm mĩm, thường ngày ăn khá nhiều.
Trong tay cô bé còn cầm một thanh socola, chớp đôi mắt to nhìn Lê Nhất Ninh: “Nhớ ba.”
Lê Nhất Ninh phì cười, vươn tay ra bế cô nhóc vào lòng: “Nhớ ai?”
“Ba.”
Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười, cô xoa cái mặt mũm mĩm của cô bé, trong lòng ghen tỵ: “Vậy lúc mẹ không có nhà con nhớ mẹ không?”
Tương Tưởng im lặng hồi lâu, chăm chú nhìn cô.
Lê Nhất Ninh: ” .”
Đừng hỏi, hỏi tới là đau lòng.
Hóa ra lúc bản thân ra ngoài quay phim các con đều không nhớ mình chút nào sao?
Cha của các con mới đi làm một ngày thì bắt đầu nhớ rồi?
Lê Nhất Ninh rất đau lòng.
Cảm xúc của trẻ cũng rất nhạy cảm, sau khi cảm nhận được Lê Nhất Ninh thay đối, Tưởng Tưởng lập tức hô lớn một câu: “Niệm Niệm.”
Lê Nhất Ninh:”???”
“Tưởng Tưởng.”
Tuy cô nhóc nói chuyện khá trôi chảy nhưng không phải lời nào cũng có thể biểu đạt ra.
Lê Nhất Ninh nghe hồi lâu vẫn không hiểu rốt cuộc đó là ý gì, cuối cùng đau lòng tiếp tục.
Tương Tưởng nhìn mẹ đau lòng một lúc rồi lặng lẽ trượt khỏi người cô chạy đi tìm em gái.
Xong rồi, hình như mẹ không vui rồi.
Chốc lát sau, hai nhóc ngồi ngay ngắn một trái một phải bên cạnh Lê Nhất Ninh.
“Mẹ, ăn.”
Lê Nhất Ninh cúi đầu nhìn thấy là một cây socola.
“Mẹ không ăn socola.”
“Mẹ ăn.”
Là một cây kẹo que trong tay Niệm Niệm.
Lê Nhất Ninh đau đầu, nhìn hai cô nhóc cười: “Mẹ không đói.”
Tưởng Tưởng Niệm Niệm đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu cảm thấy luống cuống.
Phải làm sao bây giờ?
Hình như mẹ giận rồi.
Mẹ không vui rồi!
Hoắc Thâm vừa về đến nhà thì hai cái chân bị ôm chặt lấy.
Nhìn hai cô con gái trước mặt, Hoắc Thâm cảm thấy cơn mệt mỏi của cả ngày hôm nay phút chốc bay biến đi mất.
Anh ôm hai cô nhóc lên, hôn mỗi người một cái: “Nhớ ba không?”
Hai cô bé đồng thanh đáp: “Nhớ.”
Trên mặt Hoắc Thâm nổi ý cười, ánh mắt dịu dàng: “Mẹ đâu?”
Tưởng Tưởng xoắn xuýt hai giây, mềm mại nói: “Mẹ không vui.”
Niệm Niệm: “Không vui.”
Hoắc Thâm sững người cảm thấy ngạc nhiên: “Mẹ bị làm sao? Tại sao lại không vui?”
Chú Hứa đứng bên cạnh cười: “Tưởng Tưởng nói với bà chủ bé nhớ ông chủ rồi, bà chủ hỏi cồ bé có nhớ mình không, Tưởng Tưởng không nói.”
Nghe xong, Hoắc Thâm lập tức hiểu ra.
Anh mỉm cười bất lực, nhìn hai tiểu công chúa trong tay: “Chọc mẹ buồn rồi?”
Tưởng Tưởng lắc đầu.
Hoắc Thâm cười dịu dàng, đưa hai cô nhóc giao cho chú Hứa: “Trông chừng hai nhóc.”
“Ba ơi.”
Hoắc Thâm nhìn hai bé, suy nghĩ giây lát: “Mẹ không vui rồi đúng không?”
“Dạ.”
Lúc này hai bé rất nghe lời.
Hoắc Thâm cười khẽ: “Vậy có muốn mẹ vui trở lại không?”
Hai bé chớp mắt, do hiếu ý nghĩa của vui và không vui nên vội vàng gật đầu: “Muốn ạ.”
Hoắc Thâm xoa đầu của hai bé: “Vậy vào phòng bếp với ba.”
“Dạ.”
Lê Nhất Ninh đang ngủ trong phòng.
Buổi chiều chăm con cả buổi nên lúc này hơi mệt.
Chăm trẻ tốn rất nhiều sức, chơi cùng con một hồi thì cô ngủ mất, hai cô nhóc rất hiểu chuyện thấy Lê Nhất Ninh ngủ rồi bèn đi tìm chú Hứa.
Chú Hứa chăm sóc hai bảo bối rất tốt hoàn toàn có thế đối phó được, huống chi trong nhà còn có rất nhiều người làm.
Lê Nhất Ninh yên tâm ngủ một giấc.
Lúc vừa thức dậy, sắc trời bên ngoài đã tối.
Cô rời giường đi xuống lầu, vừa bước tới
ngưỡng cầu thang lập tức nghe thấy tiếng cười từ
phía dưới truyền lên.
Tiếng cười ngây thơ của con trẻ có tính truyền nhiễm rất cao.
Cô nghe thấy, trong mắt không khỏi hiện lên chút ý cười.
Bảo bổi nhà bọn họ đúng là rất đáng yêu.
Lúc cô xuống tới, vừa vặn nhìn thấy ba người ở trong phòng bếp.
Cô nhìn vào, Hoắc Thâm cảm giác được nên quay đầu lại.
“Dậy rồi à?”
Lê Nhất Ninh gật đầu, nhìn về phía bọn họ: “Mọi người đang làm gì thế?”
Hoắc Thâm cười: “Em ra ngoài trước đi, lát nữa cho em xem.”
Lê Nhất Ninh nhíu mày, nghi ngờ nhìn anh: “Đang lén lút xử lý thành quả thất bại?”
Hoắc Thâm: “ .”
Anh nhắc nhở Lê Nhất Ninh: “Tay nghề bếp núc của anh có tiến bộ rồi.”
Hai năm trở lại đây, chuyện khác không tiến bộ nhưng trong chuyện bếp núc này anh tiến bộ rất rõ rệt.
Trải qua sự chỉ dân của chú Hứa và đầu bếp cấp cao trong nhà, anh hoàn toàn có thể ra nghề được rồi.
Lê Nhất Ninh ‘ồ’ một tiếng, liếc nhìn đồ đạc trong phòng bếp một cái: “Được rồi, mọi người cứ tiếp tục đánh vật đi.”
Cô có thế đoán được đại khái đó là gì.
Lê Nhất Ninh ngồi trên sô pha xem tivi, vừa xem được một lúc thì ba người họ đi từ bên trong ra.
Tưởng Tưởng và Niệm Niệm bưng một chiếc bánh kem nhỏ, trên mặt còn dính bột mì màu trắng còn có bơ lem nhem cả mặt mày.
Nhưng ánh mắt nhìn Lê Nhất Ninh rất sáng.
Lê Nhất Ninh nhìn hình ảnh này, lòng mềm rối tung rối mù.
Xúc động nói không nên lời, đây đúng là tiểu thiên sứ của nhà họ mà.
“Mẹ ơi, con xin lỗi.”
Hai cô nhóc thông minh nói bài bản hẳn hoi.
Hốc mắt của Lê Nhất Ninh lập tức nóng lên, cô đứng dậy nhận bánh kem từ tay hai bé: “Sao lại xin lỗi mẹ thế?”
Tưởng Tưởng nhào vào lòng cô, âm thanh non nớt nói: “Tưởng Tưởng làm mẹ không vui.”
“Không có.”
Lê Nhất Ninh xoa đầu cô bé dỗ dành: “Mẹ
không có không vui.”
“Có mà.”
Tưởng Tưởng nói theo lời dạy của Hoắc Thâm: “Tưởng Tưởng rất nhớ mẹ.”
Niệm Niệm gật đầu: “Niệm Niệm cũng vậy.”
Lê Nhất Ninh ngồi xổm trước mặt hai bé, nước mắt bỗng rơi xuống.
Hoắc Thâm mỉm cười dịu dàng, yêu thương xoa đầu cô: “Bao lớn rồi, sao còn khóc trước mặt con chứ.”
Lê Nhất Ninh không phản bác anh.
Hoắc Thâm cười, ôm ba người vào lòng: “Nào, mau cho mẹ ăn bánh kem của hai tiếu công chúa chúng ta làm nào.”
Lê Nhất Ninh:” .”
Cô nhìn chiếc bánh kem trước mắt đột
nhiên không có khấu vị để ăn.
Nhưng khi nhìn phải ánh mắt thiết tha của hai người, Lê Nhất Ninh im lặng mấy giây cuối cùng bắt đầu ăn.
Bất ngờ là mùi vị khá ngon.
Mắt cô vụt sáng nhìn sang Hoắc Thâm.
Anh cúi đầu hôn cô: “Bà xã cực khố rồi.”
Lê Nhất Ninh cười: “Không cực khổ, vị khá là
ngon.
Hoắc Thâm gật đầu: “Đấy đều là tâm ý của các con.”
Lê Nhất Ninh tiếp tục cười: “Là anh dạy con tốt.”
Hoắc Thâm xoa tóc cô: “Còn buồn không?”
“Hết buồn rồi.”
Cô nhỏ giọng lấm bẩm: “Vốn chẳng buồn lắm chỉ là cảm thấy có hơi thất vọng mà thôi.”
Nhưng thật ra Lê Nhất Ninh biết hai bảo bối cũng nhớ mình.
Cô ra ngoài quay phim mỗi ngày đều gọi video với chúng, tuy lực chú ý của hai bé không đặt hết lên người cô nhưng con của mình cô rất hiếu, cả hai đều là tiếu thiên sứ làm tan chảy lòng người, sao cô có thể cho rằng chúng không nhớ mình chứ.
Ăn bánh kem xong, một nhà bốn người chuyển sang ăn cơm.
Sau bữa tối, Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm cùng dỗ hai con ngủ xong rồi mới về phòng.
Chẳng biết Hoắc Thâm đang nghĩ gì, cả tối hôm đó luôn dỗ dành Lê Nhất Ninh.
Có lẽ là cảm thấy cô tủi thân.
Mấy ngày sau đó, hai cô công chúa nhỏ càng trở nên dính cô hơn.
Một ngày nào đó, Lê Nhất Ninh nhìn hai người đột nhiên nổi lên suy nghĩ kỳ lạ là muốn mang theo hai đứa đi thăm ban.
Hoắc Thâm dẫn theo con nhỏ đến thăm ban mình, bản thân cũng nên dẫn chúng đi thăm ban Hoắc Thâm nhỉ.
Cô nhìn hai cô nhóc, sau khi hỏi ý kiến xong chú Hứa lập tức đích thân đưa họ đến tập đoàn Quân Việt.
Dưới trướng nhà Hoắc Thâm có rất nhiều công ty, mà nơi Hoắc Thâm thường hay đến nhất chính là tập đoàn Quân Việt.
Sản nghiệp trong tay nhiều cộng thêm tòa kiến trúc bắt mắt này cùng với khá gần nhà bọn họ, cho nên phần lớn thời gian Hoắc Thâm đều làm việc ở đây, ngược lại khá ít đến bên tập đoàn Hoắc Thị.
Nhưng có điều Lê Nhất Ninh không biết là, báy giờ bất kể cô làm gì đều có người chụp lén.
Tuy nghỉ hơn một năm nhưng độ hot chưa hề giảm.
Vợ của tam kim ảnh đế ở ẩn cùng với là nữ diễn viên lấy được vai nữ chính xuất sắc nhất ngay bộ điện ảnh đầu tiên, tất cả đều là cô.
Xưa giờían hâm mộ luôn rất hứng thú về cuộc sống của nghệ sĩ, nên một số văn phòng paparazzi nào đó nhằm muốn thu hút sự chú ý cũng vui với việc đi quay lén đế nâng cao nghiệp vụ của văn phòng mình vân vân.
Vốn chú Hứa định đưa họ đến bãi đỗ xe rồi mới đi lên, nhưng hai cô công chúa nhỏ nhìn phong cảnh ngoài cửa số đột nhiên đứng yên không chịu đi nữa.
Một đứa phấn khích dán mặt lên cửa số nhìn Lê Nhất Ninh nói: “Mẹ ơi, kem kìa.”
Lê Nhất Ninh: ”
Cô nghẹn xoay đầu nhìn ngoài cửa số, đó là một con đường rất phồn hoa, bên đường có nhiều cửa hàng cùng mấy trung tâm thương mại.
Cửa hàng bảo bối nhìn thấy kem đang có khá nhiều người đứng xếp hàng.
Cô nhìn sang đó thấy là hiệu kem Ý mà
trước kia cô rất thích ăn được mở ở bên này.
“Lát nữa cùng ba đến mua nhé.”
“Không muốn.”
Bảo bối hô lên: “Mẹ ơi, con muốn ngay.”
“Niệm Niệm muốn ăn kem.”
“Tưởng Tưởng cũng muốn.”
Hai bé con ầm ĩ, chú Hứa bật cười: “Bà chủ, tôi xuống xem mua cho.”
“Không muốn không muốn, bọn cháu muốn đi cùng mẹ cơ.”
Hai gương mặt tha thiết nhìn Lê Nhất Ninh.
Cô bất lực, gật đầu nói: “Đi với mẹ cũng được, nhưng phải nghe lời biết không?”
Phía sau còn có vệ sĩ, ngược lại cô không lo lắm.
“Vâng ạ.”
Ba người xuống xe, chú Hứa cũng đi theo bên cạnh.
Lê Nhất Ninh dẫn theo hai bảo bối đi qua đó, vừa mới đi tới thì lập tức thu hút không ít ánh mắt của nhiều người.
Cô kéo vành mũ của hai bé xuống nhưng hai bé ăn mặc quá bắt mắt, mặc váy lại còn là song sinh, sao có thế không thu hút sự chú ý cho được.
May là cô và Hoắc Thám từng bàn qua, thân làm nhân vật của cô chúng nếu muốn giấu giếm mãi là chuyện không thế nào, hơn nữa dù xuất hiện tin đồn, có bên Hoắc Thâm đánh tiếng trước nên không bị lộ quá mức.
Nghĩ như vậy, Lê Nhất Ninh bổng thấy yên tâm hơn nhiều.
Cô nhìn hàng người xếp hàng trước mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Đứng đây đợi mẹ được không, đế cho ông Hứa trông các con, mẹ đi mua.”
“Vâng ạ.”
Hai bé rất nghe lời, thật ra các bé chỉ tò mò về thế giới bên ngoài thôi.
Thân phận của Hoắc Thâm quá đặc biệt, trong nhà cũng không có đứa trẻ bằng tuổi nào, còn bạn bè của hai người hoặc là chưa kết
hôn, hoặc là vừa kết hôn chưa có con cộng thêm còn chưa đi nhà trẻ nên mỗi ngày hai chị em nhà này chỉ biết chơi với nhau.
Lê Nhất Ninh hiếu tâm tình của các con nên hơi thả lỏng một chút.
Cô đi xếp hàng mua kem, chẳng để ý có bị người ta nhận ra hay không dù sao chẳng có ai bước lên xin chữ ký, thế là đủ rồi.
Mua kem xong, từ đây cách tập đoàn Quân Việt không xa lắm.
Cô nhìn hai vệ sĩ phía sau lại nhìn ánh mắt tha thiết mong chờ của các con, mỉm cười bất lực: “Đi bộ qua đó nhé?”
Hai người đồng thanh đáp: “Vâng ạ.”
Các bé rất thích.
“Đi tìm ba.”
Cô chẳng để ý đối diện có người giơ điện thoại lên, dù sao họ cũng tiếp cận không được.
Đợi đến khi cô và các con đến trước cửa tập đoàn Quân Việt, cô vừa định đi vào thì người bên trong đã xuất hiện rồi.
Hoắc Thâm mặc một bộ âu phục màu xám đang vội vàng chạy từ bên trong ra.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
“Sao anh lại ra đây rồi?”
Hoắc Thâm vươn tay ôm cô: “Chú Hứa nói với anh bọn em tới.”
“A.”
Lê Nhất Ninh lấy làm tiếc hận: “Còn định tạo bất ngờ cho anh đây này.”
Hoắc Thâm nhướng mày, cúi đầu hôn cô: “Hiện tại anh cũng bất ngờ.”
Anh cúi đầu nhìn xuống thì thấy hai cô con gái nhà mình mỗi người cầm một que kem.
Lê Nhất Ninh cảm nhận được vẻ mặt thay đổi của anh, bèn cười chớp mắt hỏi: “Thế nào, đủ bất ngờ không?”
Lúc đi ra Hoắc Thâm đi rất gấp nên không
hề nhìn thây.
Này nhìn dáng vẻ ba người ăn kem, anh nghẹn chẳng biết phải nói sao:” Đúng là rất
bất ngờ.”